CHƯƠNG 97 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 97:
Alex thậm chí bắt đầu nói xằng
nói bậy: "Là anh làm không rõ tình hình lắm! Quan hệ của Mục cô nương với
tôi mới không phải những hư danh kia, anh
nói chỉ là hư cấu giả tượng, hai người chúng tôi quan trọng nhất là về mặt tình cảm! Tôi và Mục cô nương tình nghĩa hai ba năm đậm sâu, nồng tình mật ý, tình chân ý thiết, đây hoàn toàn không phải là thân phận vị hôn phu của anh có thể so được! Rõ ràng là tôi khuyên anh nên sớm đểm rút lui, không phải trở thành vật hy sinh cho tình cảm của chúng tôi!"
"Hừ, anh chỉ quen biết với Mịch Nhi hai ba năm, liền dám kêu gào trước mặt tôi!" Liên Tĩnh Bạch Lập tức hỏi ngược lại anh ta, "Tôi và Mịch Nhi là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, quen biết hiểu nhau gần hai mươi năm, đây cũng có thể đánh đồng với anh sao! Cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng thích anh...anh lấy thân phận gì yêu cầu tôi rút lui , lấy danh nghĩa gì tuyên bố tất cả đây, anh mới là người thứ ba giữa tôi và Mịch Nhi!"
"Hai. . . . . . Hai mươi năm. . . . . ." Alex thoáng chốc ngây ngẩn cả người, anh ta vẫn cho rằng mình tuyệt đối là Mr Right bên cạnh Mục cô nương từ trước đến nay, nhưng bây giờ anh ta mới biết, thậm chí có người đến sớm hơn anh ta vài chục năm!
Đây hoàn toàn không nằm trong mong đợi của anh ta!
Mục cô nương của anh ta trước khi gặp được anh ta, lòng tuyệt đối không có một chút nhớ mong! Gặp lại sau "Tỷ võ cầu hôn", lòng của hai người mới có lẫn nhau, cho tới bây giờ cũng không có người có thể bước vào giữa anh và Mục cô nương! Đây mới là tình yêu lý tưởng của anh ta, như vậy mới là Mục Niệm Từ Mục cô nương của Dương Khang anh ta!
Nhưng bây giờ thậm chí có người tuyên truyền giác ngộ nói cho anh ta biết, Mục cô nương của anh ta vẫn luôn yêu người khác, thậm chí cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thích anh ta! Truyện edit tại diendanlequydon.com
"Mục cô nương! An ta nói nhất định không phải thật! Làm sao có thể chứ!" Alex không chịu tin tưởng nhào tới trước, hét to về phía Mịch Nhi, "Cô nói cho tôi biết, cô thích là tôi, cô quen biết trước cũng là tôi, tuyệt đối không phải là người kia có đúng không! Làm sao có thể chứ, cho tới bây giờ cô cũng chưa nói cho tôi biết chuyện này, cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Mục cô nương vậy mà trong lòng cô còn có người đàn ông khác. . . . . ."
"Ai nói tôi không nói cho anh biết!" Mịch Nhi ở một bên nghe Alex rống to, đã bị lời nói đổi trắng thay đen của anh làm cho gần như phát điên, "Tôi từ đầu tới cuối đều ở đây nói cho anh biết chuyện này, là anh căn bản cũng không nghe vào đi! Tôi vẫn luôn nói tôi đã có gia đình, tôi có người yêu, tôi không phải Mục cô nương, tôi bảo anh cút xa một chút, rõ ràng là chính anh hoàn toàn không chịu tin!"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Alex lộ ra tầng tầng tái nhợt, anh ta lẩm bẩm: "Cô. . . . . . Cô không phải Mục cô nương. . . . . ."
Mịch Nhi vội vàng gật đầu: "Đúng, tôi tên là Mịch Nhi! Không phải Mục cô nương quỷ quái gì mà anh nói!"
"Cô là Mịch Nhi. . . . . ." Alex cười khổ, "Là tôinghĩ sai rồi. . . . . ."
"Bây giờ quay đầu, cũng còn kịp." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng vỗ vai Alex, "Mặc dù cho tới nay anh đều sai lầm rồi, nhưng ít nhất, về sau anh sẽ bắt đầu đi về con đường chính xác! Anh nên thấy rõ chân tướng!"
"Các người mới làmột đôi. . . . . ." Mặt của Alex nhéo thành một đoàn, đôi mắt xanh dương quả thật muốn khóc lên, "Cô không phải là Mục cô nương của tôi, tôi vẫn luôn sai lầm rồi. . . . . ."
Mấy năm qua này anh ta vẫn tin không nghi ngờ kiên trì quan điểm sống giá trị sống cứ như vậy ầm ầm tan rã, người yêu anh ta nhận định vậy mà cho tới bây giờ không phải là người định trước của anh ta, đây giống như một tia sấm sét, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu của anh ta!
nói chỉ là hư cấu giả tượng, hai người chúng tôi quan trọng nhất là về mặt tình cảm! Tôi và Mục cô nương tình nghĩa hai ba năm đậm sâu, nồng tình mật ý, tình chân ý thiết, đây hoàn toàn không phải là thân phận vị hôn phu của anh có thể so được! Rõ ràng là tôi khuyên anh nên sớm đểm rút lui, không phải trở thành vật hy sinh cho tình cảm của chúng tôi!"
"Hừ, anh chỉ quen biết với Mịch Nhi hai ba năm, liền dám kêu gào trước mặt tôi!" Liên Tĩnh Bạch Lập tức hỏi ngược lại anh ta, "Tôi và Mịch Nhi là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, quen biết hiểu nhau gần hai mươi năm, đây cũng có thể đánh đồng với anh sao! Cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng thích anh...anh lấy thân phận gì yêu cầu tôi rút lui , lấy danh nghĩa gì tuyên bố tất cả đây, anh mới là người thứ ba giữa tôi và Mịch Nhi!"
"Hai. . . . . . Hai mươi năm. . . . . ." Alex thoáng chốc ngây ngẩn cả người, anh ta vẫn cho rằng mình tuyệt đối là Mr Right bên cạnh Mục cô nương từ trước đến nay, nhưng bây giờ anh ta mới biết, thậm chí có người đến sớm hơn anh ta vài chục năm!
Đây hoàn toàn không nằm trong mong đợi của anh ta!
Mục cô nương của anh ta trước khi gặp được anh ta, lòng tuyệt đối không có một chút nhớ mong! Gặp lại sau "Tỷ võ cầu hôn", lòng của hai người mới có lẫn nhau, cho tới bây giờ cũng không có người có thể bước vào giữa anh và Mục cô nương! Đây mới là tình yêu lý tưởng của anh ta, như vậy mới là Mục Niệm Từ Mục cô nương của Dương Khang anh ta!
Nhưng bây giờ thậm chí có người tuyên truyền giác ngộ nói cho anh ta biết, Mục cô nương của anh ta vẫn luôn yêu người khác, thậm chí cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thích anh ta! Truyện edit tại diendanlequydon.com
"Mục cô nương! An ta nói nhất định không phải thật! Làm sao có thể chứ!" Alex không chịu tin tưởng nhào tới trước, hét to về phía Mịch Nhi, "Cô nói cho tôi biết, cô thích là tôi, cô quen biết trước cũng là tôi, tuyệt đối không phải là người kia có đúng không! Làm sao có thể chứ, cho tới bây giờ cô cũng chưa nói cho tôi biết chuyện này, cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Mục cô nương vậy mà trong lòng cô còn có người đàn ông khác. . . . . ."
"Ai nói tôi không nói cho anh biết!" Mịch Nhi ở một bên nghe Alex rống to, đã bị lời nói đổi trắng thay đen của anh làm cho gần như phát điên, "Tôi từ đầu tới cuối đều ở đây nói cho anh biết chuyện này, là anh căn bản cũng không nghe vào đi! Tôi vẫn luôn nói tôi đã có gia đình, tôi có người yêu, tôi không phải Mục cô nương, tôi bảo anh cút xa một chút, rõ ràng là chính anh hoàn toàn không chịu tin!"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Alex lộ ra tầng tầng tái nhợt, anh ta lẩm bẩm: "Cô. . . . . . Cô không phải Mục cô nương. . . . . ."
Mịch Nhi vội vàng gật đầu: "Đúng, tôi tên là Mịch Nhi! Không phải Mục cô nương quỷ quái gì mà anh nói!"
"Cô là Mịch Nhi. . . . . ." Alex cười khổ, "Là tôinghĩ sai rồi. . . . . ."
"Bây giờ quay đầu, cũng còn kịp." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng vỗ vai Alex, "Mặc dù cho tới nay anh đều sai lầm rồi, nhưng ít nhất, về sau anh sẽ bắt đầu đi về con đường chính xác! Anh nên thấy rõ chân tướng!"
"Các người mới làmột đôi. . . . . ." Mặt của Alex nhéo thành một đoàn, đôi mắt xanh dương quả thật muốn khóc lên, "Cô không phải là Mục cô nương của tôi, tôi vẫn luôn sai lầm rồi. . . . . ."
Mấy năm qua này anh ta vẫn tin không nghi ngờ kiên trì quan điểm sống giá trị sống cứ như vậy ầm ầm tan rã, người yêu anh ta nhận định vậy mà cho tới bây giờ không phải là người định trước của anh ta, đây giống như một tia sấm sét, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu của anh ta!
Sở dĩ Alex sẽ cố chấp đuổi tận
cùng không buông với Mịch Nhi như thế, một mặt là bởi vì dung mạo của cô rất đẹp
xứng đôi với anh ta, là bác sĩ thiên tài có tiếng nói chung với anh ta, quan trọng
hơn chính là, đáy lòng anh ta đã cho rằng cô chính là Mục Niệm Từ sẽ sát cánh
cùng Dương Khang, anh ta đã xác định mình là Dương Khang, mà Mịch Nhi là Mục Niệm
Từ, cho nên anhvẫn luôn không nghe được bất luận lời cự tuyệt gì của Mịch Nhi,
tuyệt đối không tin tưởng Mục cô nương sẽ không có tình cảm với Dương Khang.
Trải qua thời gian dài, anh đang an ủi mình và trong lòng ám hiệu căn cứ vào cơ sở "Mịch Nhi là Mục Niệm Từ tình yêu của anh ta", nhưng bây giờ, anh ta bị chân tướng làm rõ, Mịch Nhi không phải Mục cô nương, cô vẫn luôn có người yêu khác, cô vẫn chưa từng tiếp nhận qua anh ta, là anh ta đa tình, đã tạo thành phiền nhiễu của cô. . . . . .
Cái này hoàn toàn không giống tình yêu anh muốn, anh tuyệt đối không tin tưởng Mục cô nương mình đã định trước căn bản không yêu anh ta, nếu như Mịch Nhi chưa bao giờ thích qua anh ta, chỉ là chứng tỏ, người này tuyệt đối không phải Mục cô nương của anh ta!
Anh ta thật sự sai lầm rồi, anh ta vẫn luôn tìm sai người, lãng phí thời gian hai, ba năm ở trên thân của một người không đúng!
Cho nên, tất cả cố gắng của anh ta trong những năm này cũng chỉ lãng phí thời gian, có lẽ, anh ta đã bỏ lỡ người chính xác, vẫn còn khăng khăng một mực!
"Về sau, về sau tôi sẽ không nghĩ sai nữa. . . . . ." Trong lòng Alex kịch liệt đấu tranh một phen, rốt cuộc lẩm bẩm tuyên cáo nói: "Gặp lại sau, Mịch Nhi, chuyện trước kia là tôi không đúng, lần này, tôi muốn đi tìm Mục cô nương chân chính thuộc về tôi!"
Anh ta vừa liếc nhìn Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch dựa sát vào nhau, toàn thân run lên, xoay người liền chạy thật nhanh.
Mịch Nhi sững sờ nháy mắt mấy cái, cô quả thật không thể tin được mắt mình, cô không có nhìn lầm đi, lần này, không phải là cô đối mặt với Alex nước miếng công kích kế tiếp lui bại đến bất đắc dĩ tránh né, mà là Alex anh ta chịu thua xấu hổ vô cùng, tự mình chủ động rời đi!
Cô thậm chí nhéo mình là một cái, ở đáy lòng không ngừng hồi tưởng mấy câu nói cuối cùng của Alex, anh ta thật sự đang nói mình sai rồi, xác thực mở miệng xưng hô cô là Mịch Nhi không phải Mục cô nương, hơn nữa anh ta còn bảo đảm sau này sẽ không sai nữa , muốn đi tìm người yêu chân chính!
Đây quả thực là kỳ tích nha! Là kỳ tích cô chờ đợi hơn mấy năm! Hiện tại cuối cùng xảy ra!
Mịch Nhi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng Alex chạy đi, đôi mắt tím nháy cũng không nháy vững vàng đuổi theo hành động của anh ta, chỉ sợ anh ta sẽ quay đầu trở lại. . . . . .
Mãi cho đến ánh mắt của cô nhìn không thấy bóng dáng của Alex chạy như điên nữa, mãi cho đến cô thật tin chắc anh ta sẽ không trở lại, cô mới thật bắt đầu tin , Alex thật sự tuyệt vọng rồi, về sau bên cạnh cô sẽ không bao giờ xuất hiện hình dạng người đáng ghét này nữa!
Mịch Nhi lấy một loại ánh mắt sùng kính ngưỡng mộ nhìn Liên Tĩnh Bạch, anh vậy mà có thể dùng mấy câu nói đánh lui Alex dây dưa nhất thế gian này, thật sự là lợi hại!
Khó trách ngày hôm qua Liên Tĩnh Bạch tràn đầy tự tin nói anh ta nhất định có biện pháp, quả nhiên là thắng vì đánh bất ngờ, một chiêu liền đánh tan cường địch!
Không hổ là nàng chọn người yêu, không hổ là ưu tú nhất xuất sắc nhất nam nhân, nàng Tiểu Bạch ca ca cho tới bây giờ đều là bách chiến bách thắng đấy!
Trải qua thời gian dài, anh đang an ủi mình và trong lòng ám hiệu căn cứ vào cơ sở "Mịch Nhi là Mục Niệm Từ tình yêu của anh ta", nhưng bây giờ, anh ta bị chân tướng làm rõ, Mịch Nhi không phải Mục cô nương, cô vẫn luôn có người yêu khác, cô vẫn chưa từng tiếp nhận qua anh ta, là anh ta đa tình, đã tạo thành phiền nhiễu của cô. . . . . .
Cái này hoàn toàn không giống tình yêu anh muốn, anh tuyệt đối không tin tưởng Mục cô nương mình đã định trước căn bản không yêu anh ta, nếu như Mịch Nhi chưa bao giờ thích qua anh ta, chỉ là chứng tỏ, người này tuyệt đối không phải Mục cô nương của anh ta!
Anh ta thật sự sai lầm rồi, anh ta vẫn luôn tìm sai người, lãng phí thời gian hai, ba năm ở trên thân của một người không đúng!
Cho nên, tất cả cố gắng của anh ta trong những năm này cũng chỉ lãng phí thời gian, có lẽ, anh ta đã bỏ lỡ người chính xác, vẫn còn khăng khăng một mực!
"Về sau, về sau tôi sẽ không nghĩ sai nữa. . . . . ." Trong lòng Alex kịch liệt đấu tranh một phen, rốt cuộc lẩm bẩm tuyên cáo nói: "Gặp lại sau, Mịch Nhi, chuyện trước kia là tôi không đúng, lần này, tôi muốn đi tìm Mục cô nương chân chính thuộc về tôi!"
Anh ta vừa liếc nhìn Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch dựa sát vào nhau, toàn thân run lên, xoay người liền chạy thật nhanh.
Mịch Nhi sững sờ nháy mắt mấy cái, cô quả thật không thể tin được mắt mình, cô không có nhìn lầm đi, lần này, không phải là cô đối mặt với Alex nước miếng công kích kế tiếp lui bại đến bất đắc dĩ tránh né, mà là Alex anh ta chịu thua xấu hổ vô cùng, tự mình chủ động rời đi!
Cô thậm chí nhéo mình là một cái, ở đáy lòng không ngừng hồi tưởng mấy câu nói cuối cùng của Alex, anh ta thật sự đang nói mình sai rồi, xác thực mở miệng xưng hô cô là Mịch Nhi không phải Mục cô nương, hơn nữa anh ta còn bảo đảm sau này sẽ không sai nữa , muốn đi tìm người yêu chân chính!
Đây quả thực là kỳ tích nha! Là kỳ tích cô chờ đợi hơn mấy năm! Hiện tại cuối cùng xảy ra!
Mịch Nhi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng Alex chạy đi, đôi mắt tím nháy cũng không nháy vững vàng đuổi theo hành động của anh ta, chỉ sợ anh ta sẽ quay đầu trở lại. . . . . .
Mãi cho đến ánh mắt của cô nhìn không thấy bóng dáng của Alex chạy như điên nữa, mãi cho đến cô thật tin chắc anh ta sẽ không trở lại, cô mới thật bắt đầu tin , Alex thật sự tuyệt vọng rồi, về sau bên cạnh cô sẽ không bao giờ xuất hiện hình dạng người đáng ghét này nữa!
Mịch Nhi lấy một loại ánh mắt sùng kính ngưỡng mộ nhìn Liên Tĩnh Bạch, anh vậy mà có thể dùng mấy câu nói đánh lui Alex dây dưa nhất thế gian này, thật sự là lợi hại!
Khó trách ngày hôm qua Liên Tĩnh Bạch tràn đầy tự tin nói anh ta nhất định có biện pháp, quả nhiên là thắng vì đánh bất ngờ, một chiêu liền đánh tan cường địch!
Không hổ là nàng chọn người yêu, không hổ là ưu tú nhất xuất sắc nhất nam nhân, nàng Tiểu Bạch ca ca cho tới bây giờ đều là bách chiến bách thắng đấy!
Mịch Nhi kích động ôm Liên
Tĩnh Bạch, không ngừng hỏi anh: "Anh Tiểu Bạch, làm sao anh có thể khiến
anh ta không lời nào để nói nhanh như vậy! Vấn đề anh hỏi anh ta cũng không sắc
bén cay nghiệt bao nhiêu, sao anh ta vừa nghe sắc mặt liền thay đổi lớn? Còn có
còn nữa, lần này anh ta rời khỏi, có phải sẽ không còn xuất hiện nữa không? Anh
thật lợi hại, nhìn ra ngược điểm của Alex, mới có thể một phát giết chết như vậy?
Em vẫn nghĩ rằng chứng vọng tưởng của anh ta không thể cứu chữa, anh lại một
câu thức tỉnh người hoang tưởng, để anh ta thức dậy bình thường!"
"Em yên tâm, anh ta sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa." Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, cười giải thích với cô, "Alex này, chỉ có thể nói là chí tình chí nghĩa (rất có tình nghĩa) chỉ đến trình độ nhất định, anh ta chuyên tâm ở Tiểu Thuyết Võ Hiệp gần như mê muội, lĩnh vực này đối với anh ta mà nói là thuần khiết không thể bôi nhọ. Cho nên, anh liền nhằm vào điểm này, vạch trần những ảo tưởng đó của anh ta, để anh ta thấy được chỗ đã bỏ qua trước kia, em cũng không phải Mục Niệm Từ của anh ta, em cũng chưa từng thích anh ta, anh ta liền có thể tỉnh ngộ lại."
"Chỉ như vậy thôi?" Mịch Nhi vẫn không hiểu, "Trước đây em cũng nhắc qua nhắc lại mấy lần, tại sao anh ta không nghe vào chút nào!"
"Bởi vì anh ta cho đó là em muốn mà giả vờ không cần. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bật cười, "Đối với em mà nói là có lý có cứ, không phải do anh ta không tin! Anh ta si mê Tiểu Thuyết Võ Hiệp, tất cả điều anh nói đều lấy ra từ《xạ điêu 》, đây mới là ngược điểm của Alex, là tất cả căn bản. Uhm, thật may không uổng phí mấy ngày trước anh chăm chỉ nghiên cứu Cổ Long (*) và Kim Dung(**) một phen, có thể tảo trừ như vậy một khổng lồ tình địch, dọn ra thời gian xem một chút tiểu thuyết cũng là đáng được đấy!"
(*): là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh.
(**): là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất của văn học Trung Quốc hiện đại. Từ năm 1955 đến 1972 ông đã viết tổng cộng 15 cuốn tiểu thuyết. Sự nổi tiếng của những bộ truyện đó khiến ông được coi là người viết tiểu thuyết võ hiệp thành công nhất. 300 triệu bản in (chưa tính một lượng rất lớn những bản lậu) đã đến tay độc giả của Trung Hoa đại lục, Hồng Kông, Đài Loan, châu Á và đã được dịch ra các thứ tiếng: Việt, Hàn, Nhật, Thái, Anh, Pháp,Indonesia. Tác phẩm của ông đã được chuyển thể thành phim truyền hình, trò chơi điện tử.
". . . . . ." Mịch Nhi im lặng nghe một hồi, hoá ra là như vậy, cho nên cô bị Alex quấy rầy hai ba năm, là bởi vì chính mình xem sách quá ít, không có nghiên cứu Tiểu Thuyết Võ Hiệp Alex thích! Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon.com
Đây quả thực là kẻ bịp bợm nha! Ai sẽ muốn đi xem sách kẻ đáng ghét đó yêu thích chứ! Càng đừng nói chịu khó nghiên cứu một phen!
Cô bị Alex gọi là Mục cô nương đã đủ phiền rồi, làm sao có thể sẽ đi xem miêu tả cuộc đời Mục Niệm Từ trong《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》! Làm sao có thể biết tình cảm Alex gửi gắm là cái gì!
Cũng bởi vì như vậy, cho nên cô đối mặt với Alex chỉ có tức giận phát điên, mà Liên Tĩnh Bạch hiểu rõ Tiểu Thuyết Võ Hiệp , lại có thể dễ dàng KO được Alex. . . . . .
"Sớm biết chuyện có thể đơn giản như vậy, mấy năm qua em lại rối rắm khổ não cái gì——" Mịch Nhi nhất thời cảm giác chỉ số thông minh của mình cũng bị Liên Tĩnh Bạch hạ xuống, giọng nói cô như đưa đám thì thầm, "Em có phải ngốc đến hết thuốc chữa rồi không, anh chỉ tốn mười phút liền giải quyết được khó khăn này, em làm sao cũng không làm được! Tại sao em có thể ngốc như vậy chứ, anh Tiểu Bạch, về sau không cho anh chê em không thông minh. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch lại bị Mịch Nhi chọc cho bật cười, anh dứt khoát ôm lấy Mịch Nhi, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó hôn môi cô một cái, dịu dàng nói: "Anh thà rằng em ngốc đến hết thuốc chữa chỉ có thể ở nhà, nhưng em chính là thông minh xuất sắc đến bất ngờ liền câu tâm hồn người ta! Lại nói mình ngốc, anh liền muốn mất hứng, hai người chúng ta chỉ là có chuyên ngành riêng, có thể bổ sung giúp đỡ nhau giải quyết vấn đề như vậy, chẳng phải là rất tốt? ! Không cho để tâm vào chuyện vụn vặt, Mịch Nhi của anh là thông minh nhất, nếu không làm sao có thể chọn anh chứ. . . . . ."
"Uhm. . . . . . Cũng đúng!" Mịch Nhi do dự một hồi, cuối cùng gật đầu một cái, "Ở phương diện âm mưu quỷ kế gài bẫy đào hầm, em không có cách nào sơ với tên gian thương nhà anh được, nhưng chữa bệnh cứu người gì đó, một trăm anh cũng không phải đối thủ của em!"
"Em yên tâm, anh ta sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa." Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, cười giải thích với cô, "Alex này, chỉ có thể nói là chí tình chí nghĩa (rất có tình nghĩa) chỉ đến trình độ nhất định, anh ta chuyên tâm ở Tiểu Thuyết Võ Hiệp gần như mê muội, lĩnh vực này đối với anh ta mà nói là thuần khiết không thể bôi nhọ. Cho nên, anh liền nhằm vào điểm này, vạch trần những ảo tưởng đó của anh ta, để anh ta thấy được chỗ đã bỏ qua trước kia, em cũng không phải Mục Niệm Từ của anh ta, em cũng chưa từng thích anh ta, anh ta liền có thể tỉnh ngộ lại."
"Chỉ như vậy thôi?" Mịch Nhi vẫn không hiểu, "Trước đây em cũng nhắc qua nhắc lại mấy lần, tại sao anh ta không nghe vào chút nào!"
"Bởi vì anh ta cho đó là em muốn mà giả vờ không cần. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bật cười, "Đối với em mà nói là có lý có cứ, không phải do anh ta không tin! Anh ta si mê Tiểu Thuyết Võ Hiệp, tất cả điều anh nói đều lấy ra từ《xạ điêu 》, đây mới là ngược điểm của Alex, là tất cả căn bản. Uhm, thật may không uổng phí mấy ngày trước anh chăm chỉ nghiên cứu Cổ Long (*) và Kim Dung(**) một phen, có thể tảo trừ như vậy một khổng lồ tình địch, dọn ra thời gian xem một chút tiểu thuyết cũng là đáng được đấy!"
(*): là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh.
(**): là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất của văn học Trung Quốc hiện đại. Từ năm 1955 đến 1972 ông đã viết tổng cộng 15 cuốn tiểu thuyết. Sự nổi tiếng của những bộ truyện đó khiến ông được coi là người viết tiểu thuyết võ hiệp thành công nhất. 300 triệu bản in (chưa tính một lượng rất lớn những bản lậu) đã đến tay độc giả của Trung Hoa đại lục, Hồng Kông, Đài Loan, châu Á và đã được dịch ra các thứ tiếng: Việt, Hàn, Nhật, Thái, Anh, Pháp,Indonesia. Tác phẩm của ông đã được chuyển thể thành phim truyền hình, trò chơi điện tử.
". . . . . ." Mịch Nhi im lặng nghe một hồi, hoá ra là như vậy, cho nên cô bị Alex quấy rầy hai ba năm, là bởi vì chính mình xem sách quá ít, không có nghiên cứu Tiểu Thuyết Võ Hiệp Alex thích! Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon.com
Đây quả thực là kẻ bịp bợm nha! Ai sẽ muốn đi xem sách kẻ đáng ghét đó yêu thích chứ! Càng đừng nói chịu khó nghiên cứu một phen!
Cô bị Alex gọi là Mục cô nương đã đủ phiền rồi, làm sao có thể sẽ đi xem miêu tả cuộc đời Mục Niệm Từ trong《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》! Làm sao có thể biết tình cảm Alex gửi gắm là cái gì!
Cũng bởi vì như vậy, cho nên cô đối mặt với Alex chỉ có tức giận phát điên, mà Liên Tĩnh Bạch hiểu rõ Tiểu Thuyết Võ Hiệp , lại có thể dễ dàng KO được Alex. . . . . .
"Sớm biết chuyện có thể đơn giản như vậy, mấy năm qua em lại rối rắm khổ não cái gì——" Mịch Nhi nhất thời cảm giác chỉ số thông minh của mình cũng bị Liên Tĩnh Bạch hạ xuống, giọng nói cô như đưa đám thì thầm, "Em có phải ngốc đến hết thuốc chữa rồi không, anh chỉ tốn mười phút liền giải quyết được khó khăn này, em làm sao cũng không làm được! Tại sao em có thể ngốc như vậy chứ, anh Tiểu Bạch, về sau không cho anh chê em không thông minh. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch lại bị Mịch Nhi chọc cho bật cười, anh dứt khoát ôm lấy Mịch Nhi, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó hôn môi cô một cái, dịu dàng nói: "Anh thà rằng em ngốc đến hết thuốc chữa chỉ có thể ở nhà, nhưng em chính là thông minh xuất sắc đến bất ngờ liền câu tâm hồn người ta! Lại nói mình ngốc, anh liền muốn mất hứng, hai người chúng ta chỉ là có chuyên ngành riêng, có thể bổ sung giúp đỡ nhau giải quyết vấn đề như vậy, chẳng phải là rất tốt? ! Không cho để tâm vào chuyện vụn vặt, Mịch Nhi của anh là thông minh nhất, nếu không làm sao có thể chọn anh chứ. . . . . ."
"Uhm. . . . . . Cũng đúng!" Mịch Nhi do dự một hồi, cuối cùng gật đầu một cái, "Ở phương diện âm mưu quỷ kế gài bẫy đào hầm, em không có cách nào sơ với tên gian thương nhà anh được, nhưng chữa bệnh cứu người gì đó, một trăm anh cũng không phải đối thủ của em!"
Trên mặt Mịch Nhi lại hưng phấn
lên, cô kéo Liên Tĩnh Bạch tới hội trường bữa tiệc: "Hôm nay, cuối cùng em
cũng thoát khỏi Alex cuồng theo dõi đó, thật sự cám ơn trời đất thật đáng mừng!
Chúng ta nhanh lên một chút đi kết thúc tiệc rượu, sau đó một mình đi ăn mừng một
phen đi!"
"Được, được!" Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi kéo đến bước chân lảo đảo, anh bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn không có biện pháp với việc tính cách Mịch Nhi giống như đứa trẻ dễ thay đổi cảm xúc, nhưng đề nghị này của cô anh lại hết sức đồng ý, "Chúng ta nên đi kết thúc tiệc rượu, sau đó chúng ta về nhà! Trong nhà đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, chúng ta đi ăn mừng ngày đầu tiên em đi làm, cũng ăn mừng đã bỏ lại một phần phá hư tình yêu của chúng ta!"
Hai người thống nhất ý kiến, làm lên chuyện tới làm ít công to, bọn họ rất nhanh tuyên bố tiệc rượu tối nay kết thúc, sau khi tiễn các khách mời rời đi, hai người cũng lập tức lái xe trở lại nhà họ Triển.
Tại phòng ăn của nhà họ Triển quả nhiên như Liên Tĩnh Bạch nói, đã chuẩn bị rất nhiều món ăn thịnh soạn, Liên Tĩnh Bạch ban đầu định tổ chức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến ở đây, ăn mừng công việc ngày đầu tiên của Mịch Nhi thành công viên mãn, nhưng cô đã chịu nhiều khi dễ trong ngày hôm nay khiến anh thay đổi chủ ý, buổi tối lãng mạn biến thành hoạt động báo thù cho Mịch Nhi, vốn là tất cả đã chuẩn bị cũng vứt đi không cần.
Chỉ là sau khi hoạt động ở Mộc Ái kết thúc, hai người đồng thời trở về ăn một bữa tối lãng mạn, cũng coi như đem bữa ăn phòng bếp đã chuẩn bị cũng có chỗ dùng rồi.
Dù sao, bọn họ cũng không ăn nhiều thức ăn ở dạ tiệc, bữa ăn này mới tính là bữa tối chính thức của hai người, hơn nữa bầu không khí ăn mừng vui sướng, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đều ăn rất vui, dường như quét sạch hơn phân nửa bữa ăn.
Sau bữa tối, đã gần mười một giờ, ngày mai hai người cũng phải làm việc, liền cùng nhau trở về phòng, từng mình đi phòng tắm rửa mặt, bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Liên Tĩnh Bạch hơi nhắm mắt lại, mặc cho vòi hoa sen chảy nước nóng giội thân thể, gần tới thời gian lên giường ngủ, anh thôi miên mình lần cuối cùng.
Tối nay không thể kích động, ngủ ở bên cạnh Mịch Nhi nhất định phải gắng giữ tỉnh táo. Mặc dù đã chính thức đính hôn với Mịch Nhi, nhưng cô cũng chưa gật đầu đồng ý, thì anh không thể vượt qua lôi trì một bước. Đợi nhiều năm như vậy, thêm vài ngày như vậy nữa cũng không sao, anh yêu là Mịch Nhi, không phải thân thể của cô. Dục vọng có thể đè nén, anh không thể dùng sức mạnh làm tổn thương đến Mịch Nhi yêu quý nhất . . . . . .
Nhưng lúc anh lảm nhảm muốn lòng trong sáng kiềm chế ham muốn, cửa phòng tắm lại bị phịch một tiếng đẩy ra, Liên Tĩnh Bạch cuống quít mở mắt ra, kinh ngạc kêu lên: "Mịch Nhi! Em làm sao vậy!"
Toàn thân Mịch Nhi trên dưới chỉ bọc một khăn tắm lớn màu trắng, trên tóc cô còn mang theo hơi nước sau khi tắm xong, nhưnggương mặt lại không bình thường đỏ hồng thành một mảnh!
Thấy được Liên Tĩnh Bạch trong phòng tắm, cô hì hì cười một tiếng: "Hì hì, em biết ngay anh ở đây. . . . . ."
Sau đó, cô chân trần, đôi mắt xinh đẹp như tơ, bước chân lảo đảo đi vào.
"Được, được!" Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi kéo đến bước chân lảo đảo, anh bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn không có biện pháp với việc tính cách Mịch Nhi giống như đứa trẻ dễ thay đổi cảm xúc, nhưng đề nghị này của cô anh lại hết sức đồng ý, "Chúng ta nên đi kết thúc tiệc rượu, sau đó chúng ta về nhà! Trong nhà đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, chúng ta đi ăn mừng ngày đầu tiên em đi làm, cũng ăn mừng đã bỏ lại một phần phá hư tình yêu của chúng ta!"
Hai người thống nhất ý kiến, làm lên chuyện tới làm ít công to, bọn họ rất nhanh tuyên bố tiệc rượu tối nay kết thúc, sau khi tiễn các khách mời rời đi, hai người cũng lập tức lái xe trở lại nhà họ Triển.
Tại phòng ăn của nhà họ Triển quả nhiên như Liên Tĩnh Bạch nói, đã chuẩn bị rất nhiều món ăn thịnh soạn, Liên Tĩnh Bạch ban đầu định tổ chức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến ở đây, ăn mừng công việc ngày đầu tiên của Mịch Nhi thành công viên mãn, nhưng cô đã chịu nhiều khi dễ trong ngày hôm nay khiến anh thay đổi chủ ý, buổi tối lãng mạn biến thành hoạt động báo thù cho Mịch Nhi, vốn là tất cả đã chuẩn bị cũng vứt đi không cần.
Chỉ là sau khi hoạt động ở Mộc Ái kết thúc, hai người đồng thời trở về ăn một bữa tối lãng mạn, cũng coi như đem bữa ăn phòng bếp đã chuẩn bị cũng có chỗ dùng rồi.
Dù sao, bọn họ cũng không ăn nhiều thức ăn ở dạ tiệc, bữa ăn này mới tính là bữa tối chính thức của hai người, hơn nữa bầu không khí ăn mừng vui sướng, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đều ăn rất vui, dường như quét sạch hơn phân nửa bữa ăn.
Sau bữa tối, đã gần mười một giờ, ngày mai hai người cũng phải làm việc, liền cùng nhau trở về phòng, từng mình đi phòng tắm rửa mặt, bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Liên Tĩnh Bạch hơi nhắm mắt lại, mặc cho vòi hoa sen chảy nước nóng giội thân thể, gần tới thời gian lên giường ngủ, anh thôi miên mình lần cuối cùng.
Tối nay không thể kích động, ngủ ở bên cạnh Mịch Nhi nhất định phải gắng giữ tỉnh táo. Mặc dù đã chính thức đính hôn với Mịch Nhi, nhưng cô cũng chưa gật đầu đồng ý, thì anh không thể vượt qua lôi trì một bước. Đợi nhiều năm như vậy, thêm vài ngày như vậy nữa cũng không sao, anh yêu là Mịch Nhi, không phải thân thể của cô. Dục vọng có thể đè nén, anh không thể dùng sức mạnh làm tổn thương đến Mịch Nhi yêu quý nhất . . . . . .
Nhưng lúc anh lảm nhảm muốn lòng trong sáng kiềm chế ham muốn, cửa phòng tắm lại bị phịch một tiếng đẩy ra, Liên Tĩnh Bạch cuống quít mở mắt ra, kinh ngạc kêu lên: "Mịch Nhi! Em làm sao vậy!"
Toàn thân Mịch Nhi trên dưới chỉ bọc một khăn tắm lớn màu trắng, trên tóc cô còn mang theo hơi nước sau khi tắm xong, nhưnggương mặt lại không bình thường đỏ hồng thành một mảnh!
Thấy được Liên Tĩnh Bạch trong phòng tắm, cô hì hì cười một tiếng: "Hì hì, em biết ngay anh ở đây. . . . . ."
Sau đó, cô chân trần, đôi mắt xinh đẹp như tơ, bước chân lảo đảo đi vào.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment