CHƯƠNG 91 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 91:


Khóe miệng Mịch Nhi kéo lên một nụ cười lạnh, ha ha, đám đàn ông nói ra những lời này, sắc mặt ghen tỵ thật khó coi!

Bọn họ xem thường phụ nữ như thế, rốt cuộc đã từng thất vọng vì phụ nữ bao nhiêu! Hừ, lại dám hoài nghi trình độ học vấn và chuyên môn của cô, thật không biết sống chết!

Những người đàn ông này có muốn nhìn bằng tốt nghiệp trường y của cô hay không, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ cho họ ngưỡng mộ rồi! Có lẽ bọn họ nên thử một số loại thuốc do cô nghiên cứu tạo ra, tự mình thể nghiệm mùi vị đó, thì không người nào giám nói cô không có thực lực!

"Nhưng mà, một người mới cái gì cũng không hiểu, tiến vào bệnh viện Mộc Ái đã nhận bệnh nhân đầu tiên là Tim, thật sự quá dũng cảm rồi! Bệnh của Tim do chủ nhiệm Vương đảm nhiệm, nhưng Vương thần y cũng phải bó tay khó giải, cô ta có mấy phần bản lĩnh, có thể so với người có chuyên môn y học như vậy?! Cũng chỉ thành trò cười cho người khác!"

Haizz, những người muốn xem trò cười, thường thường đều thành trò cười, đợi cô chữa khỏi bệnh cho Tim, mấy người có thể mở rộng tầm mắt?

Mịch Nhi lại cau mày lắc đầu một cái, thật ra thì, chỉ để cho những người này cảm thấy khiếp sợ, cũng không có gì thú vị, không đủ sức nặng, đánh bại quá dễ dàng, hoàn toàn không có tính khiêu chiến. . . . . .

"Còn nữa còn nữa, nhìn dáng ngồi và động tác của cô ta xem có chỗ nào giống bác sĩ chứa! Còn trẻ như vậy nhất định là không có bao kinh nghiệm, thật sự có thể chịu được cực khổ khi làm bác sĩ sao? Nói không chừng người ta giả bộ đến đây quyến rũ đàn ông, ai biết cuối cùng cô ta có bối cảnh gì. . . . . ."

Mịch Nhi bắt đầu may mắn, thật may là hôm nay cô đã giả vờ cải trang, đeo lên mắt kính to xấu xí, nếu không, những người này sẽ đội cho cô cái danh hồng nhan họa thủy!

Cô trẻ tuổi thì thế nào, các bệnh nhân chữa khỏi trên tay cô còn nhiều hơn họ vô số lần, bọn họ nói nhiều hơn nữa cũng không cách nào giảm được năng lực của cô! Có thời gian ở chỗ này tán gẫu ghi hận, chẳng bằng đi luyện kỹ thuật của mình!

. . . . . .

Mịch Nhi đã lãng phí tất cả thời gian ăn cơm nghỉ ngơi ở trong phòng ăn nhân viên, đây cũng là cách thức để cô thể nghiệm quan sát mọi chuyện trong Mộc Ái, thừa dịp không có ai biết thân phận của cô, cô dùng hết khả năng thu thập tin tức nhân phẩm của những nhân viên bác sĩ này.

Cuối cùng, cô cho ra kết quả: Đại đa số chất lượng các bác sĩ ở Mộc Ái vẫn tốt, bọn họ chỉ vây xem người bỗng nhiên xuất hiện là cô, vả lại được hưởng đặc quyền độc chiếm khoa mới, nên sử dụng ánh mắt tò mò và không tin tưởng, cũng không có làm ra vẻ hành động quá khích.

Hành động của những người này cũng rất bình thường, nếu như cô gặp phải người mới như vậy, cô cũng không thể nào lập tức tâm phục khẩu phục chấp nhận, ánh mắt những bác sĩ này mang sự tìm tòi nghiên cứu cũng là bình thường, cô hoàn toàn không để trong lòng.

Nhưng mà cái đám bác sĩ chiếm phe thiểu số này, thật sự khiến cô ở bên nghe lời bọn họ có chút ngạc nhiên khâm phục. . . . . .

Làm ơn, tất cả mấy người đều là nhân viên y tế đứng đầu y học trong nước, coi như có ý kiến người mới như cô, thậm chí khí thế tố cáo cô đi chăng nữa, mấy người cũng nên hạ thấp âm lượng có được hay không?

Để cho cô là người trong cuộc đều nghe thấy được, chẳng lẽ bình thường bọn họ đứng ở trước mặt bệnh nhân thảo luận bệnh tình như vậy à, nếu như bị bệnh nan y... Chẩn đoán bệnh lớn tiếng như thế trước mặt người bệnh hay sao? !
Suy đoán của bọn họ quả là tức cười, tóm lại cô vẫn nên khiêm tốn giả bộ không nghe thấy gì, hay là phải hăng hái phản bác lại họ. . . . . .

Mấy người đàn ông mang sắc mặt kinh khủng này ôm chủ nghĩa đàn ông, trong mắt họ hoàn toàn không thể tồn tại phụ nữ, càng không tin bác sĩ nữ có thể một mình chống đỡ một khoa. Cô chính là cái gai đâm vào chân họ, bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận bệnh nhân Tim mà bọn họ không thể chuẩn bệnh, lại có thể để cô trị liệu khỏi được, không chịu đối mặt với năng lực không bằng người khác.

Vì vậy, bọn họ không ngừng suy đoán cô không có học vấn nghề nghiệp mà chỉ vào bối cảnh, làm bộ chờ đợi chế giễu cô, ngây thơ hết sức.

Đối phó những người đàn ông này quá đơn giản, cô sẽ dùng thực tế cho họ câm miệng, sau khi chữa trị xong cho Tim, xem bọn họ còn dám nghi ngờ cái gì!

Mà mấy nữ bác sĩ trẻ tuổi còn ngồi tụ tập một chỗ tỏ vẻ thèm muốn và ngưỡng mộ Alex, khen ngợi bộ dạng khí chất và thành tựu ý học của anh ta.

Dĩ nhiên, Mịch Nhi cũng nhìn không ra trên người tên điên đó có chút xíu những ưu điểm này, nhưng bọn họ bởi vì Alex tỏ vẻ nịnh bợ lấy lòng cô, liền giận chó đánh mèo ác ý bôi nhọ cô. . . . . .

Đối với điểm này, Mịch Nhi cũng chỉ có thể đành chịu xoa đầu, mấy người phụ nữ này không thú vị, lặp đi lặp lại cũng chỉ mấy chiêu này!

Mấy ngày trước ở trong lễ đính hôn của cô và Liên Tĩnh Bạch, cô bị những phụ nữ thích vị hôn phu mà nói những lời ác độc, cô cũng thừa nhận, ai bảo cô thực sự chiếm đoạt người yêu của những người phụ nữ kia, nhưng lúc này đây nhằm vào Alex, tại sao cô nằm cũng bị bắn chứa!

Người nào thích cái tên điên đó thì kéo về nhà đi, rõ ràng cô còn tránh không kịp nữa, những bác sĩ nữ kia không đeo mắt kính nên không nhìn rõ, hay không thấy cô đã cự tuyệt hả, có thể nhìn mặt mà nói chuyện không!

Haizz, sớm biết cô mới đến Mộc Ái mà đã ồn ào như vậy, lại khiến người nào cũng biết, cô còn giả bộ trở thành nhân vật khiêm tốn gì chứ, người như cô có muốn khiêm tốn cũng không được nữa. . . . . .

Cho nên, trước khi cô tới bệnh viện nên để người ta ôm tới một chồng bằng tốt nghiệp và huy hiệu, những thứ này sẽ trực tiếp khiến bọn họ tin phục?

Sau đó, cô lại được gióng trống khua chiêng tuyên bố nắm giữ toàn bộ cổ phần, nếu tất cả nhân viên y tế đều biết ai là người có quyền giữ bỏ bọn họ, xem người nào còn dám nhục mạ bà chủ của họ như vậy!

Cuối cùng, cô và Liên Tĩnh Bạch phơi bày hạnh phúc ân ái trước toàn bộ bệnh viện, chậm rãi công bố thân phận thiên kim nhà họ Mục cùng dâu trưởng nhà họ Triển, cô đã là hoa có chủ, dùng cái này hoàn toàn đè chết ý muốn theo đuổi của Alex. . . . . .

Trở về từ nhà ăn, cô hoàn toàn không có để mắt đến sự quấy rầy của Alex, ngược lại xét về mấy vẫn đề.

Haizz, Mịch Nhi thở dài trong phòng bệnh, những cảnh tượng này chỉ khiến cô càng nhàm chán!

Cô từ sáng đã lầm khi chọn con đường khiêm tốn, nhưng không có lấy quyền đè người, chỉ có thể tiếp nhận tất cả suy đoán hiểu lầm của mọi người. . . . . .

Mịch Nhi dường như cứ buồn bực như vậy cả buổi chiều, vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, cộ chợt nhận được điện thoại viện trưởng tự mình gọi tới.

Viện trưởng ở bên kia cung kính lễ độ nói: "Tiểu thư Mịch Nhi, 5h chiều tại hội trường của bệnh viện tổ chức một buổi diễn thuyết báo cáo hoạt động cỡ lớn, toàn bộ nhân viên đều được thông trì hoãn tan ca, tất cả nhân viên y tế không trực ban cũng phải tham gia. Nếu như ngài thời gian có, xin thu xếp công việc bớt chút thì giờ tham gia, nó có ý nghĩa rất quan trọng, hi vọng ngài sẽ đến!"

"A, được, tôi biết rồi!" Mịch Nhi sững sờ một hồi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Đây là lần đầu tiên viện trưởng muốn mời cô tham dự hoạt động tập thể của bệnh viện, có thể làm phiền đến viện trưởng tự tay thông báo, chứng tỏ buổi diễn thuyết đó nhất định không phải là hoạt động nhàm chán gì có thể tùy tiện miễn cưỡng qua, nó cực kỳ có ý nghĩa với bệnh viện.

Cô cũng không thể vừa mới bắt đầu liền không cho viện trưởng mặt mũi, mặc dù bệnh viện này đã là của cô, nhưng nguòi chữa bệnh ra tất cả công việc hàng ngày đều giao cho viện trưởng xử lý, dù sao cô cũng cũng nên có quan hệ tốt cùng người mình hợp tác.

Cô cũng không vì tính đặc thù của mình mà không tham gia tất cả hoạt động tập thể của toàn bệnh viện, mặc dù cô đã "Danh tiếng vang dội" tại Mộc Ái rồi, nhưng ngày đầu tiên cô liền cắn răng chịu đựng rồi, thuận miệng hành động thôi.

Mịch Nhi cúp điện thoại di động trở về phòng bệnh, cúi người nhìn chai truyển nước biển trước giường bệnh, cô còn nhớ bắt đầu cho Tim truyền dịch từ 2h chiều, dự tính sau một tiếng, tất cả thuốc cũng có thể truyền xong rồi.

Đợi đến thời gian đó cô dọn dẹp tiêm xong, hôm nay bước đầu tiên trị liệu coi như hoàn thành tốt tạm thời chấm dứt.

Vừa tới đúng thời gian, đợi đến khi hoạt động đó bắt đầu, cô liền có thời gian rảnh đến hội trường tham gia diễn thuyết báo cáo.

Chỉ là, nếu như cô nhất định phải ở lại bệnh viện tham gia hoạt động tập thể đó, nhất định sẽ về nhà trễ, tuyệt đối không kịp ăn cơm cùng Liên Tĩnh Bạch. . . . . .

Mịch Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai, cô cần gọi điện thoại xin phép Liên Tĩnh Bạch, để anh không phải lo lắng mới đúng. . . . . .

Nhưng Mịch Nhi ra khỏi phòng bệnh lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại Liên Tĩnh Bạch, điện thoại vang lên rất lâu, đối diện lại kỳ quái không có ai đáp lại!

Cô lại không ngừng gọi cho thư ký của anh, số điện thoại văn phòng tổng giám đốc, điện thoại di động người quản lý nhà họ Triển, tất cả đều trả lời là Liên Tĩnh Bạch cũng không ở chỗ bọn họ, về phần rốt cuộc anh đi đâu, những người này đều không biết. . . . . .

Mịch Nhi nhíu mày, thật kỳ quái, cô vậy mà có ngày cô không tìm được Liên Tĩnh Bạch? !

Ách, anh sẽ không vì hôm nay không thể hoàn thành hứa hẹn với cô, không tìm được phương pháp xử lí khiến Alex chết tâm, nên không dám lộ diện trước mặt cô chứ?

Mặc dù hôm nay cô ở trong bệnh viện bị Alex quấy rầy muốn chết, mặc dù cô vẫn luôn chờ Liên Tĩnh Bạch thực hiện hứa hẹn có thể như kỳ tích, cho dù sắp tan việc còn chưa có chút dấu hiệu thành công nào khiến cô hơi thất vọng, nhưng đây cũng không có nghĩa là, cô sẽ muốn ép Liên Tĩnh Bạch cùng đường né tránh nha.

Mịch Nhi xoa xoa mi tâm, dùng sức phá huỷ não loại ý tưởng không đáng tin này, anh Tiểu Bạch của cô tuyệt đối không đến mức không dậy nổi như vậy, cho dù hôm nay anh không thể đạt được mục tiêu, nhưng vẫn còn ngày mai ngày mốt, sẽ không vì nguyên nhân này mà trốn cô!

Nhưng nếu như anh không phải muốn tránh né, như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sẽ khiến điện thoại di động anh vĩnh viễn mang theo ở bên cạnh, vẫn luôn không nhận điện thoại của cô. . . . . .

Là anh đang họp không thể ngừng, hay là anh đang nghỉ ngơi không nghe được tiếng chuông, hay là, anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể nhận như thường. . . . . .

Nghĩ tới đây, đôi mắt Mịch Nhi đột nhiên trở nên tràn đầy sợ hãi, cô vội vả cầm lấy điện thoại di động, lập tức gọi điện thoại ——

"Mục cô nương, cô ở đây làm cái gì?" Lúc này, Alex cũng đi ra khỏi phòng bệnh, anh ta hoàn toàn không có mắt bướng bỉnh qua đây, bộ mặt tò mò lớn tiếng hỏi, "A, thì ra là gọi điện thoại, nhưng sắc mặt của cô làm sao khó nhìn như vậy? Có chuyện gì khiến cô không thể giải quyết, cô nói cho tôi biết, tôi tới giúp cô! Điện thoại hết pin, hay là ngoài vùng phủ sóng rồi? Dùng điện thoại của tôi gọi đi, điện thoại di động của tôi là kiểu mới nhất p——"

"Anh đi chết đi!" Mịch Nhi đang bị cảm xúc lo lắng bao phủ, giờ phút này Alex tới quấy rầy cô, cô nắm điện thoại di động của anh ta liền K trên đầu anh ta đi, "Anh đã thành tâm thành ý yêu cầu, tôi liền dùng điện thoại của anh hung hăng đánh anh! Cái người đáng ghét chọc người nhất này, không cho anh theo sau lưng tôi nữa, không cho nói bất kỳ lời nói chán ghét gì, nếu không tôi không tha cho anh!"

Đều do Alex biến thái theo dõi, cô mới cả ngày cũng không liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch! Hiện tại cô vì không tìm được Liên Tĩnh Bạch mà lo lắng, anh ta còn dám ở trước mặt cô quấy rầy trêu chọc người khác, thêm dầu vào lửa khiến bồn lửa giận trong lòng cô càng thiêu đốt nhiệt liệt hơn!

"A, Mục cô nương, đây là câu nói đầu tiên cô nói với tôi trong hôm nay!" Alex lại vui mừng hô lên, anh không thể không biết bị đánh bị chửi có gì không bình thường, trên mặt say mê la ầm lên, "Chỉ cần cô chịu để ý đến tôi, để cho tôi như thế nào cũng có thể, tôi nhất định sẽ không đi theo sau lưng cô, cũng không nói lời nói chán ghét gì. . . . . ."

Trán Mịch Nhi đột nhiên nhảy lên vạch đen khổng lồ, cô thật sự không có biện pháp với Alex biến thái vặn vẹo tẩu hỏa nhập ma, khi cô đánh chửi đều là chuyện khiến anh ta vui mừng, như vậy cô thật không thể chung đụng trao đổi bằng phương thức bình thường với một người như vậy!

"Trên người anh còn có ý thức trách nhiệm của một bác sĩ sao!" Mịch Nhi chợt lạnh nhạt ngăn anh ta tiếp tục nói xằng nói bậy, cô nghiêm túc trách mắng, "Nếu như anh còn có một chút lòng cứu người, hiện tại liền đến phòng bệnh trông chừng Tim cho tôi! Anh ta không phải là người quen cũ của anh ư, anh ta không phải bệnh nhân anh vẫn luôn điều trị ư, thời điểm tôi có việc, anh có trách nhiệm chăm sóc tốt anh ta!"

Cô mới không có thời gian lãng phí giảng đạo lý với một tên điên khùng, hiện tại, cô cũng chỉ có thể gửi hy vọng lúc nhắc tới y học Alex còn có thể khôi phục chút lý trí, anh ta không thể dây dưa với cô khiến cô không làm được gì như vậy, cô muốn cách xa anh ta ra, mặc kệ là đi làm hay bất cứ chuyện gì. . . . . .

Về sau trong thời gian này, cô vẫn im lặng không lên tiếng không quan tâm anh ta. Anh ta thích như thế nào liền tự đi giày vò chính mình, tất cả cô đều coi như không nhìn thấy, tuyệt đối không thể nói chuyện một câu với anh ta! Tránh cho mình bị người điên này chọc cho tức giận đến nổi nổi trận lôi đình không có chừng mực!

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.