CẠM BẪY HÔN NHÂN - CHƯƠNG 02 - ELIZABETH THORNTON
CẠM BẪY HÔN NHÂN
Tác giả : Elizabeth Thornton
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 02 :
Ngay
trong lúc họ vừa đến phòng đánh bài, nữ chủ nhân của buổi tiệc, Phu nhân
Elizabeth, đang hưng phấn bước ra cửa phòng với hai kỵ binh trẻ tuổi kèm bên.
"Hãy đến đây, Edward, Harry."
Giọng của của bà rất thân thiện nhưng lại đầy uy nghiêm.
"Đây là một buổi khiêu vũ, hai cậu nhớ chứ? Tôi hy vọng hai cậu sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình. Sẽ không có các bông hoa điểm vách [wallflower: một người, vì sự nhút nhát, không có thú hút, hoặc thiếu một partner, nên chỉ ngồi làm cảnh] tại dạ hội của tôi. Nếu các cậu không chọn một bạn khiêu vũ, tôi sẽ tự chọn cho các cậu."
Trước khi Phu nhân Elizabeth có thể bắt gặp ánh mắt chàng, Jack khôn khéo chuyển hướng sang một bên và dẫn Ash đến một đám cây cau dừa trồng trong chậu cạnh một cột Hy Lạp. Từ hướng này bọn họ có thể nhìn rõ quang cảnh của sàn nhảy, và những tào lá dừa đã tạo cho họ một chút không gian riêng tư. Hiện cũng không có gì nhiều để xem. Chỉ có một vài cặp đang khiêu vũ, nhưng rõ ràng là Phu nhân Elizabeth sẽ không dung túng tình trạng này. Dần dần, càng nhiều cặp đã nhập cuộc.
"Tôi không cho rằng"
Jack nói,
"Chúng ta có thể chuồn khỏi mà không bị bắt gặp chứ?"
Ash nhìn người bạn của mình vừa vui thú vừa hiếu kỳ.
"Tôi biết cậu không thật sự có ý đó bởi tôi biết dù có mơ cậu cũng không dám làm phật lòng Ngài Charles và Phu nhân Elizabeth. Bên cạnh đó, cậu cũng không phải là loại người cục mịch, vậy thì có vấn đề gì?”
Jack định mở miệng để biện hộ, nhưng sau đó suy nghĩ thoáng hơn. Ash đã nói đúng. Chàng cư xử như một cậu học trò hờn dỗi. Chàng thấy thật khó chịu bởi chàng vốn không muốn có mặt nơi này, nhưng một người không thể từ chối lời mời cá nhân của ngài đại sứ Anh mà không bị hậu quả nghiêm trọng.
Chàng không những nghĩ dùm cho của ông thủ tướng, mà còn nghĩ đến bà nội của chàng, bà có một người bạn lại tình cờ ngẩu nhiên là dì của ngài đại sứ. Bà nội chàng sẽ khiến đôi tai chàng phỏng dộp nếu chàng không nể mặt cậu cháu trai yêu quý nhất của bà bạn của bà.
Chàng chỉ về hướng các cặp khiêu vũ trên sàn.
"Chính là cái nghi lễ nguyền rủa này. Đây không phải là một buổi dạ vũ mà là một cuộc săn bắt, và tất cả những phu nhân với ánh mắt đanh thép kia thực sự là một đàn chó săn sung sức. Và đoán xem ai là con mồi của họ?”
"Cậu?"
Đôi môi Ash co giật hỏi.
"Ồ, tôi không tự tâng bốc bản thân đến mức tự cho rằng mình là đối tượng họ theo đuổi. Mà chính là tài sản của tôi. Điều đấy mới khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm."
Chàng sờ soạn trong túi để tìm chiếc hộp đựng thuốc hút, sau khi mời Ash, chàng lấy một nhúm nhỏ hít vào. Sau khi thưởng thức hương thơm nồng, chàng tiếp tục nói:
"Không một ai đã để tôi vào mắt cho đến khi tôi được phong tước."
Chàng trở nên trầm mặc khi nhớ đến tình huống của chàng đã thay đổi mảnh liệt như thế nào khi anh trai của chàng, là vị bá tước đương thời lại đột ngột qua đời và chỉ để lại một góa phụ không có con trai để kế thừa. Cũng như bà nội chàng đã không ngừng chỉ ra đó là nhiệm vụ của chàng để kết hôn và, tóm lại, có con trai để thừa kế và nối giõi cho gia tộc Rigg.
Chàng, không ít thì nhiều, đã cam chịu với số phận cho đến khi chàng tự thấy mình bị bao vây bởi một đám đông các phu nhân đầy tham vọng và những các cô con gái của họ với tham vọng không thua kém. Chàng đến Paris để có thời gian nghỉ ngơi và rời xa các cuộc săn đuổi, chỉ để chịu cùng một số phận nơi đây. Ash là người bạn mà chàng quen biết kể từ khi họ còn cắp sách đến trường, và đã tự xung phong theo chàng đến đây.
Lúc đấy ý tưởng [đến Paris] này xem có vẻ tuyệt vời. Paris đại diện cho bài bạc, rượu chè, trai gái, và đấu tay đôi. Đấu tay đôi mới là sự thu hút thực sự. Ở Anh quốc, đàn ông vẫn đấu đá với nhau khi cảm thấy mình bị khinh thường trong sức tưởng tượng hay là khác, nhưng nó đã trở thành một nghi lễ không có niềm đam mê phía sau. Các khẩu súng lục đã được thay thế cho các thanh kiếm mà chưa từng có ai bị thương bao giờ. Ở Paris thì lại khác.
Người Pháp biết cách vận dụng thanh kiếm bé nhỏ của mình để tạo ra tác dụng tàn phá nhất. Được đọ kiếm với họ là một vinh dự và cũng là một sự học hỏi, chưa kể đến đấy còn là một việc đầy phong hiểm. Không phải ai cũng đầu hàng ngay khi mình vừa mới rớm máu.
Ash nói:
"Vui lên đi, Jack. Hãy thử nghĩ - một khi cậu được ràng xích cùng một cô gái đủ điều kiện, cậu sẽ thoát khỏi cuộc đua và đàn săn sẽ quay đầu về phía con mồi mới."
Jack chậm rãi quay đầu nhìn chằm vào người bạn mình nói:
"Tôi không hiểu tại sao cậu lại bậc cười. Cả hai chúng ta đều trong cùng một tình thế khó tiếp nhận được. Trên thực tế, cậu mới là một giải thưởng hôn nhân khá hơn tôi. Sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành một Hầu tước."
"A, nhưng tôi chưa phải là một hầu tước, phải không nào? Đó là sự khác biệt giữa chúng ta. Tất cả mà tôi có thể trao ra chỉ là trong mong đợi. Cậu, lại là khác, là một bá tước với một tài sản sẵn trong tay để tùy thời xử dụng."
Một ánh thích thú lóe lên trong đôi mắt Jack:
"‘Trong mong đợi’ cái rắm thối! Cậu hẳn là một tay giàu có trong quyền lợi của cậu. Chuyện này thật phù hợp với mục đích của cậu để cậu giả vờ làm một kẻ bần hàn."
Ash nhướng chân mày:
"Cậu có thể trách tôi sao? Tôi thật không mong mình bị săn đuổi như cậu hay là Devonshire. Cậu thấy đấy, Jack "
Một nụ cười châm biếm hiện trên môi anh
"Tôi muốn được yêu bởi vì bản thân tôi."
Anh nâng cái kính một tròng lên và ung dung đánh giá sàn nhảy.
"Sự yêu cầu này có quá đáng không?"
Jack tựa mình vào cột và ngắm nhìn cậu bạn mình với vẻ quan tâm:
"Hãy cẩn thận, Ash, bằng không cậu sẽ bị một cô gái mộng mơ với ý định kết hôn tóm phải."
Ash cười toe toét:
"Nhưng đấy chính là điểm tôi muốn nói. Hôn nhân là sự thanh toán cho các dịch vụ đã xong. Tình yêu nên là miễn phí. Đó là lý do tại sao tôi vẫn thích được tiếp tục độc thân."
"‘Tình yêu nên là miễn phí’?”
Jack thì thầm với một âm thanh đầy chế nhạo:
"Hãy thử nói lời này với các nữ thần tình yêu xinh đẹp [các cô gái phóng túng], những người luôn tụ tập xung quanh Cung Điện Hoàng Gia [Palais Royal] ấy. Cậu đã từng lưu ý rằng họ luôn bu quanh người đàn ông nào đã thắng nhiều tiền trên sòng chưa? Phu nhân hay là nghệ nhân [kỹ nữ] cũng thật khó phân biệt. "
Ash quay cái kính một tròng nhìn Jack:
"Tâm tình của cậu hôm nay thật lạ"
Anh nói.
"Tôi chưa từng nghe cậu than phiền về những nữ thần tình yêu tại Cung Điện Hoàng Gia. Sao lại thế?”
Jack nhún vai:
"Tôi nhớ con chó [cái] của tôi. Tối thiểu là nó thương tôi vô điều kiện."
Ash cười.
"Nó là một con lang chạ. Tự cậu đã nói với tôi. Cậu không hề biết con chó [đực] nào đã ngủ với nó cho đến lũ chó con chào đời."
"A, nhưng tôi biết bản thân tôi chính là người nó thực sự thương."
Nụ cười của chàng phai nhạt và chàng thấp giọng:
"Đừng nhìn ngay bây giờ, nhưng nữ chủ nhân đã phát phát hiện cái ổ của chúng ta và đang hướng tới nơi này."
Ash hạ thấp gọng kính:
"Ôi, Jack"
Anh nói:
"sẽ phải làm sao? Chúng ta nên thực hành nhiệm vụ của mình và chọn một trong những cô gái với đôi mắt mộng mơ cậu đã đề cập để làm bạn nhảy, hay là chúng ta ẩn thân dưới gầm bàn bên kia, và nếu bị phát hiện, thì giả vờ là mình đang tìm một chiếc nhẫn vô giá đã bị mất?”
"Vẫn mãi là một tên hài"
Jack lầu bầu:
"Tôi thích chính diện đối diện với định mệnh của mình."
"Thà là cậu còn hơn tôi. A, hãy xem ai vừa đến, tiểu thư Pamela Howe. Xin lỗi, Jack."
Jack tỏ vẻ thích thú. Tiểu thư Pamela là một nữ thừa kế, và bạn của chàng đang theo đuổi trong chiến lược để củng cố câu chuyện viễn tưởng rằng Ash đang cần một vị phu nhân giàu có để làm đầy kho bạc rỗng tuếch của gia tộc anh.
Những người cha thận trọng không khuyến khích con gái của họ theo đuổi các tên đào mỏ này. Chàng tự hỏi tại sao chàng đã không nghĩ ra một thủ đoạn tương tự để tự cứu vớt bản thân từ các nữ săn.
Câu trả cũng không cần ai đáp. Tất nhiên là bởi vì ông nội của Ash, một vị hầu tước, đã sống ngoài khu hoang dã của Tô Cách Lan. Không ai thực sự biết đến ông. Gia tộc chàng, thì lại khác, sống tại Sussex, và cũng có một căn nhà trong trấn tại Luân Đôn. Bởi vì thế mọi người đều biết đến việc của gia tộc chàng. Nếu chàng tự nhận là nghèo đói thì cũng chẳng ai tin.
Chàng thở dài xườn xược khi cảm giác được một bàn tay đặc trên vai mình. Cam chịu với cười nhàn nhạt, chàng quay lại để chào chủ nhân của buổi tiệc, ngài đại sứ.
Ngài Charles nói:
"Không thể để cậu đứng không thế này, Jack ạ, để làm một tấm gương xấu cho lớp trẻ. Cho phép tôi giới thiệu với cậu đến với bất kỳ người con gái nào cậu chọn."
Trong phong cách hài hước, ông nói thêm:
"Tôi chỉ yêu cầu một điệu vũ, sau đó cậu có thể tự do tận hưởng tất cả điểm thu hút phóng đảng của Cung Điện Hoàng Gia."
Có phải tất cả mọi người đều biết đây là nơi chàng và Ash đã cắm chân?
”Cảm ơn ông"
Chàng đáp và nhã nhặn nói thêm:
"Nhưng tôi khá hài lòng với người bầu bạn nơi đây."
Ngài Charles toe toét cười:
"Cậu có thực sự thế không? Chẳng lẽ mọi thứ đã thay đổi trầm trọng so với lúc tôi còn là một thanh niên. Nhưng chúng ta không cần quanh co. Chỉ cho tôi một cô gái cậu đã ưa thích và tôi sẽ giới thiệu cô ấy với cậu."
Jack nâng đầu vai lên trong một cái nhún vai cẩu thả.
Chàng đã do dự quá lâu.
"Hãy đến đây, Jack"
Ngài Charles nói:
"Tôi biết có một cô gái này rất vừa cho cậu."
Với một tiếng thở dài mòn mỏi, Jack bước theo người chủ lễ tiến đến Phu nhân Sedgewick và nhóm người của bà. Bà chính là một trong những tay săn chàng vẫn muốn tránh.
Bà ta là một phụ nữ to tròn ngốc nghếch mà lại yêu thích âm thanh của giọng mình [nói dai và dong dài]. Bà có một cô con gái với cái tên mà chàng không thể nhớ, một cô gái với độ tuổi chỉ mới ra khỏi mái trường, nhưng cô ấy không phải là một phần trong nhóm, và điều đó khiến chàng cảm thấy thắc mắc. Chắc chắn Ngài Charles không nghĩ rằng chàng sẽ khiêu vũ với Phu nhân Sedgewick chứ?
Một số lời sáo rỗng được trao đổi, sau đó Phu nhân Sedgewick bắt đầu ca tụng đức tính của con gái bà, thật không may, cô ấy đã vừa đồng ý để khiêu vũ với đại úy Tallman và đang ở nơi nào đó trên sàn nhảy. Ngài Charles gật đầu lịch thiệp, nhưng khi Phu nhân Sedgewick tiếp tục huyên thuyên, ông đành phải cắt ngang bằng cách tự nói với mình:
"Người kia có phải là chàng Công tước trẻ tuổi xứ Devonshire không nhỉ?"
"Ở đâu đâu?"
Bà thốt lên.
Khi ánh mắt bà quay đi để lướt nhìn quanh đại sảnh, Ngài Charles liền nói với Jack:
"Cậu chưa được gặp Cô…"
"Hill"
Người con gái mà ông dẫn tiến bổ khuyết:
"Cô Elinor Hill."
Ngài đại sứ nhẹ cúi đầu:
"Tất nhiên, đây là Cô Hill. Làm sao tôi có thể quên?”
Jack nhướng chân mày. Cô Hill không giống như những gì chàng đã tưởng tượng. Đây không phải là một cô gái còn trong học đường, mà là một người cận tuổi với chàng. Nàng ăn vận chỉ mỗi một màu xám từ đầu đến chân, ngoại trừ đôi găng tay dài màu trắng và cái nón ren đã tự tuyên bố rằng nàng đã quá tuổi để kết hôn. Một điều lợi nàng sở hữu chính là một đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp đã thoáng chạm vào ánh mắt của chàng trước khi nàng nhún người chào.
Phu nhân Sedgewick, đột nhiên nhận ra là bà đã bị lừa, liền quay qua người đồng hành của bà.
"Tôi cảm thấy lạnh,"
Bà nói:
"Cô sẽ tìm thấy khăn choàng của tôi trong phòng để áo khoác. Cô hãy vui lòng mang nó lại cho tôi ngay lập tức."
Hóa ra nàngt này là một người đồng hành được trả thù lao, Jack nghĩ. Không biết Ngài Charles đang giở trò gì?
Nếu Cô Hill đã nhận thức được đây là một việc bất lịch sự do Phu nhân Sedgewick cố gây ra, nàng đã không có dấu hiệu gì.
"Đương nhiên, Phu nhân Sedgewick"
Nàng đáp với một giọng nhỏ nhẹ, vô vị.
Jack cảm thấy xúc phạm thay nàng. Khi chàng chuẩn bị để hộ tống Cô Hill đến phòng để áo khoác thì Ngài Charles đã tác chủ.
"Điều đó sẽ không cần thiết,"
Ông nói với một nụ cười duyên dáng. Sức quyến rũ của Ngài Charles đúng là một huyền thoại:
"Một bộ binh của tôi sẽ được diễm phúc để lấy nó."
Ông đưa ngón tay trỏ của mình lên và một bộ binh đã xuất hiện cạnh ông trong chỉ vài giây.
"Lịnh bà cần chiếc khăn choàng của bà,"
Ông nói. Sau đó hướng Phu nhân Sedgewick:
"Có lẽ bà sẽ đủ tốt bụng để miêu tả nó cho cậu ta."
"Hãy đến đây, Edward, Harry."
Giọng của của bà rất thân thiện nhưng lại đầy uy nghiêm.
"Đây là một buổi khiêu vũ, hai cậu nhớ chứ? Tôi hy vọng hai cậu sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình. Sẽ không có các bông hoa điểm vách [wallflower: một người, vì sự nhút nhát, không có thú hút, hoặc thiếu một partner, nên chỉ ngồi làm cảnh] tại dạ hội của tôi. Nếu các cậu không chọn một bạn khiêu vũ, tôi sẽ tự chọn cho các cậu."
Trước khi Phu nhân Elizabeth có thể bắt gặp ánh mắt chàng, Jack khôn khéo chuyển hướng sang một bên và dẫn Ash đến một đám cây cau dừa trồng trong chậu cạnh một cột Hy Lạp. Từ hướng này bọn họ có thể nhìn rõ quang cảnh của sàn nhảy, và những tào lá dừa đã tạo cho họ một chút không gian riêng tư. Hiện cũng không có gì nhiều để xem. Chỉ có một vài cặp đang khiêu vũ, nhưng rõ ràng là Phu nhân Elizabeth sẽ không dung túng tình trạng này. Dần dần, càng nhiều cặp đã nhập cuộc.
"Tôi không cho rằng"
Jack nói,
"Chúng ta có thể chuồn khỏi mà không bị bắt gặp chứ?"
Ash nhìn người bạn của mình vừa vui thú vừa hiếu kỳ.
"Tôi biết cậu không thật sự có ý đó bởi tôi biết dù có mơ cậu cũng không dám làm phật lòng Ngài Charles và Phu nhân Elizabeth. Bên cạnh đó, cậu cũng không phải là loại người cục mịch, vậy thì có vấn đề gì?”
Jack định mở miệng để biện hộ, nhưng sau đó suy nghĩ thoáng hơn. Ash đã nói đúng. Chàng cư xử như một cậu học trò hờn dỗi. Chàng thấy thật khó chịu bởi chàng vốn không muốn có mặt nơi này, nhưng một người không thể từ chối lời mời cá nhân của ngài đại sứ Anh mà không bị hậu quả nghiêm trọng.
Chàng không những nghĩ dùm cho của ông thủ tướng, mà còn nghĩ đến bà nội của chàng, bà có một người bạn lại tình cờ ngẩu nhiên là dì của ngài đại sứ. Bà nội chàng sẽ khiến đôi tai chàng phỏng dộp nếu chàng không nể mặt cậu cháu trai yêu quý nhất của bà bạn của bà.
Chàng chỉ về hướng các cặp khiêu vũ trên sàn.
"Chính là cái nghi lễ nguyền rủa này. Đây không phải là một buổi dạ vũ mà là một cuộc săn bắt, và tất cả những phu nhân với ánh mắt đanh thép kia thực sự là một đàn chó săn sung sức. Và đoán xem ai là con mồi của họ?”
"Cậu?"
Đôi môi Ash co giật hỏi.
"Ồ, tôi không tự tâng bốc bản thân đến mức tự cho rằng mình là đối tượng họ theo đuổi. Mà chính là tài sản của tôi. Điều đấy mới khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm."
Chàng sờ soạn trong túi để tìm chiếc hộp đựng thuốc hút, sau khi mời Ash, chàng lấy một nhúm nhỏ hít vào. Sau khi thưởng thức hương thơm nồng, chàng tiếp tục nói:
"Không một ai đã để tôi vào mắt cho đến khi tôi được phong tước."
Chàng trở nên trầm mặc khi nhớ đến tình huống của chàng đã thay đổi mảnh liệt như thế nào khi anh trai của chàng, là vị bá tước đương thời lại đột ngột qua đời và chỉ để lại một góa phụ không có con trai để kế thừa. Cũng như bà nội chàng đã không ngừng chỉ ra đó là nhiệm vụ của chàng để kết hôn và, tóm lại, có con trai để thừa kế và nối giõi cho gia tộc Rigg.
Chàng, không ít thì nhiều, đã cam chịu với số phận cho đến khi chàng tự thấy mình bị bao vây bởi một đám đông các phu nhân đầy tham vọng và những các cô con gái của họ với tham vọng không thua kém. Chàng đến Paris để có thời gian nghỉ ngơi và rời xa các cuộc săn đuổi, chỉ để chịu cùng một số phận nơi đây. Ash là người bạn mà chàng quen biết kể từ khi họ còn cắp sách đến trường, và đã tự xung phong theo chàng đến đây.
Lúc đấy ý tưởng [đến Paris] này xem có vẻ tuyệt vời. Paris đại diện cho bài bạc, rượu chè, trai gái, và đấu tay đôi. Đấu tay đôi mới là sự thu hút thực sự. Ở Anh quốc, đàn ông vẫn đấu đá với nhau khi cảm thấy mình bị khinh thường trong sức tưởng tượng hay là khác, nhưng nó đã trở thành một nghi lễ không có niềm đam mê phía sau. Các khẩu súng lục đã được thay thế cho các thanh kiếm mà chưa từng có ai bị thương bao giờ. Ở Paris thì lại khác.
Người Pháp biết cách vận dụng thanh kiếm bé nhỏ của mình để tạo ra tác dụng tàn phá nhất. Được đọ kiếm với họ là một vinh dự và cũng là một sự học hỏi, chưa kể đến đấy còn là một việc đầy phong hiểm. Không phải ai cũng đầu hàng ngay khi mình vừa mới rớm máu.
Ash nói:
"Vui lên đi, Jack. Hãy thử nghĩ - một khi cậu được ràng xích cùng một cô gái đủ điều kiện, cậu sẽ thoát khỏi cuộc đua và đàn săn sẽ quay đầu về phía con mồi mới."
Jack chậm rãi quay đầu nhìn chằm vào người bạn mình nói:
"Tôi không hiểu tại sao cậu lại bậc cười. Cả hai chúng ta đều trong cùng một tình thế khó tiếp nhận được. Trên thực tế, cậu mới là một giải thưởng hôn nhân khá hơn tôi. Sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành một Hầu tước."
"A, nhưng tôi chưa phải là một hầu tước, phải không nào? Đó là sự khác biệt giữa chúng ta. Tất cả mà tôi có thể trao ra chỉ là trong mong đợi. Cậu, lại là khác, là một bá tước với một tài sản sẵn trong tay để tùy thời xử dụng."
Một ánh thích thú lóe lên trong đôi mắt Jack:
"‘Trong mong đợi’ cái rắm thối! Cậu hẳn là một tay giàu có trong quyền lợi của cậu. Chuyện này thật phù hợp với mục đích của cậu để cậu giả vờ làm một kẻ bần hàn."
Ash nhướng chân mày:
"Cậu có thể trách tôi sao? Tôi thật không mong mình bị săn đuổi như cậu hay là Devonshire. Cậu thấy đấy, Jack "
Một nụ cười châm biếm hiện trên môi anh
"Tôi muốn được yêu bởi vì bản thân tôi."
Anh nâng cái kính một tròng lên và ung dung đánh giá sàn nhảy.
"Sự yêu cầu này có quá đáng không?"
Jack tựa mình vào cột và ngắm nhìn cậu bạn mình với vẻ quan tâm:
"Hãy cẩn thận, Ash, bằng không cậu sẽ bị một cô gái mộng mơ với ý định kết hôn tóm phải."
Ash cười toe toét:
"Nhưng đấy chính là điểm tôi muốn nói. Hôn nhân là sự thanh toán cho các dịch vụ đã xong. Tình yêu nên là miễn phí. Đó là lý do tại sao tôi vẫn thích được tiếp tục độc thân."
"‘Tình yêu nên là miễn phí’?”
Jack thì thầm với một âm thanh đầy chế nhạo:
"Hãy thử nói lời này với các nữ thần tình yêu xinh đẹp [các cô gái phóng túng], những người luôn tụ tập xung quanh Cung Điện Hoàng Gia [Palais Royal] ấy. Cậu đã từng lưu ý rằng họ luôn bu quanh người đàn ông nào đã thắng nhiều tiền trên sòng chưa? Phu nhân hay là nghệ nhân [kỹ nữ] cũng thật khó phân biệt. "
Ash quay cái kính một tròng nhìn Jack:
"Tâm tình của cậu hôm nay thật lạ"
Anh nói.
"Tôi chưa từng nghe cậu than phiền về những nữ thần tình yêu tại Cung Điện Hoàng Gia. Sao lại thế?”
Jack nhún vai:
"Tôi nhớ con chó [cái] của tôi. Tối thiểu là nó thương tôi vô điều kiện."
Ash cười.
"Nó là một con lang chạ. Tự cậu đã nói với tôi. Cậu không hề biết con chó [đực] nào đã ngủ với nó cho đến lũ chó con chào đời."
"A, nhưng tôi biết bản thân tôi chính là người nó thực sự thương."
Nụ cười của chàng phai nhạt và chàng thấp giọng:
"Đừng nhìn ngay bây giờ, nhưng nữ chủ nhân đã phát phát hiện cái ổ của chúng ta và đang hướng tới nơi này."
Ash hạ thấp gọng kính:
"Ôi, Jack"
Anh nói:
"sẽ phải làm sao? Chúng ta nên thực hành nhiệm vụ của mình và chọn một trong những cô gái với đôi mắt mộng mơ cậu đã đề cập để làm bạn nhảy, hay là chúng ta ẩn thân dưới gầm bàn bên kia, và nếu bị phát hiện, thì giả vờ là mình đang tìm một chiếc nhẫn vô giá đã bị mất?”
"Vẫn mãi là một tên hài"
Jack lầu bầu:
"Tôi thích chính diện đối diện với định mệnh của mình."
"Thà là cậu còn hơn tôi. A, hãy xem ai vừa đến, tiểu thư Pamela Howe. Xin lỗi, Jack."
Jack tỏ vẻ thích thú. Tiểu thư Pamela là một nữ thừa kế, và bạn của chàng đang theo đuổi trong chiến lược để củng cố câu chuyện viễn tưởng rằng Ash đang cần một vị phu nhân giàu có để làm đầy kho bạc rỗng tuếch của gia tộc anh.
Những người cha thận trọng không khuyến khích con gái của họ theo đuổi các tên đào mỏ này. Chàng tự hỏi tại sao chàng đã không nghĩ ra một thủ đoạn tương tự để tự cứu vớt bản thân từ các nữ săn.
Câu trả cũng không cần ai đáp. Tất nhiên là bởi vì ông nội của Ash, một vị hầu tước, đã sống ngoài khu hoang dã của Tô Cách Lan. Không ai thực sự biết đến ông. Gia tộc chàng, thì lại khác, sống tại Sussex, và cũng có một căn nhà trong trấn tại Luân Đôn. Bởi vì thế mọi người đều biết đến việc của gia tộc chàng. Nếu chàng tự nhận là nghèo đói thì cũng chẳng ai tin.
Chàng thở dài xườn xược khi cảm giác được một bàn tay đặc trên vai mình. Cam chịu với cười nhàn nhạt, chàng quay lại để chào chủ nhân của buổi tiệc, ngài đại sứ.
Ngài Charles nói:
"Không thể để cậu đứng không thế này, Jack ạ, để làm một tấm gương xấu cho lớp trẻ. Cho phép tôi giới thiệu với cậu đến với bất kỳ người con gái nào cậu chọn."
Trong phong cách hài hước, ông nói thêm:
"Tôi chỉ yêu cầu một điệu vũ, sau đó cậu có thể tự do tận hưởng tất cả điểm thu hút phóng đảng của Cung Điện Hoàng Gia."
Có phải tất cả mọi người đều biết đây là nơi chàng và Ash đã cắm chân?
”Cảm ơn ông"
Chàng đáp và nhã nhặn nói thêm:
"Nhưng tôi khá hài lòng với người bầu bạn nơi đây."
Ngài Charles toe toét cười:
"Cậu có thực sự thế không? Chẳng lẽ mọi thứ đã thay đổi trầm trọng so với lúc tôi còn là một thanh niên. Nhưng chúng ta không cần quanh co. Chỉ cho tôi một cô gái cậu đã ưa thích và tôi sẽ giới thiệu cô ấy với cậu."
Jack nâng đầu vai lên trong một cái nhún vai cẩu thả.
Chàng đã do dự quá lâu.
"Hãy đến đây, Jack"
Ngài Charles nói:
"Tôi biết có một cô gái này rất vừa cho cậu."
Với một tiếng thở dài mòn mỏi, Jack bước theo người chủ lễ tiến đến Phu nhân Sedgewick và nhóm người của bà. Bà chính là một trong những tay săn chàng vẫn muốn tránh.
Bà ta là một phụ nữ to tròn ngốc nghếch mà lại yêu thích âm thanh của giọng mình [nói dai và dong dài]. Bà có một cô con gái với cái tên mà chàng không thể nhớ, một cô gái với độ tuổi chỉ mới ra khỏi mái trường, nhưng cô ấy không phải là một phần trong nhóm, và điều đó khiến chàng cảm thấy thắc mắc. Chắc chắn Ngài Charles không nghĩ rằng chàng sẽ khiêu vũ với Phu nhân Sedgewick chứ?
Một số lời sáo rỗng được trao đổi, sau đó Phu nhân Sedgewick bắt đầu ca tụng đức tính của con gái bà, thật không may, cô ấy đã vừa đồng ý để khiêu vũ với đại úy Tallman và đang ở nơi nào đó trên sàn nhảy. Ngài Charles gật đầu lịch thiệp, nhưng khi Phu nhân Sedgewick tiếp tục huyên thuyên, ông đành phải cắt ngang bằng cách tự nói với mình:
"Người kia có phải là chàng Công tước trẻ tuổi xứ Devonshire không nhỉ?"
"Ở đâu đâu?"
Bà thốt lên.
Khi ánh mắt bà quay đi để lướt nhìn quanh đại sảnh, Ngài Charles liền nói với Jack:
"Cậu chưa được gặp Cô…"
"Hill"
Người con gái mà ông dẫn tiến bổ khuyết:
"Cô Elinor Hill."
Ngài đại sứ nhẹ cúi đầu:
"Tất nhiên, đây là Cô Hill. Làm sao tôi có thể quên?”
Jack nhướng chân mày. Cô Hill không giống như những gì chàng đã tưởng tượng. Đây không phải là một cô gái còn trong học đường, mà là một người cận tuổi với chàng. Nàng ăn vận chỉ mỗi một màu xám từ đầu đến chân, ngoại trừ đôi găng tay dài màu trắng và cái nón ren đã tự tuyên bố rằng nàng đã quá tuổi để kết hôn. Một điều lợi nàng sở hữu chính là một đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp đã thoáng chạm vào ánh mắt của chàng trước khi nàng nhún người chào.
Phu nhân Sedgewick, đột nhiên nhận ra là bà đã bị lừa, liền quay qua người đồng hành của bà.
"Tôi cảm thấy lạnh,"
Bà nói:
"Cô sẽ tìm thấy khăn choàng của tôi trong phòng để áo khoác. Cô hãy vui lòng mang nó lại cho tôi ngay lập tức."
Hóa ra nàngt này là một người đồng hành được trả thù lao, Jack nghĩ. Không biết Ngài Charles đang giở trò gì?
Nếu Cô Hill đã nhận thức được đây là một việc bất lịch sự do Phu nhân Sedgewick cố gây ra, nàng đã không có dấu hiệu gì.
"Đương nhiên, Phu nhân Sedgewick"
Nàng đáp với một giọng nhỏ nhẹ, vô vị.
Jack cảm thấy xúc phạm thay nàng. Khi chàng chuẩn bị để hộ tống Cô Hill đến phòng để áo khoác thì Ngài Charles đã tác chủ.
"Điều đó sẽ không cần thiết,"
Ông nói với một nụ cười duyên dáng. Sức quyến rũ của Ngài Charles đúng là một huyền thoại:
"Một bộ binh của tôi sẽ được diễm phúc để lấy nó."
Ông đưa ngón tay trỏ của mình lên và một bộ binh đã xuất hiện cạnh ông trong chỉ vài giây.
"Lịnh bà cần chiếc khăn choàng của bà,"
Ông nói. Sau đó hướng Phu nhân Sedgewick:
"Có lẽ bà sẽ đủ tốt bụng để miêu tả nó cho cậu ta."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment