CHẾT SẬP BẪY RỒI ! - CHƯƠNG 58 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
CHẾT SẬP BẪY RỒI!
CHƯƠNG 58:
Vì truyền thống đạo đức khiêm
tốn, tôi chỉ có thể ngầm thừa nhận. Nhìn ra ngoài xe, rõ ràng trong gương, tôi
đang mỉm cười, nhưngtrong nháy mắt, khóe miệng đã hạ xuống.
Tình cũ duyên mới
Lý do này, ngay cả tôi cũng thấy không chấp nhận nổi, hồi tôi tới ởnhà Tống Tử Ngôn, nó cũng ở một mình.
Tình cũ duyên mới
Lý do này, ngay cả tôi cũng thấy không chấp nhận nổi, hồi tôi tới ởnhà Tống Tử Ngôn, nó cũng ở một mình.
Cuối cùng hai bên lại im lặng. Lâu sau, Tô Á Văn mới
cười, còn trêu tôi: “Em đang nghĩ vớ vẩn gìthế? Muốn làm gì anh hả? Nói cho em
biết, đó là căn nhà cũ chưa bán của gia đình anh, vẫn để không, giờ cho em tới
ở. Em nghĩ trong sáng một chút đi, đừng nghĩ lung tung này nọ”.
Tôi nhìn anh giả
bộ cười thoải mái, nhưng tiếng cười to cũng không che được nỗi đau khổ trong đáy
mắt. Tôi cũng khẽ nhếch khóe miệng cười theo, không biết anh có nhìn ra điều gì
từ ánh mắt của tôi không. Thì dọn qua, phần lớn đồ đạc của tôi đều ở chỗ Tống Tử
Ngôn, nhưng tôi không có đủ can đảm quay về lấy. Chỉ mang theo mấy bộ quần áo để
thay, thêm mấy thứ đồ thường dùng.
Lúc dọn tới, Tô Á Văn còn rất vui, vì tôi dọn qua, còn mua một nồi lẩu nhỏ, ít rau cải thịt dê , chúng tôi ngồi trong căn bếp nhỏ ăn lẩu.
Lúc dọn tới, Tô Á Văn còn rất vui, vì tôi dọn qua, còn mua một nồi lẩu nhỏ, ít rau cải thịt dê , chúng tôi ngồi trong căn bếp nhỏ ăn lẩu.
Mở chai nước chanh,
chúng tôi cụng chén, giữa không khí nóng bức,anh chúc mừng: “Chúc chúng ta năm
nào cũng là ngày này, hôm nào cũng có lúc này”.
Tôi chọc anh không hiểu văn hóa:
“Đấy là chúc thọ, thực sự nămnào cũng chuyển nhà một lần, thế không phải là mệt
chết à?”.
Anh cũng không cự nự, chỉ cười: “Anh nói thế nào, em nhắc lại mộtlần
nhé”.
Tôi gắp một miếng đậu phụ vào miệng: “Ai hâm dở vớianh chứ!”.
Bỗng nhiên
anh kéo mạnh nồi lẩu: “Không nói thì không cho em ăn!”.
Tôi đùa: “Đừng có nhỏ
nhen thế, cho dù thế nào em cũng không làm mấy chuyện vô văn hóa thế đâu!”
Anh
vẫn quyết tâm, thừa lúc tôi không chú ý, giật lấy đũa của tôi,cắm một cái vào
bát cơm của mình, rồi cẩn thận cắm thêm đôi đũa của mình.
Trên bát cơm đó cắm tới ba cái đũa. Lại thêm khói từ nồilẩu bốc lên, biến ngay thành lư hương. Tôi dở khóc dở cười: “Cơm cũng là trẻ con đó, xin anh hãy tha chonó”.
Trên bát cơm đó cắm tới ba cái đũa. Lại thêm khói từ nồilẩu bốc lên, biến ngay thành lư hương. Tôi dở khóc dở cười: “Cơm cũng là trẻ con đó, xin anh hãy tha chonó”.
Anh kéo tôi đứng trước bàn, cung kính vái lạy bát cơm: “Con và
Tần Khanh, năm nào cũng có ngày này”.
Lại bấm tôi, tôi không chịu nổi,đành nói
tiếp một câu: “Ngày nào cũng có buổi này”.
Anh nghiêng đầu nghe , con mắt đen
láy hơi nheo lại, chính là nụ cười tươi tắn đã lâu chưa thấy trên môi anh. Đêm
khuya anh mới chịu về, tôi mệt cả ngày trời, vừa nằm lên giường được một lát đã
ngủ. Sáng sớm tỉnh giấc, ánh nắng len qua rèm cửa sổ vào phòng, có một ảo giác
mơ hồ.
Nơi tôi ở là nhà của Tô Á Văn, ở đây chỗ nào cũng có bóng dáng anh, từ cái máy tính kiểu cũ tới những bức ảnh cầu thủ bóng đá nổi tiếng một thời trên tường. Tôi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên một bức ảnh phóng to, trong đó là ba người, cô bé thanh mai dịu dàng ít nói, bên trái là anh đang cười tươi tắn, người còn lại nhìn thẳng vào ống kính là Tống Tử Ngôn.
Nơi tôi ở là nhà của Tô Á Văn, ở đây chỗ nào cũng có bóng dáng anh, từ cái máy tính kiểu cũ tới những bức ảnh cầu thủ bóng đá nổi tiếng một thời trên tường. Tôi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên một bức ảnh phóng to, trong đó là ba người, cô bé thanh mai dịu dàng ít nói, bên trái là anh đang cười tươi tắn, người còn lại nhìn thẳng vào ống kính là Tống Tử Ngôn.
Ảnh này chắc là từ bảy
năm trước, tuy bọn họ hồi đấy có đôi chút ngây ngô, nhưng từ chân mày, khóe mắt
đã có bóng dáng của ngày hôm nay. Một người thanh nhã, một người rực rỡ, một
người lạnh lùng. Tôi với tay chạm từng chút, từng chút lên chân mày, đôi mắt,
cái mũi, khóe miệng của người ấy… Ánh nắng rọi vào, rơi ngay trên bứcảnh. Ánh
nắng, hắn, lúc tôi thức dậy đều ở cạnh tôi, như ngày xưa cũ.
Nỗi nhớ tôi cho rằng không tồn tại, cuối cùng đã khiến khóe mắt tôi ươn ướt, phơi bày trước ánh nắng sớm. Còn tôi, trong căn phòng dần ngập tràn ánh nắng và ảnh của hắn,nghẹn ngào đau khổ.
Nỗi nhớ tôi cho rằng không tồn tại, cuối cùng đã khiến khóe mắt tôi ươn ướt, phơi bày trước ánh nắng sớm. Còn tôi, trong căn phòng dần ngập tràn ánh nắng và ảnh của hắn,nghẹn ngào đau khổ.
Tô Á Văn trong ảnh nhe o mắt nhìn tôi, nụ cười
dường như giống hệt hôm qua. Nhưng anh ở ngoài ảnh thì không biết, anh chúc tôi
năm nào cũng có ngày này, ngày nào cũng có buổi này, nhưng tôi vì mộtngười khác
mà rơi lệ không nỡ rời xa.
Thực ra, tôi là đứa khốn nạn.
Tỉnh dậy xuống lầu mua bánh rán cuộn trái cây và sữa đậu nành, mang về ăn hết,
hôm nay không phải đi phỏng vấn, tôi cảm thấy chẳng có chuyện gì hay ho để làm.
Nhớ ra trước đây Tô Á Văn từng kể, anh lớn lên ở đây, mấy người có quan hệ tốt
nhất đều là ở trong khu này, có anh cả, không ai chịu làm anh hai, còn có anh
ba, anh ấylà anh tư, còn có một cô em gái đi theo nữa.
Ký ức và hiện thực cách
nhau rất xa, tôi còn nhớ, anh nói nhà anh ba ở ngay trên nhà anh ấy. Trong khu
này chỉ còn ba, bốn nhà còn ở lại, những người khác đã sớm dọn đi, bố mẹ Tống Tử
Ngôn đã không còn ở đây từ lâu lắm rồi,nhưng lúc tôi tới, cửa nhà khép hờ.
Không dằn lòng nổi, tôi chậm rã iđẩy cửa vào, cũng là kiểu nhà hai phòng ngủ một
phòng khách, trong phòng khách không có ai, tôi thuận đường đi về phía phòng ngủ.
Còn chưa đẩy cửa, đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Em ở đây làm gì?”.
Còn chưa đẩy cửa, đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Em ở đây làm gì?”.
Lưng cứng đờ, tôi gần như không dám quay đầu lại, cuối cùng xoay người lại từng
chút một, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy.
Tống Tử Ngôn đang nhìn tôi vẻ không thể
tin nổi, hỏi lại lần nữa: “Em ở đây làm gì?”
Tôi lắp bắp: “Em… em ở tầng dưới”.
Hắn nhướn mày lên, ánh mắt lạnh đi, lại hỏi: “Vậy em tới đây làmgì?”.
Cái này
không giải thích rõ ra được, tôi không thể nói em tới đây vìmuốn thấy nhà anh,
muốn thấy nơi anh đã từng sống, thử tưởngtượng quãng thời gian anh sống.
Tôi
không thể nói, không thì tôi là đứa khốn nạn. Tôi cúi đầu không nói, hắn cười
lạnh: “Lại quen tính chưa được người khác cho phép đã vào, tùy tiện thế à?”.
Tôi không hiểu từ “lại” trong câu nói của hắn, lúng túng: “Vậy…vậy em về là được”.
Tôi không hiểu từ “lại” trong câu nói của hắn, lúng túng: “Vậy…vậy em về là được”.
Lúc đi ngang qua hắn, lại bị hắn nắm lấy cánh tay: “Rốt cuộc em có biết
cái gì là một vừa hai phải không?”.
Tôi nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận của hắn,
không biết trả lời ra sao.
Nhưng tôi im lặng lại càng khiến hắn tức hơn, tay
nắm càng lúc càng chặt, tới mức khiến tôi phát đau. “Anh ba”.
Tiếng Tô Á Văn
vang lên từ cửa. Chúng tôi cùng ngẩng đầu nhìn, thấy anh đứng ở cửa, mỉm cười
nhìn bên này.
Tống Tử Ngôn buông tay, giọng lạnh lùng: “Á Văn, cậu cũng nên quản
nghiêm một chút”.
Trong phút chốc, trong lòng tôi dâng lên cảm giác nhục nhã và
đau đớn, bản thân tôi cũng không phân định rõ ràng, chỉ chạy tới bên Tô Á Văn,
nhưng một câu giải thích cũng không có.
Tô Á Văn vẫn cười như thế: “Anh ba, là
em nghe tầng trên có tiếng động mới bảo cô ấy lên xem sao. Nếu làm phiền tới anh
thì trách em là được rồi”.
Ánh mắt Tống Tử Ngôn lướt qua tôi, rồi rơi trên
người anh: “Là anh làm phiền hai người”.
Tô Á Văn vội vàng xua tay: “Anh ba đừng
nói đùa, sao giờ này anh lại qua đây?”.
Tống Tử Ngôn nói: “Lấy hộ bà mấy thứ”.
Tô Á Văn lại hỏi: “Đã ăn chưa? Dưới lầu có đồ ăn sáng đó, chúng taxuống ăn đi”.
Tống Tử Ngôn liếc nhìn tôi như có như không, cười: “Không cần đâu, lúc tới đây đã ăn rồi, hai người cứ từ từ ăn”.
Tống Tử Ngôn liếc nhìn tôi như có như không, cười: “Không cần đâu, lúc tới đây đã ăn rồi, hai người cứ từ từ ăn”.
Tô Á Văn cũng không khách khí: “Vậy bọn em
về trước”.
Kéo tay tôi rất tự nhiên, đi về nhà. Tôi chỉ cảm thấy sau lưng có
ánh mắt cứ nhìn mãi vào mình, bước đi trở lên cứng ngắc. Xuống tầng mới thấy có
hai phần ăn sáng trên bàn, trừ việc tự coi thường mình, tôi im lặng không nói
gì, chỉ cúi đầu ngồi xuống. Tô Á Văn làm như chưa có chuyện gì, kéo tôi qua ngồi
cạnh mình. Tôi nhìn anh bình thản lấy từ trong túi ra một cái bánh mì, lọ mứt
quả mâm xôi.
Từng thứ từng thứ, anh làm rất cẩn thận tỉ mỉ, mũi tôi hơicay cay,
khẽ nói: “Thực ra hôm nay em…”.
Anh đưa lát bánh mì qua, ngắt lời tôi: “Ăn sáng trước đã, để bụng đói không tốt đâu”.
Anh đưa lát bánh mì qua, ngắt lời tôi: “Ăn sáng trước đã, để bụng đói không tốt đâu”.
Anh cứ bình tĩnh như thế khiến tôi hoảng hốt, tôi để bánh mì xuống,chăm
chú nhìn anh: “Em không biết anh ấy…”.
Câu chưa nói hết, đã bị anh kéo mạnh vào
lòng, tiếng anh thì thầm bên tai tôi: “Xin em, đừng nói nữa”.
Giọng anh mang
theo sự sợ hãi và cầu xin. Thực ra tôi chỉ muốn giải thích, tôi không biết có
người ấy ở đó, nhưng một từ cũng không thể nói ra. Có thể chúng tôi hiểu rõ bụng
dạ nhau, nhưng lại không thể nói thẳng ra, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ tìm hiểu
ngọn nến trong phòng mà thôi. Trái tim và ngọn nến đều lay động, nhưng cuối cùng
cũng phải cómột chỗ bám.
Tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là thói quen, thói quen nhìn thấy người nào đó mỗi ngày, đột nhiên rời xa mới cảm thấy trống rỗng khó chịu. Nhưng tới khi thói quen nhạt đi là tốt thôi, tôi, vẫn còn Tô Á Văn, sẽ tốt thôi.
Tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là thói quen, thói quen nhìn thấy người nào đó mỗi ngày, đột nhiên rời xa mới cảm thấy trống rỗng khó chịu. Nhưng tới khi thói quen nhạt đi là tốt thôi, tôi, vẫn còn Tô Á Văn, sẽ tốt thôi.
Đến cuối tuần, chúng tôi quyết
định đi du lịch. Vì đến lúc đi mới quyết định, cũng không lên kế hoạch đi theo
đoàn,chỉ là hai đứa tự nhiên nổi hứng tới ga, ở trước cửa bán vé hỏi một lượt về
những thắng cảnh, cuối cùng, trước sắc mặt càng ngày càng xấu của nhân viên bán
vé và những đồng chí còn đợi đằng sau chúng tôi, quyết định đi nghỉ mát. Thái
Sơn, Sơn Đông. Giây phút đặt chân lên vùng đất xa lạ, bỗng dưng có ảo giác mới
lạ.
Một cảm giác thay da đổi thịt sung sướng, làm một con người mới khi đã bóc
hết lịch, đi ra khỏi cửa trại giam. May đây không phải kỳ nghỉ lễ, không có
nhiều đoàn du lịch lắm,nhưng gần tới ngày hè, cũng coi như đi ngắm cảnh tránh
nóng, người đi “phượt” cũng chẳng ít.
Từ lúc xuống tàu tới ra khỏi ga, đã bị nhét vào tay không dưới mười tấm danh thiếp, toàn là những đoàn du lịch trong thành
phố từ sáng sớm tới tối, chúng tôi quyết định tìm chỗ nghỉ lại rồi chọn ra một đoàn
để gọi điện thoại. Không ngờ nhà nghỉ, khách sạn gì cũng hết chỗ, chúng tôi tới
mấy nơi liền, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn ba sao nho nhỏ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment