CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 08 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 08:
Từ
phòng khách trông sang một phòng ngủ, bên trong kê một chiếc giường, ga phủ kín
để chăn gối không bị dính bụi. Một bàn trang điểm lớn kê kế bên cạnh một tủ dài
đựng quần áo. Gian bếp không rộng lắm, bát đũa trong chạn vẫn ngủ im lìm.
Một
mùi hương xộc đến và cánh tay Long ôm choàng lấy cô từ phía sau. Anh bế bổng cô
lên khiến Nhi hét lên kinh hãi :
-
Anh Long, bỏ em xuống. Anh làm gì thế?
-
Cân xem em có sụt đi tí nào vì nhớ anh không thôi mà.
Long cười.
-
Thôi bỏ em xuống đi, ngã em bây giờ.
-
Anh ôm chặt thế này ngã làm sao được. Nói nhớ anh đi rồi anh tha cho.
Anh tinh
nghịch quay một vòng, chân Thảo Nhi đập loạn xạ trong không khí.
- Bỏ
em xuống đã.
-
Không nói anh bế thẳng vào... giường đấy.
Anh dọa.
-
Em có nhớ anh mà. Bỏ em xuống đi.
-
Còn gì nữa?
-
Còn gì nữa?
Cô tròn mắt lặp lại câu hỏi.
-
Không chịu nói có hậu quả gì ráng chịu nhé !
-
Không... anh chơi xấu...
Cô đập liên hồi vào vai anh.
-
Nói đi rồi anh tha cho mà.
Anh ghé vào má cô định hôn nhưng Thảo Nhi đã tránh
được.
- Em...
Cô đỏ mặt ấp úng.
-
Em sao?
Anh cười ranh mãnh.
-
Không nói được mà.
Cô quay mặt đi khổ sở.
- Vậy
để anh dạy cho.
Long dợm bước vào phòng ngủ.
-
Không…a… em nói…em nói… Em yêu anh.
Một
tràng cười vang lên và Nhi thấy chân cô chạm đất. Long ngồi ngả ra ghế cười rũ
rượi và nhớ lại cảnh vừa rồi.
-
Dám bắt nạt em này.
Cô đấm vào ngực anh giận dỗi.
Nhanh
như cắt, Long kéo cô vào lòng và thì thầm vào tai cô:
-
Em ngốc thật đấy.
Nhi
đẩy anh ra nhưng Long đã ghé môi phủ lên cô một nụ hôn mạnh mẽ và ngọt ngào khiến
cô không làm sao cưỡng lại được. Lát sau, cô đỏ mặt nói khẽ:
-
Hôn ngọt thế, thảo nào…
-
Thảo nào sao?
Anh cười.
-
Thảo nào gái theo nhiều thế.
Cô bĩu môi.
-
Ha ha…
Anh lại cười làm rộn căn phòng lạnh lẽo.
- Em quả thật ngốc mà. Em nghĩ
anh đã hôn bao nhiêu người rồi?
-
Ai mà biết.
-
Thế mà dám nói bừa.
Anh gõ vào trán cô
- Muốn anh hôn nữa thì cứ nói ra, sao phải
vòng vo.
-
Ai thèm…
Cô đẩy anh ra.
Long
lại cười. Rồi anh nhìn đồng hồ và nói:
- Tối
nay ở đây với anh nhé!
-
Không được…
Thảo Nhi bật dậy
- Em không muốn…
-
Không muốn gì?
Anh ghé sát mặt cô tủm tỉm cười.
-
Không muốn là không muốn.
Cô đẩy anh ra.
-
Ha ha… Không ngờ em cũng đen tối thế. Sợ anh ăn thịt em à?
- Xấu
xa...
Cô đánh anh.
- Đầu
óc em đen tối mới nghĩ anh xấu xa.
Long bụm miệng cười.
Rồi
anh nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc:
-
Ngày mai anh có một việc rất quan trọng nên muốn em ở đây với anh đêm nay. Chỉ
cần ở cạnh anh thôi mà, anh có làm gì em đâu mà em sợ. Nói thật là anh chẳng có
hứng thú gì với mấy chuyện đó đâu.
Thảo
Nhi trợn tròn mắt nhìn anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô :
-
Muốn nghe kể chuyện không?
-
Chuyện gì?
-
Chuyện về cuộc đời anh.
Thảo
Nhi im lặng. Long nằm ra ghế, gối đầu lên đùi cô, anh tiếp :
-
Em không bao giờ tự hỏi về quá khứ của anh sao?
-
Có chứ, rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng em không hỏi vì em nghĩ khi cần anh sẽ
tự kể.
-
Khánh kể với em những gì về anh?
-
Không nhiều. Một chút về anh, về dì anh, và một chút về họ.
-
Linh và Vân ?
- Ừm...
Cô gật đầu.
-
Anh biết nó nói gì. Anh nghĩ nên để chính anh kể với em thì hay hơn.
Long
im lặng vài giây rồi hỏi cô :
-
Em thấy ảnh dì anh rồi. Em cũng thấy dì ấy rất giống anh đúng không?
-
Vâng, dì ấy thật đẹp. Hai người quả thật rất giống nhau.
-
Vì dì ấy chính là mẹ đẻ của anh mà.
-
Sao cơ ?
-
Em là người duy nhất biết bí mật này đấy.
-
Dì ấy là mẹ đẻ của anh sao? Sao anh biết.
- Mặc
dù trong giấy khai sinh của anh, anh mang họ Vũ, nhưng anh biết anh không phải
là con đẻ của bố mẹ anh bây giờ. Có lẽ họ nhận nuôi anh thay dì để tránh cho dì
những tai tiếng, dì là một người nổi tiếng mà. Hồi nhỏ anh cũng sống với bố mẹ,
nhưng sau đó dì nói vì bố mẹ bận làm ăn không thể quan tâm đến anh được nên xin
anh về nuôi cho đỡ cô đơn. Năm anh 10 tuổi, anh và dì chuyển về đây. Trong lúc
dọn đồ anh đã nhặt được một lá thư do dì viết và không gửi đi cách đó 10 năm.
Lá thư ấy dì viết cho một người dì đã từng yêu khi sống trong miền Nam. Sau đó
người ấy bị bắt về quê lấy vợ, dì đâm buồn chán và trở về Bắc sống, mang theo
giọt máu của người đó. Tính từ thời điểm dì viết lá thư ấy thì thời điểm mà dì
sinh đứa bé trùng với thời điểm anh ra đời.
- Vậy
anh chính là con của dì với người đàn ông kia à?
- Ừm...
Sau này anh đã bắt mọi người gọi anh theo tên của ông ấy - Hải Long. Lúc đầu dì
và bố mẹ anh phản đối, nhưng sau đó anh lì lợm quá nên họ phải chấp thuận. Năm
anh 17 tuổi thì dì kết hôn cùng chú Max. Họ sống ở một biệt thự gần hồ Linh
Đàm, còn anh về sống với bố mẹ. Họ mải làm ăn nên cứ bỏ mặc cho anh tự tung tự
tác. Hồi đó anh cũng phá lắm.
-
Anh yêu chị Linh từ khi nào?
-
Linh chơi với anh, Khánh và Tùng từ nhỏ, bọn anh chính thức yêu nhau khi cô ấy
bắt đầu vào đại học. Linh học báo chí, còn anh đi Anh du học. Anh nghĩ lúc về
anh sẽ cầu hôn với cô ấy, nhưng không ngờ... Có lẽ cô ấy quá cô đơn và không chờ
được anh. Lúc đó anh cũng ích kỉ, chỉ nghĩ đến niềm đam mê của riêng mình và những
ước mơ hão huyền. Anh đã bỏ rơi cô ấy, cho đến khi anh nhận ra thì đã quá muộn.
Đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh về cái chết của cô ấy và của đứa trẻ vô tội đó.
-
Đó không phải lỗi của anh mà.
-
Không, đó thực sự là lỗi của anh. Anh đã nói với cô ấy rằng chính cô ấy đã phản
bội anh, anh hận cô ấy. Anh còn nguyền rủa cô ấy hãy chết đi.
Những
kỉ niệm đau đớn của quá khứ làm giọng Long nghẹn lại.
-
Anh đừng tự trách mình nữa. Em biết chỉ là do nóng giận anh mới nói như thế.
-
Nhìn cái xác lạnh lẽo của cô ấy, anh bàng hoàng cả người. Chỉ mình anh hiểu tại
sao cô ấy tự tử. Không phải do xấu hổ vì đứa con trong bụng, mà vì chính anh đã
ép cô ấy vào chân tường. Anh mới chính là hung thủ giết hai mẹ con Linh.
-
Không...không phải mà. Em biết là anh không cố ý, hãy quên nó đi.
-
Sau cái chết của Linh, hàng trăm nỗi đau khác đổ xuống đầu anh. Anh chới với
không tìm được một chỗ bám, rồi cứ thế anh buông thả cuộc sống, anh không kiềm
chế sự phát triển của tính tàn nhẫn và độc đoán trong con người anh. Anh đã sống
như em từng thấy đấy, không mơ ước gì.
Sau
đó, cũng đã có một người từng nắm tay anh rất chặt như em thế này này. Nhưng rồi
ngươi đó cũng rời bỏ anh. Có lẽ cô ấy quá mệt mỏi vì anh. Cái chết của Linh, của
chú Max rồi dì Lan làm anh gần như kiệt sức và mất hết lý trí. Anh bỏ mặc sự
quan tâm của Vân mà chui vào cái vỏ bọc của mình. Thế là cô ấy buông tay anh ra
và đi mất.
-
Giờ chị ấy ở đâu ạ ?
-
Paris. Cô ấy luôn khao khát đến Paris học thiết kế thời trang mà. Thôi em vào
giường trong ngủ đi. Anh ngủ ngoài này.
-
Thế còn chuyện...
Cô ấp úng đỏ mặt.
- Hả
?
- Tại
sao... tại sao... Mà thôi, em đi ngủ đây.
-
Khoan đã nào...
Anh kéo tay cô lại
- Chuyện gì? Sao tự nhiên ấp úng thế?
- Tại
sao... lúc nãy anh nói... anh không thích làm chuyện đó...
-
À...
Long chợt nhớ ra và cười ha hả
- Anh không thích vì em không thích. Thôi
đi ngủ đi. Để lúc nào đó thích hợp anh sẽ kể cho.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment