TẬP 2 - CHƯƠNG 1 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL

LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI


Tác giả : Inoue Kenji
Thể loại: Shool Life, Romance

CHƯƠNG 1: 

“…Yuuji.”
“Gì?”
“Yuuji có biết ‘Kisaragi Highland’ không?”
“À, cậu đang nói về cái công viên giải trí khổng lồ đang được xây dựng, đúng không? Hình như nó sắp mở cửa rồi.”
“…Ở trong đó có căn nhà ma ám đáng sợ lắm.”
“Ờ, căn nhà mà người ta dựng lại từ bệnh viện bỏ hoang hả? Nghe hay đấy.”
“…và đu quay lớn nhất Nhật Bản.”
“Ồ, chắc lớn lắm. Ấn tượng đây.”
“…và tàu lượn siêu tốc nhanh thứ ba thế giới nữa.”
“Đó là thứ chạy nhanh như điện rồi quay vòng vòng. Dù tôi không biết trông nó ra sao, nhưng cũng làm tôi thấy thích thú.”
“…và rất nhiều những thứ thú vị khác nữa.”
“Hay đấy, chắc vui lắm đây.”
“…Vậy, khi nào chỗ đó mở cửa, bọn mình…”
“Ừ, tôi biết cậu định nói gì rồi. Nếu cậu muốn đến đó ---”
“…ừm.”
“Đi với bạn của cậu đi.”
“Mình rất tự tin vào đòn kẹp của mình.”
“ỐIIAAÁÁÁÁ! Đừng sử dụng đòn kẹp ác quỷ lên người tôi!”
“…Mình muốn đi chung với Yuuji, chỉ hai người thôi.”
“Ngày khai trương chắc đông lắm, tôi không muốn --- ÁÁÁ!!!”
“…Nếu vậy, có nghĩa là Yuuji sẽ đi với mình nếu mình có vé vào cửa trước ngày khai trương phải không?”
“Vé…vé vào cửa trước ngày khai trương? *khụ*, không phải khó lấy lắm sao?”
“…Yuuji có đi không?”
“Hừm --- đương nhiên, nếu cậu có thể lấy được…thì tốt thôi ----”
“…Thật không?”
“Đúng đúng đúng, đúng vậy.” – “Tôi đã nói với cậu rồi, đúng không? Trông tôi giống như người sẽ nuốt lời sao?”
“--- Hãy kí tên cậu vào giấy chứng nhận kết hôn này.”
“Tôi sẽ giữ lời hứa đó, dù tôi có phải mất mạng.”
---------- giải phân cách -----------
Câu hỏi thứ nhất
Để quyết định lớp ta sẽ làm gì trong lễ hội trường lần này, hãy trả lời câu hỏi sau: “Em muốn làm gì vào lúc này?”
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Tạo những kỉ niệm đẹp cùng với các bạn trong lớp.”
Lời phê của giáo viên:
Tạo những kỉ niệm đẹp trong thời học sinh cũng rất tốt. Thầy sẽ nhớ thêm vào album ảnh của các bạn trong lớp.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Tạp chí 18+ Tạp chí dành cho người lớn.”
Lời phê của giáo viên:
Vậy em gạch bỏ từ đó để làm gì?
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Calorie.”
Lời phê của giáo viên:
Thầy cảm thấy tính mạng của em đang gặp nguy hiểm khi em trả lời thế này.
--------- Giải phân cách -----------
Những cánh hoa anh đào đang dần biến mất khỏi con đường, và thay thế chúng là thời điểm cho nấm mốc mọc mầm.
Trường Fumizuki chúng tôi đang chuẩn bị cho sự kiện đầu tiên của năm – ‘Lễ hội mùa hè mát mẻ’.
Một vài lớp đang biến phòng học của họ thành những ngôi nhà ma, và một vài lớp khác đang chuẩn bị dụng cụ để làm quầy bán yakisoba. Cũng có vài lớp trình diễn ‘hệ thống triệu hồi’ mà chỉ có ngôi trường này có. Để chuẩn bị cho sự kiện này, giờ lên lớp được kéo dài thêm, và lớp nào cũng tràn đầy năng lượng.
Và rồi, đối với lớp F ----
“Có ngon thì lại đây! Yoshii!”
“Tớ sẽ bắt cậu thanh toán cả vốn lẫn lời, Sugawa!”
“Tớ sẽ đánh trái bóng yếu ớt của cậu bay ra khỏi hàng rào!”
Chúng tôi chả chuẩn bị gì cả, chỉ chơi bóng chày ngoài sân.
“Nói gì hả? Cứ việc mà mơ đi, chuyện đó không đời nào xảy ra!”
Tôi bước lên vị trí ném bóng, chờ Yuuji, người bắt bóng, ra hiệu. Là thằng bạn xấu tính của tôi, cũng là người từng được tung hô là thiên tài trong quá khứ, chắc chắn hắn có thể hướng dẫn cho tôi biết làm sao để đánh bại Sugawa một cách dễ dàng.
“Trái tiếp theo---”
Đúng rồi, ám hiệu của Yuuji. Đầu tiên là tín hiệu cho biết kiểu ném bóng thế nào. Kiểu gì đây nhỉ?
“Bóng vòng cung, mục tiêu…”
Hừm. Tiếp theo là bóng vòng cung, địa điểm là ---
“Đầu của batter.”
“KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY LÀ PHẠM LUẬT SAO?”
Dù rằng nếu làm như thế thì đối phương không thể nào đánh được cú homerun, nhưng không phải có gì đó hơi kì sao? Ngay khi tôi dự định không ném bóng như Yuuji đã ra hiệu ---
“NÀY CÁC EM! CÁC EM ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ? KHÔNG LO CHUẨN BỊ CHO LỄ HỘI TRƯỜNG SAO???”
“ÁÁÁÁ! NGƯỜI SẮT!!!”
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, thầy Nishimura (còn gọi là Người Sắt), chạy đến một cách mạnh mẽ và nổi cơn thịnh nộ. Nếu chúng tôi bị bắt, chúng tôi sẽ tiêu đời với cái nắm đấm của thầy! Chuồn là thượng sách!
“YOSHII! EM LẠI BÀY TRÒ HẢ!??”
“KHÔNG, KHÔNG PHẢI EM! SAO LÚC NÀO THẦY CŨNG LÔI EM RA THẾ!?”
Dù tôi đã sử dụng hết năng lượng để chạy, tôi không thể cắt đuôi kẻ địch được. Đúng là một người lúc nào cũng tập trung rèn luyện thể dục và thi đấu ba môn phối hợp --- Ối! Đây không phải là lúc thán phục người khác!!
“LÀ YUUJI! LỚP TRƯỞNG YUUJI ĐỀ NGHỊ BỌN EM CHƠI BÓNG CHÀY!!”
Người đề nghị sử dụng thời gian chuẩn bị cho lễ hội để chơi bóng chày chính là Yuuji, nên hắn phải là người chịu trách nhiệm về chuyện này.
Nghĩ xong, tôi quay mặt sang nhìn Yuuji, và hắn nói với tôi bằng ánh mắt, “Ném bóng vào giữa hai chân Người Sắt.”
“KHÔNG PHẢI THẾ! TỚ KHÔNG HỎI NÉM BÓNG KIỂU GÌ!! HƠN NỮA, NẾU LÀM THẾ THÌ TỚ TRỞ THÀNH MỤC TIÊU DUY NHẤT CỦA THẦY À!?”
Giờ nghĩ lại thì…ném bóng lệch có ích lợi gì nhỉ?
“Mọi người quay trở về lớp học nhanh! Chúng ta là lớp duy nhất đến thời điểm này chưa biết phải làm gì!!”
Tiếng gầm đáng sợ của Người Sắt khiến mọi người chạy nhốn nháo trở về lớp học cũ kĩ và dơ bẩn.
“Rồi, đã đến lúc quyết định chúng ta cần làm gì ở lễ hội mùa xuân – ‘lễ hội mùa hè mát mẻ’.”
Sau trận bóng chày bị gián đoạn, lớp trưởng lớp F Yuuji đứng trên bục giảng nhìn xuống chúng tôi đang ngồi trên sàn.
“Dù gì thì chúng ta cũng phải bầu ai đó làm thành viên ban tổ chức. Tôi sẽ để mấy người trúng cử lo liệu hết.”
Yuuji đang định đùn đẩy trách nhiệm này về phía một người nào đó chỉ vì hắn không quan tâm, rồi kiếm một góc nào đó để ngủ chăng? Trong khi chúng tôi đang chuẩn bị ở trong này, hắn chính là người đề nghị chơi bóng chày. Thái độ bây giờ hoàn toàn khác so với khi hắn đang chỉ đạo trong chiến tranh linh thú.
“Yoshii này, hình như Sakamoto không hứng thú với lễ hội của trường lắm, phải không?”
Bạn cùng lớp với tôi, Himeji Mizuki, hỏi với một giọng nhỏ nhẹ để không làm phiền cuộc họp. Nụ cười xinh tươi và bộ ngực lớn khiến tôi chao đảo.
“Tớ chưa thử hỏi cậu ấy bao giờ, nên cũng không dám chắc, nhưng cậu ấy trông không có nhiệt tình lắm. Nếu quan tâm, Yuuji đã ngay lập tức làm gì đó rồi.”
“Vậy sao…tiếc thật…”
Himeji, người bình thường rất vui vẻ, lại trông hơi buồn.
“Yoshii cũng không thích hay sao?”
Mặt của Himeji ghé sát vào tôi, mắt của cô ấy nhìn tôi. Dễ, dễ thương quá…
“Ơ---phải nói thế nào nhỉ? Tớ thì sao cũng được.”
Đây là ý kiến chân thành của tôi. Dù rằng tôi mừng là bây giờ đã ít bài vở hơn, tôi lại chẳng có mục tiêu rõ ràng rằng mình phải làm gì trong lễ hội của trường.
“Mình…mình muốn có kỉ niệm đẹp về lễ hội trường cùng với Yoshii.”
“Hả?”
Câu nói đầy ý nghĩa đó khiến tôi giống như một thằng ngố.
“Vậy, Yoshii này, bạn có biết…? Người ta nói là mấy đôi hay trở thành một cặp trong lễ hội trường --- *khụ khụ khụ*!”
Chưa nói xong, Himeji đã dùng tay che miệng lại rồi ho. Mặt cô ấy hơi đỏ, cô ấy bị cảm lạnh chăng?
“Cậu có sao không?”
“Không, không sao, mình xin lỗi…”
Trông cô ấy hơi ngượng ngùng một chút, và đôi mắt của cô ấy vẫn đang ngân ngấn nước mắt. Giờ nghĩ lại thì hình như Himeji dạo gần đây ho hơi bị nhiều.
Hiện tại, thiết bị của chúng tôi đã bị giáng cấp từ chiếu tatami tệ hại sang chiếu rơm và thùng giấy. So với những cái bàn học và ghế thông thường, sử dụng những thứ này để ngồi học không chỉ mệt mỏi, mà còn mất vệ sinh nữa. Đối với một người có thể chất yếu như Himeji, chuyện cô ấy dễ ngã bệnh cũng không lạ gì. Không, thật ra là đúng như dự đoán.
Nếu chúng tôi không làm gì đó…
Một môi trường sạch sẽ, và cơ sở vật chất không gây mỏi mệt cho con người. Nếu chúng tôi không chuẩn bị hai thứ ấy, tôi có cảm giác rằng Himeji sẽ gục ngã một ngày nào đó. Còn hai tháng nữa là đến kì chiến tranh linh thú tiếp theo, nhưng nếu chúng tôi có thể làm chỗ này khá khẩm được một chút sớm hơn…
“Vậy Shimada sẽ là thành viên ban tổ chức lễ hội trường nhé, được không?”
Lời nói của Yuuji bỗng lọt vào tai tôi. Ngay lúc này, chúng tôi vẫn đang thảo luận về lễ hội.
“Sao? Cậu muốn tôi làm à? Ừm—Nhưng tôi phải tham gia vào giải đấu linh thú, nên cũng không thuận tiện cho lắm.”
Người bất chợt đang đảo mắt vì bất ngờ là Shimada Minami. Cô ấy đã sống ở Đức từ nhỏ trước khi quay trở về Nhật Bản cùng với cha mẹ của cô ấy. Còn về ngoại hình thì…cô ấy có cặp mắt đáng sợ và mái tóc đuôi gà.
“Yuuji, nếu là thành viên ban tổ chức, tớ nghĩ rằng Himeji sẽ thích hợp hơn Minami.”
“Sao? Mình á?”
Bây giờ tên của Himeji đã vào buổi nói chuyện, trông cô ấy có vẻ hơi bối rối. So với bà chằn Minami, tôi có cảm giác rằng nếu Himeji dịu dàng tham gia, sẽ có ít tranh cãi hơn.
“Himeji không làm được đâu, vì ngay lúc bạn ấy lắng nghe hết ý kiến của mọi người thì đã hết giờ rồi.”
Lớp trưởng lớp chúng tôi nói một cách uể oải.
Nhờ Yuuji nhắc lại, tôi mới để ý rằng hắn nói đúng. Chắc chắn Himeji sẽ không thể loại bỏ ý kiến của một ai đó. Thông thường, cái tính hòa nhã đó là một điểm cộng, nhưng vào thời điểm này, nó sẽ trở thành một bất lợi vô cùng trầm trọng.
“À nè Aki. Mizuki cũng phải tham gia giải đấu linh thú nữa.”
“Ủa? Vậy sao?”
“Ừ, mình định tham gia vào giải đấu cùng với Minami.”
Himeji nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại.
“Đó đúng ra chỉ là sự kiện quảng bá của trường thôi, hai cậu cũng thích tham gia nhỉ.”
Tại trường Fumizuki của chúng tôi, có một ‘hệ thống triệu hồi’ mà cả thế giới đang trông đợi. Và năm nay, có vẻ như trường đang muốn tổ chức ‘giải đấu linh thú’ trong ‘lễ hội mùa hè mát mẻ’ để giới thiệu hệ thống đi trước thời đại này đến với thế giới. Tuy vậy, tôi chả có hứng thú gì với chuyện ấy.
“Mizuki là người mời tôi đến giải đấu đấy. Bởi vì cậu ấy muốn thay đổi cách nhìn bảo thủ của cha cậu ấy và làm ông ấy ngạc nhiên.”
“Thay đổi cách nhìn?”
“Ừm, cậu ấy nói là cha của cậu ấy cứ phàn nàn liên tục, nên cậu ấy đã tức giận nói với ông khá nhiều thứ. Đại loại như là ‘Con sẽ không tha thứ cho cha vì đã đối xử lớp F như bọn ngốc!’.”
“Ôi trời, hiếm khi thấy Himeji nổi nóng như vậy ấy.”
“Bởi vì cha không hiểu gì hết, và đối xử với mọi người như bọn ngốc chỉ vì mình phải vào học lớp F thôi sao? Mình sẽ không chịu chùn bước đâu.”
“…”
Xin lỗi cậu, ngay cả tớ, người hiểu rõ mọi người trong lớp nhất, biết rằng lớp F là bọn ngu ngốc có tổ chức.
“Vậy nên Himeji muốn lập một đội lớp F, thắng giải đấu và làm cha của cậu ấy ngạc nhiên.”
Ra vậy, đối với Himeji, người xếp hạng thứ hai trong khối, và nếu cô ấy nằm chung đội với Minami, người có thể đạt được điểm số kha khá nếu cô ấy hiểu được câu hỏi, chiến thắng giải đấu cũng không phải là điều không thể xảy ra.
“Ba người các cậu quay trở về vấn đề chính được chưa?”
“À, xin lỗi Yuuji. Đang nói về việc để Minami làm thành viên ban tổ chức phải không?”
“Tôi đã nói là tôi còn phải tham gia vào giải đấu nữa mà.”
“Vậy chúng ta chọn trợ lý trước. Được không nào?”
Yuuji liếc nhìn tôi. Đừng nói là hắn đang định lấy tôi ra làm vật tế sống? Nhưng không biết Minami có chịu làm công việc rắc rối này nếu có người giúp đỡ không nữa?
“Hừm…cũng đúng. Nếu tôi có thêm trợ lý giúp đỡ cùng, tôi có thể làm được…”
“Thật không? Vậy xin mọi người hãy đề cử thành viên dự bị của ban tổ chức nào? Shimada, cậu có thể chọn hai người vào vòng bình chọn cuối cùng.”
“Mọi người được chưa nào?” – Yuuji hỏi cả lớp. Ngay lúc đó, những cái tên bắt đầu vang lên khắp nơi trong lớp.
“Tớ nghĩ Yoshii thích hợp cho việc này.”
“Không phải Sakamoto tốt hơn sao?”
“Tớ muốn cưới Himeji.”
“Cứ để Sugawa lo liệu là xong.”
Có lẽ đây là lúc loại bỏ cái bọn đang bày tỏ cảm xúc của chúng đối với Himeji.
“Mình nghĩ rằng Yoshii có thể làm được.”
Người nói những lời cũ rích đó là người đẹp Hideyoshi. Dù rằng cậu ấy là con trai.
“Nhưng Hideyoshi này, tớ không muốn dính vào mấy chuyện rắc rối ---”
“Về chuyện này, bởi vì chắc hẳn mọi người ai cũng đều không muốn đảm nhận, nên tại sao chúng ta không lựa chọn người thích hợp nhất?”
“Ừ…cậu nói cũng đúng…”
Dù tôi không biết rằng tôi có thích hợp hay không, nhưng vì cậu ấy nói không sai, nên tôi cũng không bắt bẻ lại được.
Tuy vậy, cũng không khác biệt gì mấy. Không có nghĩa là mọi thứ đều đã được định đoạt khi tôi ứng cử. Minami phải chọn hai ứng cử viên, và khi cô ấy chọn xong, mọi người mới bầu ra một người thích hợp.
“Ứng cử viên 1…Yoshii.”
À, đó là tôi.
“Ứng cử viên 2…Akihisa.”
À, đó vẫn là tôi.
“Rồi bây giờ xin mọi người hãy bình chọn ứng cử viên cho mình.”
“Này Yuuji, cậu không thấy có cái gì lạ với cách Minami chọn bọn họ à?”
“Chỗ nào? Cậu nghĩ ai thích hợp hơn?”
“Về chuyện này…cả hai đều là rác rưởi, nên cũng không khác biệt gì lắm.”
“Ối! Đừng có giả vờ như thể cậu đang quan tâm! Còn nữa, những người khinh thường bạn bè của mình là rác rưởi thì còn rác rưởi hơn cả trăm lần!”
Thật là, cách lập luận của cái lớp này bị làm sao gì vậy?
“Nè nè Aki, cậu để ý mấy chuyện vớ vẩn đó làm gì nữa. Bởi vì việc tôi phải làm việc chung với cậu đã được quyết định, cậu phải lên trên đây và giải quyết những gì chúng ta đang thảo luận.”

   truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.