TRUYỆN HUYỀN ẢO - MA ĐẾ QUẤN THÂN: THẦN Y CỬU TIỂU THƯ CHƯƠNG 46
MA ĐẾ QUẤN THÂN: THẦN Y CỬU TIỂU THƯ
TÁC GIẢ: NGÂN BÌNH
Thể loại: xuyên không, ngôn tình
edit: Bờm Bé
CHƯƠNG 46: Lão đầu quái dị
tham ăn
Con đường từ Ngư Dược Thành tới
Lao Thương Nhớ hết sức bằng phẳng, dọc theo đường đi cũng không có nhấp nhô, chỉ
cần thể lực ngươi tốt, đều có thể an toàn tới Lao Thương Nhớ, song Diệp Huy lúc
này lại có một loại tâm tình muốn chết.
Có thể hay không nói cho hắn
biết, tại sao đường rộng thênh thang không đi, bọn họ lại phải ở nơi rừng rậm,
gập ghềnh này xuyên qua?
Chẳng qua là vẻ mặt Lục Cửu Thiếu
lúc này tràn đầy sát khí, hắn thật đúng là hỏi không được.
Còn có một nguyên nhân chính
là, Lục Cửu thiếu thể lực quá tốt rồi!
Thời điểm bọn họ lên đường là
giữa trưa, trong lúc bất tri bất giác đã đến lúc mặt trời lặn phía tây, bọn họ đi
liên tục hơn ba canh giờ Lục Cửu Thiếu vẫn như cũ có thể nện bước nhẹ nhàng,
như giẫm trên đất bằng, hắn đều nhanh đuổi không kịp đối phương rồi, càng đừng
nói cùng nàng nói chuyện với nhau.
Đáng chết, rốt cuộc Lục Cửu Thiếu
này có phải là cô gái hay không a? !
Không biết có phải hay không
là nghe được thanh âm tim đập của hắn, đi ở phía trước Lục Cửu Thiếu bỗng nhiên
quay đầu lại, ánh mắt sắc bén tựu quăng hướng Diệp Huy, làm cho cả người hắn tất
cả da gà nổi lên.
"Ta. . . . . ."
Lục Cửu Thiếu cong môi cười một
tiếng, giơ tay lên ném một đạo màu bạc
hàn mang, mang theo sét đánh xu thế từ Diệp Huy bên tai sát qua.
"Đông ——"
"Tê Hmm ——"
Thanh âm này là xà kêu? !
Diệp Huy chợt quay đầu lại,
chỉ thấy một con rắn độc màu vàng bị đinh ở trên cây, vừa vặn là bảy tấc đất, cực
kỳ tinh chuẩn!
Mà "Cái đinh" cũng
không phải là dao găm theo hắn dự liệu, mà là một cây ngân châm nhỏ bé yếu ớt như
sợi tóc.
Con rắn kia cách hắn bất quá
một bước ngắn, là một con rắn có đầu tam giác, ánh mắt cực kỳ dử tợn, cả người
là màu vàng, vừa nhìn là biết rắn cực độc.
Nếu như không phải là Lục Cửu
Thiếu ra tay nhanh thì hắn lúc này đã chết dưới nanh rắn độc rồi.
"Cảm. . . . . . Cảm ơn.
. . . . ."
Thanh âm có chút run run, rõ
ràng chính là bị làm cho sợ đến bắp chân mềm nhũn.
Lục Cửu Thiếu nhếch môi trước,
đem ngân châm thu hồi, hí mắt nói: "Trên người của ngươi có dao găm không?"
"A? Ừ. . . . . ."
Diệp Huy vội vàng từ trong túi
không gian của mình lấy dao găm ra: "Cho. . . . . . Cho ngươi."
Lục Cửu Thiếu không có nói nữa,
nhận lấy dao găm nhanh chóng và thuần thục xử lý con rắn, chặt đầu, mổ bụng, lột
da lấy mật, làm liền một mạch, Diệp Huy thấy vậy da đầu tê dại.
"Ngươi. . . . . . Lục Cửu
Thiếu ngươi chuẩn bị làm gì vậy?"
Lục Cửu Thiếu đầu cũng không
nhấc nói:
"Ăn a."
"Hí. . . . . . Cái này
có thể ăn?"
"Ừ, không những có thể
ăn, mà ăn còn ngon lắn đấy."
Lục Cửu Thiếu trả lời nghiêm
túc, Diệp Huy cơ hồ cấp cho nàng quỳ.
Dựa theo ý tứ của vị Phật gia
này, bọn họ vẫn phải ở nơi này thoải mái nhàn nhã hưởng thụ một bữa thịt rắn mới
có thể rời đi?
Tiểu Phật gia! Chúng ta còn
đang khảo nghiệm đây! Khảo nghiệm đây!
"Ngươi yên tâm đi, ta so
sánh với bất luận kẻ nào đều khát vọng được vào danh sách tiến vào tông môn, ta
sẽ không lấy tiền đồ của chính mình ra đùa giỡn. Thích hợp nghỉ ngơi so với
liên tục đi tới càng hữu hiệu. Hơn nữa, những người khác cần nắm chặc thời
gian, đó là bởi vì bọn họ không hiểu đường, chỉ có thể nhằm đường lớn đi tới.
Chúng ta đi con đường này, trên nguyên tắc có thể so với bọn hắn rút ngắn một
phần tư khoảng cách."
Diệp Huy hai mắt trừng to:
"Kia. . . . . . Ngươi là làm sao biết này là đường tắt?" Rút ngắn một
phần tư? ! Đây cũng quá trâu rồi!
"Nhìn a."
"Nhìn?" Lúc nào
nhìn ?
"Lúc ở trên đỉnh tháp
nhìn a."
Cho nên nàng lúc nãy trèo lên
đỉnh tháp là để nhìn đường sao, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nàng có
thể đem hết thảy chỗ này ghi nhớ được, thậm chí còn nhanh chóng đoán được nơi
đó là đường tắt?
Ách, bọn họ có thể hay không
đi nhầm đường?
Sau khi chuẩn bị xong, Lục Cửu
Thiếu đem con rắn cầm tới bờ sông rửa sạch, lại tinh tế tìm một vòng rồi rút một
loại thực vật có hình thù kỳ quái bôi ở trên thịt rắn, xong kiếm một cây gỗ nhỏ
xuyên qua thịt rắn đem lên giá nướng.
Lúc đầu Diệp Huy còn ghét bỏ
này thịt rắn, tuy rằng nhẵn nhụi mềm nhũn, nhưng là mùi vị rất tanh nồng, người
bình thường là nuốt không trôi.
Nhưng là chờ khi con rắn
chín, có một mùi thơm phức phát ra, bụng của hắn không tự giác "Cô
cô" kêu lên.
Lục Cửu Thiếu nhìn thấy sự quẫn
bách của Diệp Huy, mím môi cười một tiếng, bỗng nhiên một đạo thân ảnh xẹt qua,
"Hưu" một tiếng thịt rắn trong tay Lục Cửu Thiếu đã không còn.
Cách đó không xa, một lão đầu
lôi tha lôi thôi đang cầm thịt rắn trong tay ăn lấy ăn để!
Lão nhân kia vừa từng ngụm từng
ngụm cắn, vừa lầm bầm: "Ai u uy tiểu nha đầu, thịt rắn này của ngươi ăn thật
ngon nha, nếu như có thể thêm một chút
hương liệu thì càng tốt. . . . . . A. . . . . . Ngươi làm gì đánh ta!"
Lục Cửu Thiếu sắc mặt âm lãnh
giơ một nhánh cây lên, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nói:
"Ngươi cứ nói đi? Xem ta có đánh chết ngươi hay không!" Lại dám ở trước
mặt nàng đoạt thức ăn!
Nói xong, nàng tăng nhanh động
tác, lực đạo cực mạnh, hơn nữa góc độ rất xảo quyệt không theo quy luật, từng
bước ép sát. Diệp Huy thấy vậy trợn mắt hốc mồm.
Gặp quỷ a, đây cũng quá khoa
trương đi!
Lục Cửu Thiếu thân thủ cực
nhanh, hắn liền nhìn đều thấy không rõ ràng!
Người này. . . . . . Thật sự
là siêu cấp phế vật trong miệng mọi người sao? !
Song Lục Cửu Thiếu tiến công
mặc dù mãnh liệt nhưng lại không thể nào đánh trúc, lão nhân kia vẫn như cũ một
bộ dạng tiêu sái, an nhàn ríu ra ríu rít ồn ào nói: "Ăn ngon ăn ngon, thật
ăn ngon, ai ta nói ngươi cái tiểu nha đầu này, làm sao như vậy không có ái tâm,
kính già yêu trẻ ngươi có biết hay không a, cùng lắm thì ngươi nướng thêm con nữa
là được rồi, ngươi đây không phải là còn một nửa thịt rắn sao?"
Lục Cửu Thiếu trong mắt ám nhọn
chợt lóe, bỗng nhiên dừng lại động tác, phảng phất là đánh mệt nói với Diệp Huy:
"Hừ, Huy ca ca chúng ta không để ý tới người này, chúng ta nướng thêm một
con nữa."
Huy ca ca? !
Diệp Huy con ngươi cũng muốn
bị dọa đến rơi ra tới!
Lục Cửu Thiếu lần nữa ngồi xuống,
không để ý tới lão nhân kia, bắt đầu nướng một nửa thịt rắn khác.
Lần này nàng rõ ràng chăm chỉ
cùng cẩn thận rất nhiều, không chỉ đơn thuần nhiều hơn một chút hương liệu, mà
còn thủy chung đề phòng lão đầu nhi kia.
Một cổ mùi thơm tinh khiết
phiêu tán ra, trêu chọc vị giác của Diệp Huy cùng lão đầu nhi, hai người khóe
miệng đầy nước miếng.
Ai da má ơi, này thịt rắn đầy
mùi tanh hôi, đến tay tiểu nha đầu này tại sao lại thơm như vậy?
Lão đầu nhi nuốt nuốt nước miếng,
đứng lên nghiêm mặt nói: "Hắc hắc. . . . . . Nha đầu a, ngươi thịt rắn
này. . . . . . Không không không, ý của ta là, các ngươi làm sao sẽ xuất hiện ở
nơi này đây?"
Lục Cửu Thiếu đối với hắn liếc
mắt, quay đầu hướng mông về phía lão nhân kia, cười ngọt ngào với Diệp Huy nói: "Huy ca ca, chín rồi,
ngươi thử đi."
"A?"
Diệp Huy bị nàng cười như vậy
một tiếng, tim không tự chủ được đập gia tốc rồi, hắn ngơ ngác nhận lấy miếng
thịt rắn trước mặt, trong lòng mãn y ngây ngốc cười.
Chẳng qua là lão đầu tử mất hứng!
Khó trách nha đầu này lần này
nướng thịt rắn so với lần trước dụng tâm hơn, nguyên lai là nướng cho người yêu!
Không được, hắn muốn thử một
lần thịt rắn tăng thêm ý nghĩ - yêu thương này xem có mùi vị gì!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment