CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 02 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 02:
Thảo Nhi im lặng. Đúng là con người này là một thế giới vô tận,
dù cô có biết bao nhiêu về anh thì cũng là rất ít. Long đã lịm đi không còn tỉnh
táo nữa. Nơi mà người đàn ông đến là nhà hàng lớn cách đó không đầy 500m. Người
đàn ông đánh xe thẳng vào gara. Bên trong yên tĩnh, dường như chẳng ăn nhập gì
với thế giới dữ dội ngoài kia.
Dìu Long đi qua sảnh lớn về phía thang máy, người đàn ông gọi
ba cô lễ tân đang đứng tán dóc ở quầy:
- Phượng, mang chìa khóa lên mở phòng 507 cho tôi. Thắm tìm
bác sĩ Ly đi. Cô ta đến thì đưa lên ngay.
Sau khi đặt Long xuống giường, người đàn ông quay sang nhìn
cô:
- Cô ở lại đây tạm qua đêm nay nhé!
- Anh có phiền đưa em quay lại bệnh viện được không ạ?
- Cô muốn quay lại đó à?
Anh ta ngạc nhiên hỏi lại.
- Vâng.
- Vậy cô xuống dưới đại sảnh đợi tôi đi. Bác sĩ khám xong cho
cậu ấy tôi sẽ xuống đưa cô đi. Phượng, hãy đưa cô ấy xuống và cho cô ấy một cốc
trà bạc hà hay bất cứ cái gì cô ấy yêu cầu nhé !
- Vâng.
Khi Thảo Nhi đang ngồi với cốc trà bạc hà ở dưới quầy bar và
lo lắng cho Long, cô thấy một cô gái cao ráo, mặc áo blouse trắng, trang điểm
có phần hơi đậm, cau có bước ra khỏi thang máy. Theo sau là cô nhân viên tên Thắm.
Cô bác sĩ trẻ ngúng nguẩy đi về phía tầng trệt, có vẻ bực mình.
- Có chuyện gì thế?
Hai cô bạn vồ lấy ngay Thắm và hỏi.
- Bà Ly bị anh ấy đuổi như đuổi tà ra chứ sao? Anh Long không
cho ai đụng vào người cả.
Có tiếng điện thoại. Phượng nhấc máy, vâng dạ mấy câu rồi nhìn
hai cô bạn:
- Anh ta đòi uống Saphia.
- Nhưng nó là cái gì?
Nữ lễ tân thứ ba mà Nhi chưa có cơ hội
biết tên lo lắng.
- Đó là một loại cocktail mạnh, có màu xanh như đá Saphia, có
hương vị đặc trưng của bạc hà.
Thảo Nhi từ tốn giải thích. Cô còn lạ gì loại
thức uống này vì đó là sản phẩm của Trung sáng tạo ra.
- Thật thế à? Em biết pha không? Giúp bọn chị đi.
Không còn cách nào khác là phải gật đầu, Nhi đứng dậy và đi
vào trong quầy rượu. Một loáng sau, ly Saphia đã được đặt lên bàn trước con mắt
thán phục của ba cô gái. Và cô theo chân Thắm lên trên vì cô ghét phải ngồi một
chỗ và không biết Long ra sao?
Khi cô vào phòng thì người đàn ông cũng đang bối rối vì sự
ngang bướng kì cục của Long. Long nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, thở đều. Một
tấm chăn mỏng đắp ngang người anh.
- Đây là Saphia à?
Anh ta nhìn ly rượu nghi hoặc.
Nhi gật đầu. Phượng đặt nó xuống bàn. Long hơi cựa mình. Cô
tiến lại, cúi xuống đặt tay lên trán anh. Hành động đó làm cho người đàn ông và
Thắm sửng sốt. Trước đó họ đã chứng kiến cảnh Long gạt phắt tay của cô bác sĩ đỏm
dáng ra khi cô ta đặt tay lên trán anh. Nhưng lúc này, khi bàn tay của Nhi đặt
lên trán anh, họ thấy Long nằm im, mặt hơi dịu lại. Cảnh tượng đó quả thật rất
đáng để họ đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng về cô.
- Tôi đã giúp cậu ấy cởi hết quần áo ướt ra rồi. Bên tay trái
có vết rách và bị chảy máu, nhưng cậu ta không cho ai đụng vào nên không bôi
thuốc và băng lại được.
Người đàn ông nói liền một hơi.
Thảo Nhi nhìn đống bông băng trên bàn, khẽ lay:
- Anh Long, Saphia em mang cho anh rồi đây. Dậy đi.
Chẳng có phản ứng nào chứng tỏ là Long nghe thấy cô gọi. Thảo
Nhi nhấc cánh tay trái của anh ra, tim cô nhói lên một cái khi thấy vết rách
dài ở cánh tay. Tuy không sâu nhưng máu cũng đã loang ra ướt thẫm một bên tay
áo. Cô với lấy chai thuốc sát trùng, dùng bông thấm và bắt đầu lau vết thương.
Có lẽ đau nên khi bông vừa chạm vào vết thương, Long chộp lấy tay cô. Bị bất ngờ,
Nhi đánh rơi cả lọ nước sát trùng đang cầm trên tay. Cô nghe anh nói, rất khẽ:
- Em đâu có muốn chữa tất cả những vết thương trong lòng tôi,
đúng không?
Bối rối vì câu hỏi rõ ràng không phải được nói ra vì mê sảng ấy,
Thảo Nhi im lặng. Long lại buông tay ra và nằm im. Cô làm những việc còn lại
trong sự im lìm đến ghê rợn của căn phòng. Nét mặt của người đàn ông mà cô
không biết tên kia đã giãn ra nhẹ nhõm. Anh ta ra hiệu cho Thắm đi xuống, để mặc
cô với Long ở lại. Nhi cứ ngồi bên giường nhìn anh, chỉ có khi anh ngủ cô mới
được ngắm gương mặt mà cô yêu một cách thỏa thích. Vẻ mặt lúc ngủ của anh làm
cho người khác phải ghen tị, dường như đó là một giấc ngủ thật ngon, thật sâu,
thật yên bình và không có một chút vướng bận. Anh ngủ hiền quá, chẳng có đôi mắt
lạnh như băng, chẳng có nụ cười cao ngạo.
- Tại sao vẫn còn ở đây?
Long thình lình cất tiếng hỏi và mở
mắt ra.
- Anh có vẻ tỉnh táo rồi nhỉ?
Long không đáp, với lấy ly rượu để trên bàn uống một hơi cạn
sạch. Rồi anh lại nằm xuống, nhìn cô tiếp:
- Cô kiếm một căn phòng nào đó nghỉ tạm đi. Sáng mai chúng ta
sẽ nói chuyện.
Anh nhắm mắt lại rồi, cô mới đứng dậy, tắt đèn, khép cửa lại
và đi xuống.
Khi xuống đến quầy bar thì chỉ còn có người đàn ông khi nãy ở
đó, không thấy bóng ba cô nhân viên đâu. Ai từng biết đến Long trước đây thì hẳn
sẽ rất tò mò về cô, không riêng gì người đàn ông này. Họ sẽ vô cùng bất ngờ khi
thấy một cô gái có thể chạm được vào anh, một cô gái có thể khiến Long ngoan
ngoãn nằm im, một cô gái mà dù nhắm mắt anh cũng không lầm với bàn tay của bất
kì ai. Rõ ràng với những người ở đây, Thảo Nhi là một nhân vật kì bí mà họ muốn
tìm hiểu.
- Long ngủ hẳn rồi chứ em?
Anh ta thay đổi hẳn cách xưng hô
với cô.
- Vâng.
- Em vẫn muốn tới bệnh viện chứ?
- Ơ...
- Đã khuya lắm rồi. Anh nghĩ em nên nghỉ lại đây thì hơn. Anh
đã sắp xếp cho em ở phòng bên cạnh phòng của Long rồi. Em cứ lên đó nghỉ ngơi đi,
sáng mai anh sẽ đưa em quay lại viện.
- Em có vài chuyện muốn hỏi anh.
Cô ngập ngừng nói.
- Chuyện gì vậy? Anh tên là Dương, em tên gì?
- Em tên Nhi ạ!
- Thế em muốn biết chuyện gì?
- Tại sao cả tay của anh Long và Lâm đều bị thương thế ạ?
Cuối
cùng cô cũng nói ra được khúc mắc lớn nhất trong lòng từ tối đến giờ.
- À, Long bị thương vì đỡ tấm biển quảng cáo khi nó suýt văng
vào cậu nhóc kia.
Thảo Nhi nhìn anh ta sửng sốt. Anh ta điềm đạm tiếp.
- Hồi tối, anh với Long trên đường từ khách sạn Paradise về
đây, đang đi thì tự nhiên cậu ta ở đâu lao ngay vào đầu ô tô. Mà em biết đấy,
bão gió như thế, mưa thì mù mịt nên tầm nhìn của Long cũng bị hạn chế nhiều.
Cũng may là Long đi rất chậm, chứ nếu cậu ấy mà đi với tốc độ thường ngày thì
chắc chắn có án mạng rồi.
Thấy cậu Lâm ngã ra, bọn anh xuống xe, nhưng thật may là cậu
ta không sao, chỉ sợ hãi một chút. Cậu ta nói gió to giật chiếc ô của cậu ta và
kéo luôn cậu ta xuống lòng đường. Long đề nghị cho cậu ta đi nhờ về thì đúng lúc
một tấm biển quảng cáo của một nhà nghỉ gần đó bị giật tung ra và rơi xuống,
bay thẳng về phía hai người họ. Long giơ tay ra đỡ thì bị nó cào rách, còn em của
em mất thăng bằng ngã xuống đường nên mới gãy tay. Mọi chuyện chỉ có thế thôi.
Sau đó bọn anh đưa Lâm vào viện, anh ở lại còn Long xin địa chỉ và về đón người
nhà của cậu ta đến. Nhưng anh có cảm giác em và Long đã quen nhau từ trước phải
không?
- Dạ tụi em có quen nhau ở Hà Nội ạ!
- Ra vậy.
Dương gật gù.
- Thôi em lên phòng nghỉ đi. Phòng
508 đó.
Thảo Nhi đứng dậy, chào Dương và đi lên căn phòng anh ta đã sắp
sẵn cho mình.
Đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đen ngòm, thỉnh thoảng lại
nhá lên một ánh chớp sáng lòa, cô nghĩ đến Long. Anh đã ngủ chưa? Cơn sốt có
còn hành hạ anh không? Hôm nay anh đã cứu một người mà thậm chí anh còn không
quen biết người đó, cô cảm thấy vui vì anh đã biết quan tâm đến người khác.
Nhưng tại sao anh vẫn ở đây trong cái thời tiết này? Lần gần đây nhất liên lạc
với Tú Linh, Linh nói lần đua xe kế tiếp là ở trên Đà Lạt cơ mà. Ngoài trời gió
vẫn giật lên từng hồi giận dữ. Đêm nay bão sẽ vào đất liền, nhưng biển còn phải
động vài hôm nữa mới yên.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment