Ngân Hồ - Kiết Dữ 2 - CHƯƠNG 14 - TRUYỆN LỊCH SỬ
NGÂN HỒ
Tác giả : Kiết Dữ 2
Thể loại : Kiếm Hiệp, lịch sử
Dịch: lạ
CHƯƠNG 14 : THẤT CA THANG BÍNH ĐIẾM
Biểu
hiện của hồ ly có thể nói là kinh diễm nhưng với Thiết Tâm Nguyên mà nói, nó
chỉ là một kết quả hiển nhiên mà thôi.
Sau khi về Đông Kinh, Thiết Tâm Nguyên đã bắt đầu huấn luyện nó một cách có chủ đích. So với các loại động vật khác, hồ ly là loài có chỉ số IQ tương đối cao.
Hơn nữa, trước mặt một con tiểu hồ ly chỉ có mục đích tìm thức ăn để lấp đầy bụng thì việc huấn luyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
Sau khi cho hồ ly ăn gì đó xong, nó buộc phải mang một thứ gì đó về cho Thiết Tâm Nguyên, dù là một khúc gỗ nhỏ cũng được. Nếu không, sau một bữa mà chẳng mang về được gì về thì phải bị Thiết Tâm Nguyên trừng phạt, cho nhịn đói.
Ước chừng hơn nửa năm sau khi được huấn luyện, tiểu hồ ly đã biết lúc người khác cho mình ăn thì nhất định phải báo đáp bằng một thứ khác. Cho nên, nó bắt đầu gom góp bảo vật cho mình, viên Thọ Sơn Thạch ấy chính là một trong cả đống bảo vật của nó.
Hiện tại, hồ ly của Thiết gia đã nổi như cồn, trở thành một câu chuyện lạ khắp thành Đông Kinh. Rất nhiều kẻ ăn no rửng mỡ đều đến phụ cận hoàng thành để xem rốt cuộc con hồ ly của Thiết gia có bộ dạng như thế nào.
Khi họ thấy tiểu hồ ly miệng ngậm rổ trúc từ xa chạy về thì ai cũng trợn trắng, tròng mắt muốn rơi xuống. Một con hồ ly có thể giúp nữ chủ nhân mang đồ giặt về nhà thì lần tiên họ mới gặp.
Cho nên, nơi đây lại xuất hiện thêm một số kẻ lòng dạ khó lường. Chúng tơ tưởng muốn bắt hồ ly để bán cho nhà phú quý, nói không chừng sẽ được giá cao. Chẳng qua, đó chỉ là một giấc mơ đẹp mà chúng không bao giờ được toại nguyện. Con hồ ly này không bao giờ ra khỏi phạm vi mười bước kể từ hoàng thành.
Mà đám thị vệ hoàng gia trên tường thành đều biết con hồ ly này khiến cho bệ hạ vui vẻ, luôn luôn sầm mặt cảnh giác với bất kỳ kẻ nào muốn động đến nó.
Còn chưa kể đến, lúc uống gió ăn sương trên tường thành giá rét, thỉnh thoảng tên nhóc ấy còn mang đến một bình hoàng tửu ấm nồng, cung kính dâng cho mọi người xua đi cái lạnh.
Rượu không nhiều lắm, chỉ đủ cho mỗi người tợp một ngụm nhỏ, có điều Thiết gia người ta không phải là gia đình đại phú đại quý. Lúc trời rét đất đóng băng như thế, hành vi ấy thật vô cùng hiếm gặp.
Vì vậy, dân trong thành Đông Khi thỉnh thoảng lại thấy hồ ly đứng trên tường hoàng thành rống to ‘grừ grừ’. Rất hiển nhiên, hoàng gia đã chấp nhận sự hiện hữu của nó rồi.
Cùng thời điểm này, tin đồn về hồ ly tinh đã bắt đầu nổi lên vô cùng huyên náo. Kẻ có lòng dạ xấu xa còn đẩy chuyện này lên, chọc thẳng đến phủ Khai Phong.
Sau khi thấy đơn kiện, Bao Chửng chỉ cười nhạt. Hồ ly tinh con khỉ, chẳng qua chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi! Nếu ông ta cho rằng một con hồ ly có tí linh tính là hồ ly tinh, chỉ e đây sẽ là một câu chuyện cười vĩ đại nhất trong giới sĩ lâm của Đại Tống.
Người có học không nói chuyện ma quỷ, phản loạn!
Nhưng ông ta cũng ngầm phê bình mẹ con Thiết Vương thị làm ảnh hưởng đến hoàng gia, dù sao họ cũng đang trú dưới chân hoàng thành. Hoàng đế nói là làm, đã nói ra trước mặt mọi người thì tuyệt không thể sửa đổi.
Ông ta cũng cho rằng, một con thú nhãi nhép ở cạnh hoàng đế thì có gây nên việc gì xấu đâu chứ!
Sau khi về Đông Kinh, Thiết Tâm Nguyên đã bắt đầu huấn luyện nó một cách có chủ đích. So với các loại động vật khác, hồ ly là loài có chỉ số IQ tương đối cao.
Hơn nữa, trước mặt một con tiểu hồ ly chỉ có mục đích tìm thức ăn để lấp đầy bụng thì việc huấn luyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
Sau khi cho hồ ly ăn gì đó xong, nó buộc phải mang một thứ gì đó về cho Thiết Tâm Nguyên, dù là một khúc gỗ nhỏ cũng được. Nếu không, sau một bữa mà chẳng mang về được gì về thì phải bị Thiết Tâm Nguyên trừng phạt, cho nhịn đói.
Ước chừng hơn nửa năm sau khi được huấn luyện, tiểu hồ ly đã biết lúc người khác cho mình ăn thì nhất định phải báo đáp bằng một thứ khác. Cho nên, nó bắt đầu gom góp bảo vật cho mình, viên Thọ Sơn Thạch ấy chính là một trong cả đống bảo vật của nó.
Hiện tại, hồ ly của Thiết gia đã nổi như cồn, trở thành một câu chuyện lạ khắp thành Đông Kinh. Rất nhiều kẻ ăn no rửng mỡ đều đến phụ cận hoàng thành để xem rốt cuộc con hồ ly của Thiết gia có bộ dạng như thế nào.
Khi họ thấy tiểu hồ ly miệng ngậm rổ trúc từ xa chạy về thì ai cũng trợn trắng, tròng mắt muốn rơi xuống. Một con hồ ly có thể giúp nữ chủ nhân mang đồ giặt về nhà thì lần tiên họ mới gặp.
Cho nên, nơi đây lại xuất hiện thêm một số kẻ lòng dạ khó lường. Chúng tơ tưởng muốn bắt hồ ly để bán cho nhà phú quý, nói không chừng sẽ được giá cao. Chẳng qua, đó chỉ là một giấc mơ đẹp mà chúng không bao giờ được toại nguyện. Con hồ ly này không bao giờ ra khỏi phạm vi mười bước kể từ hoàng thành.
Mà đám thị vệ hoàng gia trên tường thành đều biết con hồ ly này khiến cho bệ hạ vui vẻ, luôn luôn sầm mặt cảnh giác với bất kỳ kẻ nào muốn động đến nó.
Còn chưa kể đến, lúc uống gió ăn sương trên tường thành giá rét, thỉnh thoảng tên nhóc ấy còn mang đến một bình hoàng tửu ấm nồng, cung kính dâng cho mọi người xua đi cái lạnh.
Rượu không nhiều lắm, chỉ đủ cho mỗi người tợp một ngụm nhỏ, có điều Thiết gia người ta không phải là gia đình đại phú đại quý. Lúc trời rét đất đóng băng như thế, hành vi ấy thật vô cùng hiếm gặp.
Vì vậy, dân trong thành Đông Khi thỉnh thoảng lại thấy hồ ly đứng trên tường hoàng thành rống to ‘grừ grừ’. Rất hiển nhiên, hoàng gia đã chấp nhận sự hiện hữu của nó rồi.
Cùng thời điểm này, tin đồn về hồ ly tinh đã bắt đầu nổi lên vô cùng huyên náo. Kẻ có lòng dạ xấu xa còn đẩy chuyện này lên, chọc thẳng đến phủ Khai Phong.
Sau khi thấy đơn kiện, Bao Chửng chỉ cười nhạt. Hồ ly tinh con khỉ, chẳng qua chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi! Nếu ông ta cho rằng một con hồ ly có tí linh tính là hồ ly tinh, chỉ e đây sẽ là một câu chuyện cười vĩ đại nhất trong giới sĩ lâm của Đại Tống.
Người có học không nói chuyện ma quỷ, phản loạn!
Nhưng ông ta cũng ngầm phê bình mẹ con Thiết Vương thị làm ảnh hưởng đến hoàng gia, dù sao họ cũng đang trú dưới chân hoàng thành. Hoàng đế nói là làm, đã nói ra trước mặt mọi người thì tuyệt không thể sửa đổi.
Ông ta cũng cho rằng, một con thú nhãi nhép ở cạnh hoàng đế thì có gây nên việc gì xấu đâu chứ!
Chuyện
của lưỡng cung Hoàng thái hậu hầu như đã khiến tình cảm giữa hoàng đế và các đại
thần chia năm xẻ bảy, mâu thuẫn giữa quân thần càng ngày càng trở nên gay gắt.
Bao Chửng luôn nghĩ rằng, hoàng đế và các đại thần phải dốc tinh lực lo chuyện quốc kế dân sinh, không nên làm những chuyện vô bổ như vậy. Được không bù nổi mất!
Thiết gia hồ ly đang ở trong cung thấy hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, muộn mất bữa trưa. Nó gấp đến nỗi không nén được mà đi tới đi lui ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại chui lên xem hoàng đế đã dùng cơm hay chưa.
Chẳng qua chỉ là một con hồ ly mà thôi! Cũng tựa như một hoạn quan, khiến hoàng đế ăn thêm một bát cơm cũng là công lao của nó.
Tốt xấu gì cũng chỉ là một con thú cưng, có gây họa thì lớn nhất chỉ là mất thêm một chút thức ăn. So với đám quan lại quyền thế ngông nghênh nhưng chẳng làm gì, những kẻ đã tạo thành vô vàn vết thương cho Đại Tống… Với ông ta, chuyện đó không đáng kể.
Có điều Bao Chửng không lý giải được khi nhớ lại đôi mắt của đứa trẻ Thiết gia. Bất kể thế nào, nó không phải là ánh mắt một đứa trẻ sơ sinh nên có.
Thiết Tâm Nguyên đã gặp Bao Chửng, thấy vị lão quan này một mực thanh bần. Người khác bãi triều thì đều đi xe ngựa, mà xe của vị lão quan này lại chính là xe bò.
Giả tạo! Một vị quan văn được dân chúng tâng bốc tựa thủy triều, lại ung dung đi trên đường phố sầm uất của Đông Kinh mà mặt không đổi sắc. Thiết Tâm Nguyên đồ rằng một ngày nào đó, vị lão quan này sẽ không còn giữ được bình tĩnh như vậy nữa.
Một đợt tuyết lớn lại phủ xuống khắp nơi.
Đất trời đều bao phủ trong một màu trắng bạc. Sau khi những thứ bẩn thỉu bị trận tuyết lớn bao trùm, thành Đông Kinh liền biến thành một thế giới cổ tích cho trẻ con.
Thiết Tâm Nguyên trườn lên cửa sổ duy nhất trước nhà ngắm thế giới bên ngoài. Thật là một thế giới xinh đẹp biết bao!
Hiện giờ, rốt cuộc Thiết Tâm Nguyên đã cảm thụ được nỗi lòng của Tôn hầu tử bị trấn dưới Ngũ Hành Sơn suốt năm trăm năm. Có một thân bản lĩnh nhưng lại không thể cục cựa nổi, đây là nỗi đau lớn biết nhường nào!
Mình và Tôn hầu tử có khác là bao. Một kẻ bị vây khốn dưới Ngũ Hành Sơn, còn người kia lại bị chính cơ thể nhỏ bé này ràng buộc.
Lúc Thiết Tâm Nguyên đang ngắm tuyết trắng phau phau mà lòng miên man bất định, một bát mì chợt hiện ra trước mặt hắn.
Mẫu thân đang vì đại kế sinh nhai của cả nhà mà chuẩn bị… Nàng chuẩn bị mở một cửa điếm, mở một hàng bán thang bính. Nếu không, hai mẹ con miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng chết đói!
Cũng chẳng biết nàng hy vọng điều gì, vẫn khư khư cho rằng thang bính mà Thất ca khen ngon chính là thang bính ngon. Tên cửa hiệu của đã chuẩn bị xong, tên là Thất ca thang bính điếm.
Sự tỉ mỉ đã khiến mẫu thân phát hiện, hóa ra con trai của mình là một dứa kén ăn. Cứ hễ món nào thằng nhóc ăn thêm một ít thì nhất định là món ngon. Suốt một tháng nay, nàng đã thí nghiệm rất nhiều lần. Bát mì nhỏ hiện giờ hiện giờ chính là một ý tưởng khác chợt lóe lên trong đầu nàng.
Bao Chửng luôn nghĩ rằng, hoàng đế và các đại thần phải dốc tinh lực lo chuyện quốc kế dân sinh, không nên làm những chuyện vô bổ như vậy. Được không bù nổi mất!
Thiết gia hồ ly đang ở trong cung thấy hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, muộn mất bữa trưa. Nó gấp đến nỗi không nén được mà đi tới đi lui ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại chui lên xem hoàng đế đã dùng cơm hay chưa.
Chẳng qua chỉ là một con hồ ly mà thôi! Cũng tựa như một hoạn quan, khiến hoàng đế ăn thêm một bát cơm cũng là công lao của nó.
Tốt xấu gì cũng chỉ là một con thú cưng, có gây họa thì lớn nhất chỉ là mất thêm một chút thức ăn. So với đám quan lại quyền thế ngông nghênh nhưng chẳng làm gì, những kẻ đã tạo thành vô vàn vết thương cho Đại Tống… Với ông ta, chuyện đó không đáng kể.
Có điều Bao Chửng không lý giải được khi nhớ lại đôi mắt của đứa trẻ Thiết gia. Bất kể thế nào, nó không phải là ánh mắt một đứa trẻ sơ sinh nên có.
Thiết Tâm Nguyên đã gặp Bao Chửng, thấy vị lão quan này một mực thanh bần. Người khác bãi triều thì đều đi xe ngựa, mà xe của vị lão quan này lại chính là xe bò.
Giả tạo! Một vị quan văn được dân chúng tâng bốc tựa thủy triều, lại ung dung đi trên đường phố sầm uất của Đông Kinh mà mặt không đổi sắc. Thiết Tâm Nguyên đồ rằng một ngày nào đó, vị lão quan này sẽ không còn giữ được bình tĩnh như vậy nữa.
Một đợt tuyết lớn lại phủ xuống khắp nơi.
Đất trời đều bao phủ trong một màu trắng bạc. Sau khi những thứ bẩn thỉu bị trận tuyết lớn bao trùm, thành Đông Kinh liền biến thành một thế giới cổ tích cho trẻ con.
Thiết Tâm Nguyên trườn lên cửa sổ duy nhất trước nhà ngắm thế giới bên ngoài. Thật là một thế giới xinh đẹp biết bao!
Hiện giờ, rốt cuộc Thiết Tâm Nguyên đã cảm thụ được nỗi lòng của Tôn hầu tử bị trấn dưới Ngũ Hành Sơn suốt năm trăm năm. Có một thân bản lĩnh nhưng lại không thể cục cựa nổi, đây là nỗi đau lớn biết nhường nào!
Mình và Tôn hầu tử có khác là bao. Một kẻ bị vây khốn dưới Ngũ Hành Sơn, còn người kia lại bị chính cơ thể nhỏ bé này ràng buộc.
Lúc Thiết Tâm Nguyên đang ngắm tuyết trắng phau phau mà lòng miên man bất định, một bát mì chợt hiện ra trước mặt hắn.
Mẫu thân đang vì đại kế sinh nhai của cả nhà mà chuẩn bị… Nàng chuẩn bị mở một cửa điếm, mở một hàng bán thang bính. Nếu không, hai mẹ con miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng chết đói!
Cũng chẳng biết nàng hy vọng điều gì, vẫn khư khư cho rằng thang bính mà Thất ca khen ngon chính là thang bính ngon. Tên cửa hiệu của đã chuẩn bị xong, tên là Thất ca thang bính điếm.
Sự tỉ mỉ đã khiến mẫu thân phát hiện, hóa ra con trai của mình là một dứa kén ăn. Cứ hễ món nào thằng nhóc ăn thêm một ít thì nhất định là món ngon. Suốt một tháng nay, nàng đã thí nghiệm rất nhiều lần. Bát mì nhỏ hiện giờ hiện giờ chính là một ý tưởng khác chợt lóe lên trong đầu nàng.
Không
có rau, dở!
Không có thức ăn thêm, dở!
Dầu mè quá nhiều, dở!
Trứng muối không mềm, dở!
Thiết Tâm Nguyên thầm oán mẹ mình nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, cố ăn xong mấy sợi mì rồi xoay người đi kiếm tiểu hồ ly chơi.
- Không dễ ăn a…
Mẫu thân hắn hiển nhiên khá thất vọng, ấm ức tiếp tục thí nghiệm món mì của mình.
Thật ra Thiết Tâm Nguyên rất muốn nói cho mẹ hắn biết, nếu buôn bán bình dân tại nhà thì không cần chú ý nhiều như vậy. Chỉ cần nhiều mì, nước dùng béo là được, cho dù khó ăn nhưng chỉ cần tô của mình nhiều hơn tô của người ta, dầu nhiều hơn, rắc nhiều tiêu một chút làm tô mì nóng hổi cay xè, nuốt đống đó xuống bụng ai còn phân biệt nổi ngon với dở?
Một đồn mười, mười đồn trăm. Đồn qua đồn lại, khách sẽ đến ăn đông như vịt.
Nếu cho thêm vài lát thịt xá xíu mỏng, tô mì đã có thể trở thành bữa tiệc thịnh soạn đối với những người làm thuê trong thành Đông Kinh. Như vậy, tiếng tăm cửa hàng nhất định sẽ lan truyền ra khắp thành, tạo nên tên tuổi.
Đau khổ nhất chính là, bữa tối Thiết Tâm Nguyen vẫn phải làm chuột bạch cho sản phẩm thất bại của mẫu thân: Mì nước. Mẹ hắn bưng tô mì nước đặt trên bàn xong đặt hắn lên cái ghế nhỏ, còn nàng lại tiếp tục đi làm việc.
Trên bàn có chén nước luộc rau, ở giữa trời đông thời Đại Tống này mà nói, bàn ăn này có thể gọi là xa hoa.
Thiết gia có một con hồ ly thứ gì cũng mò ra được, cho nên rau mà người giàu mới ăn được cũng xuất hiện trên bàn cơm Thiết gia.
Trong chén mì nhỏ của Thiết Tâm Nguyên còn có một miếng thịt xá xíu, đây là mẹ hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Hắn chỉ có thể mút nó, liếm thử mùi vị chứ hiện tại hắn chỉ có bốn cái răng, không nhai nổi thứ này.
Sau khi mẹ hắn dọn xong bếp lò, trở lại bàn ăn thì thấy một chén mì bày biện rất đẹp trước mặt mình.
Cải thìa xanh đậm nằm trên sợi mì trắng như tuyết, miếng thịt xá xíu như ẩn như hiện dưới lớp rau, nhất là trong chén mì còn bỏ thêm dấm, mùi chua xộc lên mũi nàng.
Khỏi phải nói, con nàng lại bắt đầu dùng cơm canh làm đồ chơi…
Vương Nhu Hoa liếc con mình một cái, thật đúng là nghiệp chướng mà! Không thể để nó quen cái tật dùng thức ăn làm đồ chơi được, nàng nghĩ! Chắc phải bỏ đói nó một bữa cho nhớ đời!
Không có thức ăn thêm, dở!
Dầu mè quá nhiều, dở!
Trứng muối không mềm, dở!
Thiết Tâm Nguyên thầm oán mẹ mình nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, cố ăn xong mấy sợi mì rồi xoay người đi kiếm tiểu hồ ly chơi.
- Không dễ ăn a…
Mẫu thân hắn hiển nhiên khá thất vọng, ấm ức tiếp tục thí nghiệm món mì của mình.
Thật ra Thiết Tâm Nguyên rất muốn nói cho mẹ hắn biết, nếu buôn bán bình dân tại nhà thì không cần chú ý nhiều như vậy. Chỉ cần nhiều mì, nước dùng béo là được, cho dù khó ăn nhưng chỉ cần tô của mình nhiều hơn tô của người ta, dầu nhiều hơn, rắc nhiều tiêu một chút làm tô mì nóng hổi cay xè, nuốt đống đó xuống bụng ai còn phân biệt nổi ngon với dở?
Một đồn mười, mười đồn trăm. Đồn qua đồn lại, khách sẽ đến ăn đông như vịt.
Nếu cho thêm vài lát thịt xá xíu mỏng, tô mì đã có thể trở thành bữa tiệc thịnh soạn đối với những người làm thuê trong thành Đông Kinh. Như vậy, tiếng tăm cửa hàng nhất định sẽ lan truyền ra khắp thành, tạo nên tên tuổi.
Đau khổ nhất chính là, bữa tối Thiết Tâm Nguyen vẫn phải làm chuột bạch cho sản phẩm thất bại của mẫu thân: Mì nước. Mẹ hắn bưng tô mì nước đặt trên bàn xong đặt hắn lên cái ghế nhỏ, còn nàng lại tiếp tục đi làm việc.
Trên bàn có chén nước luộc rau, ở giữa trời đông thời Đại Tống này mà nói, bàn ăn này có thể gọi là xa hoa.
Thiết gia có một con hồ ly thứ gì cũng mò ra được, cho nên rau mà người giàu mới ăn được cũng xuất hiện trên bàn cơm Thiết gia.
Trong chén mì nhỏ của Thiết Tâm Nguyên còn có một miếng thịt xá xíu, đây là mẹ hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Hắn chỉ có thể mút nó, liếm thử mùi vị chứ hiện tại hắn chỉ có bốn cái răng, không nhai nổi thứ này.
Sau khi mẹ hắn dọn xong bếp lò, trở lại bàn ăn thì thấy một chén mì bày biện rất đẹp trước mặt mình.
Cải thìa xanh đậm nằm trên sợi mì trắng như tuyết, miếng thịt xá xíu như ẩn như hiện dưới lớp rau, nhất là trong chén mì còn bỏ thêm dấm, mùi chua xộc lên mũi nàng.
Khỏi phải nói, con nàng lại bắt đầu dùng cơm canh làm đồ chơi…
Vương Nhu Hoa liếc con mình một cái, thật đúng là nghiệp chướng mà! Không thể để nó quen cái tật dùng thức ăn làm đồ chơi được, nàng nghĩ! Chắc phải bỏ đói nó một bữa cho nhớ đời!
Thiết
Tâm Nguyên thấy mẹ không có ý định trả lại tô mì cho mình liền bò vào trong bồn
tắm, mở miệng hồ ly ra xem một chút, sau khi xác định miệng nó không hôi mới chỉ
chỉ vào miệng mình.
Hồ ly lười biếng bò dậy, chui ra ngoài bằng cổng tò vò. Chỉ chốc lát nó đã trở lại, trong miệng ngậm một khối sữa đặc…
Bên nào bị hồ ly ngậm, có đánh chết Thiết Tâm Nguyên cũng sẽ không đụng đến. Hắn nhón khối sữa đặc liếm từ từ, mút thỏa thích. Ăn cơm kiểu này thì chẳng ra thể thống gì bất quá hắn cũng rất kiên nhẫn. Hắn biết tuổi mình còn nhỏ, cần rất nhiều năng lượng, nếu không sau này lớn lên thành Võ đại lang lùn mét mốt thì thảm.
Lúc này, Vương Nhu Hoa lại bắt đầu thí nghiệm sản phẩm mới của mình. Ban nãy ăn mấy chén cơm mà nàng vẫn chưa thấy no. Nếu là trước kia thì nàng nhất định sẽ xấu hổ vì sức ăn của mình, nhưng từ lúc đi theo Thất ca, nàng ăn càng nhiều thì Thất ca lại càng vui…
Đàn ông thường ăn rất nhiều cơm, một chén cơm có khi không đủ ăn. Mùa đông lại không có nhiều rau xanh, chỉ có thể đem muối, còn thịt thì kiếm đâu ra?
Ngoài phòng tuyết bay đầy trời, trong phòng nhỏ, cây đèn dầu hiu hắt tỏa ra ánh sáng màu cam, chiếu lên mặt tuyết trắng xóa bên ngoài tạo thành một màu phấn.
Thị vệ đứng gác trên tường thành vẫn cảnh giác quan sát bốn phía. Hoàng đế đã trở lại hoàng cung, bọn họ không thể lười biếng chút nào.
Trên áo choàng của Dương Hoài Ngọc dính đầy bông tuyết, thân là hoàng thành sứ, lại đang buổi tối nên hắn không dám lười biếng như trước. Đây đã là lần thứ ba hắn đi kiểm tra mấy trạm gác.
Tuyết trắng bao trùm cả thành Đông Kinh nhưng không bao nổi tường thành cho nên giữa cả thế giới trắng xóa nổi lên một sợi xích sắt màu đen, càng tô thêm sự hùng vĩ của hoàng thành.
Ngọn đèn đầu trong Thiết gia giống như một viên bảo thạch gắn trên sợi xích sắt này, phát sáng rực rỡ. Mỗi khi trở về đi ngang qua căn phòng nhỏ của Thiết gia, trong lòng Dương Hoài Ngọc lại bốc lên một ngọn lửa giận không tên.
Hắn một lòng lo lắng cho an nguy của hoàng gia, nhưng bây giờ, trong đám đồng sự lại có không ít kẻ vì tiền bạc mà giết chết danh tiếng, điều này làm hắn rất bực dọc.
Ân xuất vu thượng, đây chính là đặc quyền của hoàng đế, một lời có thể đẩy một người lên chín tầng trời, cũng có thể vùi người ta xuống chính tầng địa ngục.
Hồ ly lười biếng bò dậy, chui ra ngoài bằng cổng tò vò. Chỉ chốc lát nó đã trở lại, trong miệng ngậm một khối sữa đặc…
Bên nào bị hồ ly ngậm, có đánh chết Thiết Tâm Nguyên cũng sẽ không đụng đến. Hắn nhón khối sữa đặc liếm từ từ, mút thỏa thích. Ăn cơm kiểu này thì chẳng ra thể thống gì bất quá hắn cũng rất kiên nhẫn. Hắn biết tuổi mình còn nhỏ, cần rất nhiều năng lượng, nếu không sau này lớn lên thành Võ đại lang lùn mét mốt thì thảm.
Lúc này, Vương Nhu Hoa lại bắt đầu thí nghiệm sản phẩm mới của mình. Ban nãy ăn mấy chén cơm mà nàng vẫn chưa thấy no. Nếu là trước kia thì nàng nhất định sẽ xấu hổ vì sức ăn của mình, nhưng từ lúc đi theo Thất ca, nàng ăn càng nhiều thì Thất ca lại càng vui…
Đàn ông thường ăn rất nhiều cơm, một chén cơm có khi không đủ ăn. Mùa đông lại không có nhiều rau xanh, chỉ có thể đem muối, còn thịt thì kiếm đâu ra?
Ngoài phòng tuyết bay đầy trời, trong phòng nhỏ, cây đèn dầu hiu hắt tỏa ra ánh sáng màu cam, chiếu lên mặt tuyết trắng xóa bên ngoài tạo thành một màu phấn.
Thị vệ đứng gác trên tường thành vẫn cảnh giác quan sát bốn phía. Hoàng đế đã trở lại hoàng cung, bọn họ không thể lười biếng chút nào.
Trên áo choàng của Dương Hoài Ngọc dính đầy bông tuyết, thân là hoàng thành sứ, lại đang buổi tối nên hắn không dám lười biếng như trước. Đây đã là lần thứ ba hắn đi kiểm tra mấy trạm gác.
Tuyết trắng bao trùm cả thành Đông Kinh nhưng không bao nổi tường thành cho nên giữa cả thế giới trắng xóa nổi lên một sợi xích sắt màu đen, càng tô thêm sự hùng vĩ của hoàng thành.
Ngọn đèn đầu trong Thiết gia giống như một viên bảo thạch gắn trên sợi xích sắt này, phát sáng rực rỡ. Mỗi khi trở về đi ngang qua căn phòng nhỏ của Thiết gia, trong lòng Dương Hoài Ngọc lại bốc lên một ngọn lửa giận không tên.
Hắn một lòng lo lắng cho an nguy của hoàng gia, nhưng bây giờ, trong đám đồng sự lại có không ít kẻ vì tiền bạc mà giết chết danh tiếng, điều này làm hắn rất bực dọc.
Ân xuất vu thượng, đây chính là đặc quyền của hoàng đế, một lời có thể đẩy một người lên chín tầng trời, cũng có thể vùi người ta xuống chính tầng địa ngục.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Chợt một bóng đen nghiêng ngả đi đến gần tường thành. Dương Hoài Ngọc phát hiện
ra liền không chút do dự chộp lấy lẫy nỏ trên tường thành.
“Phịch…”
Một tiếng động vang lên.
Mũi tên to lớn bay ra ngoài, bóng đen kia lập tức bị mũi tên ghim trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào.
Cơn mưa tuyết vẫn rơi. Không lâu sau, bóng đen kia đã biến thành một pho tượng điêu khắc màu trắng.
“Phịch…”
Một tiếng động vang lên.
Mũi tên to lớn bay ra ngoài, bóng đen kia lập tức bị mũi tên ghim trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào.
Cơn mưa tuyết vẫn rơi. Không lâu sau, bóng đen kia đã biến thành một pho tượng điêu khắc màu trắng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment