TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 202 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU

TOÀN CHỨC CAO THỦ  

Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: truyện võng du 

CHƯƠNG 202: CẬU BẠN ĐÁY GIẾNG


Thôn Cáp Đức ngoài thành Không Tích.

Trong quá trình thoát thân, Bánh Bao Xâm Lấn vốn chỉ tiện đi ngang qua. Nguyên nhân theo như lời cậu ta: Tại nó gần. Kết quả, một chỗ ít người chơi lui tới lại giúp cậu thuận lợi thoát thân. Tại nơi không có ánh mắt thừa thãi của những người chơi khác, khắp nơi đều có góc chết tầm nhìn, Bánh Bao Xâm Lấn can đảm cùng đám người chơi truy sát bắt đầu chơi trốn tìm.

Trong một cái giếng cạn khô của thôn Cáp Đức. Vừa nãy Bánh Bao Xâm Lấn đứng thẳng người mới có thể lộ ra một góc nhìn trên mặt đất.

Sự yên lặng vốn có của thôn Cáp Đức, bởi vì Bánh Bao Xâm Lấn xông vào mà bị nhiễu loạn. NPC vẫn lặng yên mà bước từng bước máy móc, nhưng tiếng bước chân hỗn loạn của đến hơn mười người chơi truy sát Bánh Bao Xâm Lấn bắt đầu vang lên trong thôn, lời nói lúc liền lúc đứt trao đổi lẫn nhau cũng truyền vào trong tai Bánh Bao Xâm Lấn.

Bánh Bao Xâm Lấn vội ngồi xổm cả người xuống, nếu như có thể, lúc này cậu nhất định chỉnh âm thanh của trò chơi đến mức lớn nhất. Nhưng rất tiếc, vì mong muốn tạo nên cảm giác gần xa chân thật, âm thanh trong Vinh Quang không tồn tại thanh điều chỉnh âm lượng, liên quan đến âm lượng, chỉ có nhân vật cùng âm thanh nguyên gốc giữa các khoảng cách. Ngoài ra, chỉ có hai lựa chọn tắt và mở âm lượng.

Ngồi chồm hổm ở dưới đáy giếng, Bánh Bao Xâm Lấn cố gắng nghe ngóng giọng nói người chơi bên ngoài.

“Chạy đâu rồi?”

“Chắc đi không xa đâu, vẫn ở trong thôn.”

“Thằng này này gian quá, chạy đến chỗ như vậy, nếu như đang trong khu luyện cấp, xem nó trốn thế nào được.”

Tiếng bước chân có xa, có gần, hiển nhiên cả bọn đang tìm kiếm xung quanh. Bánh Bao Xâm Lấn nghe âm thanh, đang tính xem có nên đứng dậy xem chút hay không, bỗng nhiên trước mắt trắng xóa ngời sáng, một nhân vật rất nhanh xuất hiện ở trước mắt cậu. Không đợi Bánh Bao Xâm Lấn nói gì, nhân vật kia đã kinh ngạc kêu một tiếng: 

“Ông là ai?”

“Im nào” 

Bánh Bao Xâm Lấn vội vã chặn lời người này.

“Thật khéo nha, chỗ như vậy cũng có thể gặp được người khác.” 

Người này lại hoàn toàn không biết tình hình, tiếp tục thì thầm.

Bánh Bao Xâm Lấn nghe có tiếng bước chân càng ngày càng gần, tuy rằng không biết có phải đã phát hiện tiếng động bên này hay không. Cậu trốn trong chỗ như vậy, dù có kín đáo, nhưng nếu bị phát hiện cũng không có chỗ thoát. Cho nên Bánh Bao Xâm Lấn cũng tính toán cả rồi, một khi có tiếng bước chân tới gần, thì không thể mạo hiểm, lập tức phải chạy thoát khỏi giếng.

Đang chuẩn bị làm vậy, đột nhiên lại nghe được tên trước mắt kia càng lớn giọng kêu lên:

 “A? Bánh Bao Xâm Lấn? Ông chính là người trên bảng thành tích phó bản, Bánh Bao Xâm Lấn của đội ngũ Quân Mạc Tiếu?”

“Không sai, chính là tui. Nhưng tui hiện không có thời gian để nhận phỏng vấn của ông, tui đang trốn một bọn truy sát thần bí, giờ tui phải xông ra” 

Bánh Bao Xâm Lấn trầm giọng nói xong câu này, đột nhiên nhảy ra khỏi giếng cạn, góc nhìn chuyển quanh, quả nhiên đã có người chạy tới phía giếng cạn rồi. Thấy cậu vừa xông tới, lập tức kêu to: 

“Chỗ này nè.”

Bánh Bao Xâm Lấn không hề dừng lại, đáp xuống đất đã bỏ chạy ngay.

“Ai, đợi chút” 

Giọng nói kia lại kêu lên từ dưới đáy giếng, vội vã nhảy lên theo, kết quả không nắm đúng sức lực, nhảy không đủ cao, hai chân của nhân vật đập vào thành giếng, cả người sắp ra khỏi giếng lại vì cú đập này mà té trở về.

Đám người chơi trong nhóm truy sát không biết thằng này từ đâu ra, cũng vội vã kêu lên: 

“Ở đây còn một đứa mai phục.”

“Hỏng rồi, không biết có bẫy gì không?”

 Có người nghi hoặc, chuẩn bị đi vào trong giếng, người chơi ở sau bờ tường đều vội vã dừng lại, chỉ e bên trong có mai phục.

Đám người chơi truy sát Bánh Bao Xâm Lấn tuy không nhiều bằng đám dây dưa với Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm ở Vùng Đất Lưu Lạc, nhưng chính vì vậy, mà bọn họ càng thêm đoàn kết và hòa ái hơn. Ở đây có hơn mười người, tất cả đến từ hai nghiệp đoàn, hơn nữa cũng không phải tử địch như Mưu Đồ Bá Đạo và Gia Vương Triều, thế nên có thương lượng qua lại.

Một hồi e sợ ấy, cậu bạn trong giếng cạn cuối cùng đã sử đụng đủ sức lực để nhảy ra ngoài. Nhân vật này người mặc giáp vải, trong tay cầm một cây gậy phép, đây rõ ràng là một nhân vật pháp sư. Sau khi nhảy ra khỏi giếng thì nhìn trái ngó phải, cũng không để ý những người chơi truy sát này, thấy Bánh Bao Xâm Lấn chạy hướng nào thì đuổi theo.

Chúng người chơi thấy người này vừa lên đã chạy, thực sự không giống như có mai phục gì. Dè chừng và lòng sợ hãi giảm đi, vội vã bố trí đuổi theo.

Hai công hội, mỗi nhà một chỉ huy, phân phối người cũng có bài bản hẳn hoi, không phải một đám người lộn xộn. Bánh Bao Xâm Lấn quay đầu lại nhìn, gấp nỗi truy binh sắp đuổi kịp, vội vã quan sát trái phải có chỗ nào tốt như giếng cạn vừa nãy hay không. Đang lúc tìm, chợt nghe người sau lưng hô một tiếng:

 “Chạy về phía bên trái.”

Một tiếng này giống như tiếng của Chúa Trời. Bánh Bao Xâm Lấn cũng không tìm hiểu xem người mở miệng là ai, không nói hai lời đã chạy về phía bên trái. Bên trái không phải chỗ che chắn gì đặc biệt, chỉ là một gian nhà lá thường thấy trong thôn trang. Bánh Bao Xâm Lấn vừa quẹo trái đã đến phía sau nhà tranh, rốt cuộc tạm thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của truy binh, vì thế cậu lại vội vã tìm kiếm một cái giếng cạn tuyệt vời ở đâu đó.

“Nhảy vào từ cửa sổ đi.”

 Chính lúc này, tiếng nói kia lại vang lên, Bánh Bao Xâm Lấn tìm kiếm cái gọi là “Cửa sổ”, lúc này mới không cẩn thận phát hiện người nãy giờ gợi ý cho cậu là ai, chính là cậu bạn đến từ đáy giếng kia.

“Ông bạn nghĩa khí thật đấy.” 

Bánh Bao Xâm Lấn nói một câu, cũng đã thấy cửa sổ rộng lớn của căn nhà, xông ra nhảy lên rồi lăn người vào. Cậu bạn đáy giếng bước nhanh tới, cũng bắt chước Bánh Bao Xâm Lấn nhảy vào bên trong, lần một, vướng cửa sổ, rơi trở lại; lần hai, lại vướng cửa sổ, lại rơi trở lại; lần ba… Bánh Bao Xâm Lấn mờ mịt:

 “Ông đang làm gì thế ”

“Là nhảy vào đó.”

 Cậu bạn đáy giếng nói.

“Thật sự nhìn không ra.” 

Bánh Bao Xâm Lấn nói.

Cậu bạn đáy giếng biết rõ bản thân thiếu kỹ thuật, thao tác thực hiện không được chuẩn xác, sau ba lần thất bại liên tiếp quyết định bỏ luôn, tiếp tục chạy về phía bên trái.

“Ê ông đi đâu?”

 Bánh Bao Xâm Lấn thế nhưng ló đầu ra nhìn cậu bạn kia hỏi.

“Rút đầu về rồi thêm bạn tốt đi.” 

Cậu bạn đáy giếng vừa chạy vừa quay đầu lại xem xét rồi mới nói.

Bánh Bao Xâm Lấn rút đầu về, nhận được tin nhắn từ hệ thống: Muội Quang gửi yêu cầu kết bạn.

Sau khi xác nhận, tiếp theo nhận được tin nhắn Muội Quang gửi tới: 

“8 giây sau từ cửa đi ra.”

Bánh Bao Xâm Lấn mặc dù không hiểu, nhưng cũng không hỏi vì sao, một hai ba bốn năm sáu bảy tám đếm tới giây thứ tám, từ cửa chính nhà lá đi ra, thì chạm mặt Muội Quang từ trước cửa đi qua.

“Bên này”

 Muội Quang dẫn đường phía trước, Bánh Bao Xâm Lấn theo sát phía sau. Hai người vóng tới vòng lui trong cái thôn Cáp Đức không lớn, lúc đầu tựa hồ còn có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở bên cạnh, nhưng dần dần, tiếng động đều biến mất, dường như trở về với một thôn trang yên lặng chỉ có tiếng bước chân quy củ của NPC.

“Cắt đuôi rồi?” 

Bánh Bao Xâm Lấn dáo dác nhìn khắp nơi.

“Im nào”

 Sau khi nắm rõ tình huống, Muội Quang lập tức nhắc nhở Bánh Bao Xâm Lấn.

Ưu điểm lớn nhất Bánh Bao Xâm Lấn chính là luôn luôn lắng nghe ý kiến của mọi người, lập tức câm miệng không nói. Muội Quang hiện đứng đối mặt Bánh Bao Xâm Lấn, đường nhìn cũng rơi xuống trang bị móng vuốt ở trên tay Bánh Bao Xâm Lấn, đây là loại vũ khí thuộc loại móng vuốt của nhân vật hệ Vật Lộn.

“Vũ khí của ông không phải màu cam hả?” 

Muội Quang đột nhiên không tin nổi hỏi.

“Ừ.”

“Vì sao không phải?”

“Tại không có.”

“Sao mà không có?”

“Quá mắc, lão đại không mua nổi.”

Hai người một hỏi một đáp, nhưng ý hiểu trong lời nói lại không giống nhau. Muội Quang này, dĩ nhiên chính là tác giả của hướng dẫn ngu ngốc kia, triệu hồi sư cấp 32 Muội Quang. Đối với phán đoán của mình có sự tự tin cố chấp. Cậu đem đám người Quân Mạc Tiếu định nghĩa thành một đội ngũ xa xỉ xài toàn vũ khí cam, lúc này thấy trên người Bánh Bao Xâm không hề mang vũ khí cam, vẫn không chịu phủ nhận phán đoán của mình lệch lạc. Câu hỏi không hợp logic của cậu, Bánh Bao Xâm Lấn không hề phát hiện ra, còn đàng hoàng đáp trả.

“Lão đại? Quân Mạc Tiếu sao?”

 Muội Quang hỏi.

“Đúng rồi, ông biết ổng hả?”

 Bánh Bao Xâm Lấn vui mừng.

“Không biết…” 

Muội Quang nói, vẫn còn cố chấp chuyện phán đoán của mình vì sao không chính xác: 

“Sao ông lại không có vũ khí cam chứ?”

“Bởi vì không có tiền.”

 Bánh Bao Xâm Lấn vẫn như cũ thành thật trả lời.

“Có tiếng bước chân đến gần.” 

Bánh Bao Xâm Lấn bỗng nhiên loáng thoáng nghe được tiếng bước chân.

“Chạy đường này nhất định có thể thuận lợi về đến chủ thành trước khi bọn kia đuổi đến.” 

Muội Quang hướng phía trước, chạy ra ngoài.

“Tui không trở về chủ thành.”

 Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Vậy ông muốn đi đâu?”

“Tui chuẩn bị đi gặp lão đại.” 

Bánh Bao Xâm Lấn nói, 

“Ông phải về chủ thành sao? Vậy vừa hay dẫn bọn họ đi, tui không sao nữa rồi.”

Muội Quang phun máu. Người không sao cả vốn phải là cậu chứ? Đến giờ cậu còn không biết việc truy sát và bị đuổi giết này rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Giúp đỡ Bánh Bao Xâm Lấn một chút, chỉ bởi vì người này là Bánh Bao Xâm Lấn, là thành viên của đội ngũ có mặt trên bảng thành tích phó bản, là đối tượng mà cậu nghiên cứu, để suy ra trang bị của nhân vật.

Nói đội ngũ được trang bị đồ cam ở Mai Cốt Chi Địa, luận điệu này quả thật có chút không đáng tin cậy, Muội Quang bản thân cũng không phải không biết.

Cậu vững tin rằng phán đoán của mình không sai, nhưng cùng lúc vẫn hy vọng có thể chứng thực. So với những bài hướng dẫn ngu ngốc kia, kỷ lục phó bản Mai Cốt Chi Địa hao tốn nhiều thời gian của cậu hơn cả, chỉ tiếc kết luận sau cùng vẫn không thể hoàn toàn thuyết phục chính cậu. Cậu mong muốn mình có thể vững tin vào phán đoán của mình, nhưng lúc này đây cậu không cách nào làm được.

Thậm chí tự mình chứng thực từ Bánh Bao Xâm Lấn, biết đối phương không có vũ khí cam, Muội Quang còn vẫn chưa chịu từ bỏ quan điểm. Người cố chấp luôn là như vậy, điều bọn họ vững tin vốn không phải quan điểm của mình, mà là tin chắc quan điểm của mình luôn luôn đúng.

Giọng điệu tỉnh bơ bảo cậu điệu hổ ly sơn của Bánh Bao Xâm Lấn làm Muội Quang phải phun máu nhưng phun xong rồi thì, cậu sẽ không rối rắm việc này nữa. Cậu quay lại nhìn Bánh Bao Xâm Lấn, đột nhiên mừng rỡ kêu lên:

 “Ai nha, bây giờ ông là cấp 31 nhỉ? Trang bị cấp 28 là màu cam đúng không.”

“Không có, chưa từng dùng qua.” 

Bánh Bao Xâm Lấn nói

“Làm sao có thể chứ.” 

Muội Quang vẫn cố chấp.

“Sao ông còn không mau về thành đi, bọn họ càng ngày càng gần.” 

Điều mà Bánh Bao Xâm Lấn rối rắm lại là chuyện này.

“Bọn họ cũng không phải đuổi giết tui, tui gấp làm gì.”

 Muội Quang nói.

“Hả? Vậy ông chạy làm gì?”

 Bánh Bao Xâm Lấn kỳ quái.

“…”

 Muội Quang không nói gì.

“Ông không chạy vậy tui chạy đây.” 

Bánh Bao Xâm Lấn vừa thấy không ai chịu điệu hổ ly sơn, mà ở đây cũng không thể trốn mãi, vội nhảy ra chuẩn bị tiếp tục trốn chạy.

“Này này bên kia không được đâu.”

 Muội Quang vừa nhìn hướng Bánh Bao Xâm Lấn chạy ra, không tự chủ được mà la lên.

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.