CHƯƠNG 89 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 89:
Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Liên Tĩnh Bạch bên gối chợt lật người, cánh tay khỏe mạnh của anh vòng lấy cái eo nhỏ của cô, khàn khàn nỉ non phun bên tai cô: "Mịch Nhi . . . . . ."
"Anh. . . . . . Anh còn chưa ngủ sao? !" Mịch Nhi kinh hãi, trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại.
Liên Tĩnh Bạch còn chưa ngủ, làm sao có thể! Khiến cô phải giật mình!
Nhưng anh không thể thay đổi được cả thể xác và tinh thần của xử nam, lần đầu tiên mãnh liệt kích thích như vậy, lại vẫn không mệt mỏi lập tức ngủ mê man?!
Chẳng lẽ, anh lại có tư chất tốt đến loại trình độ này sao. . . . . .
Quá không hợp lý!
"Mịch Nhi, em. . . . . Em đừng khẩn trương." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nắm cạnh Mịch Nhi, cúi đầu hôn lên trán cô mấy cái dỗ dành, anh cũng có chút lúng túng ngượng ngùng, không rõ ràng nói, "Anh. . . . . . Là anh đang chờ em. Có mấy lời anh nhất định phải nói ra, anh rất vui mừng khi em có thể vì anh làm đến trình độ này, chỉ là, về sau em không cần thiết. . . . . . Cố gắng miễn cưỡng mình như vậy. . . . . ."
Sau khi Mịch Nhi giúp anh hạ hỏa, liền chạy trốn vào trong phòng tắm, trong thời gian cô buồn bực tránh né ở bên trong, Liên Tĩnh Bạch đã chỉnh lý lại sự nhếch nhác của bản thân, đi tắm thay quần áo rực rỡ hẳn lên, sau đó, anh vẫn nằm trên giường, chờ đợi Mịch Nhi trở lại.
Thân được thoả mãn qua, lý trí anh cũng khôi phục lại bình thường, không nghi ngờ chút nào, thân là một người đàn ông, anh cực kỳ rất thích Mịch Nhi nhượng bộ hầu hạ làm anh vui lòng, vừa vặn làm một người yêu toàn tâm chiếu chuộng Mịch Nhi, anh cũng đau lòng không muốn để cô vì anh mà làm đến loại trình độ này. ๖ۣۜDiễn ๖ۣۜđàn ๖ۣۜlê ๖ۣۜquý ๖ۣۜđôn- Mèo hoang
Thân thể Mịch Nhi rất thích sạch sẽ, trừ khi học y cầm dao thấy máu tạo thành vết bẩn ra, căn bản là cô hoàn toàn không có cách nào miễn cưỡng bản thân tự mình tiếp xúc với những người khác.
Mặc dù đối với người yêu quen thuộc là anh, cô có thể hoàn toàn thẳng thắn không cố kỵ, ôm hôn thân mật khăng khít, nhưng giống như mới vừa rồi lấy tay dùng miệng như vậy, nhất định sẽ làm cho cô cảm thấy khó xử, cô cũng không thích phải làm như vậy.
Anh không muốn Mịch Nhi làm trái lương tâm ép bức bản thân, cho dù như vậy sẽ khiến cho anh hưởng thụ. . . . . .
Hơn nữa, cho dù là ở trên giường thân mật đụng chạm, dĩ nhiên cũng nên là anh khiến cho Mịch Nhi đạt được vui vẻ, mà không phải chỉ có một mình bản thân dược hưởng thụ!
"Ngừng! Không cần nói nữa!" Mịch Nhi vội vàng đỏ mặt tới mang tai ngăn anh lại, cô không cần nghe anh nói gì nữa đâu, anh dám nói một câu nữa, ô cũng sắp xấu hổ đến nổ banh xác rồi!
Cô chính là sợ anh giống như bây giờ nhắc tới chuyện vừa xảy ra, không cần đánh giá hay đàm luận về nó có được không, thật sự rất xấu hổ. . . . . .
"Nay. . . . . . Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!" Mịch Nhi gần như đắp chăn kín toàn thân, che giấu gương mặt đỏ như máu của cô, giọng nói của cô rầu rĩ gầm nhẹ, "Anh cũng đừng tưởng rằng mỗi ngày đều được hưởng thụ như vậy, hôm nay chỉ vì em thấy vui vẻ cho nên mới làm! Bây giờ mau chóng xoay người sang chỗ khác ngủ đi, cái gì cũng không được nói! Về sau em thích làm thế nào với anh thì làm thế đó, quyền chủ động cho chuyện này ở trong tay em, anh không có tư cách yêu cầu em! Mau đi ngủ đi, một chữ cũng không được phát ra!"
Liên Tĩnh Bạch há miệng, nhưng khi nhìn Mịch Nhi quấn mình giống như cái kén, nghe trong lời nói của cô không che giấu được xấu hổ và tức giận, anh đành thu lại tất cả câu chuyện.
Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Liên Tĩnh Bạch bên gối chợt lật người, cánh tay khỏe mạnh của anh vòng lấy cái eo nhỏ của cô, khàn khàn nỉ non phun bên tai cô: "Mịch Nhi . . . . . ."
"Anh. . . . . . Anh còn chưa ngủ sao? !" Mịch Nhi kinh hãi, trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại.
Liên Tĩnh Bạch còn chưa ngủ, làm sao có thể! Khiến cô phải giật mình!
Nhưng anh không thể thay đổi được cả thể xác và tinh thần của xử nam, lần đầu tiên mãnh liệt kích thích như vậy, lại vẫn không mệt mỏi lập tức ngủ mê man?!
Chẳng lẽ, anh lại có tư chất tốt đến loại trình độ này sao. . . . . .
Quá không hợp lý!
"Mịch Nhi, em. . . . . Em đừng khẩn trương." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nắm cạnh Mịch Nhi, cúi đầu hôn lên trán cô mấy cái dỗ dành, anh cũng có chút lúng túng ngượng ngùng, không rõ ràng nói, "Anh. . . . . . Là anh đang chờ em. Có mấy lời anh nhất định phải nói ra, anh rất vui mừng khi em có thể vì anh làm đến trình độ này, chỉ là, về sau em không cần thiết. . . . . . Cố gắng miễn cưỡng mình như vậy. . . . . ."
Sau khi Mịch Nhi giúp anh hạ hỏa, liền chạy trốn vào trong phòng tắm, trong thời gian cô buồn bực tránh né ở bên trong, Liên Tĩnh Bạch đã chỉnh lý lại sự nhếch nhác của bản thân, đi tắm thay quần áo rực rỡ hẳn lên, sau đó, anh vẫn nằm trên giường, chờ đợi Mịch Nhi trở lại.
Thân được thoả mãn qua, lý trí anh cũng khôi phục lại bình thường, không nghi ngờ chút nào, thân là một người đàn ông, anh cực kỳ rất thích Mịch Nhi nhượng bộ hầu hạ làm anh vui lòng, vừa vặn làm một người yêu toàn tâm chiếu chuộng Mịch Nhi, anh cũng đau lòng không muốn để cô vì anh mà làm đến loại trình độ này. ๖ۣۜDiễn ๖ۣۜđàn ๖ۣۜlê ๖ۣۜquý ๖ۣۜđôn- Mèo hoang
Thân thể Mịch Nhi rất thích sạch sẽ, trừ khi học y cầm dao thấy máu tạo thành vết bẩn ra, căn bản là cô hoàn toàn không có cách nào miễn cưỡng bản thân tự mình tiếp xúc với những người khác.
Mặc dù đối với người yêu quen thuộc là anh, cô có thể hoàn toàn thẳng thắn không cố kỵ, ôm hôn thân mật khăng khít, nhưng giống như mới vừa rồi lấy tay dùng miệng như vậy, nhất định sẽ làm cho cô cảm thấy khó xử, cô cũng không thích phải làm như vậy.
Anh không muốn Mịch Nhi làm trái lương tâm ép bức bản thân, cho dù như vậy sẽ khiến cho anh hưởng thụ. . . . . .
Hơn nữa, cho dù là ở trên giường thân mật đụng chạm, dĩ nhiên cũng nên là anh khiến cho Mịch Nhi đạt được vui vẻ, mà không phải chỉ có một mình bản thân dược hưởng thụ!
"Ngừng! Không cần nói nữa!" Mịch Nhi vội vàng đỏ mặt tới mang tai ngăn anh lại, cô không cần nghe anh nói gì nữa đâu, anh dám nói một câu nữa, ô cũng sắp xấu hổ đến nổ banh xác rồi!
Cô chính là sợ anh giống như bây giờ nhắc tới chuyện vừa xảy ra, không cần đánh giá hay đàm luận về nó có được không, thật sự rất xấu hổ. . . . . .
"Nay. . . . . . Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!" Mịch Nhi gần như đắp chăn kín toàn thân, che giấu gương mặt đỏ như máu của cô, giọng nói của cô rầu rĩ gầm nhẹ, "Anh cũng đừng tưởng rằng mỗi ngày đều được hưởng thụ như vậy, hôm nay chỉ vì em thấy vui vẻ cho nên mới làm! Bây giờ mau chóng xoay người sang chỗ khác ngủ đi, cái gì cũng không được nói! Về sau em thích làm thế nào với anh thì làm thế đó, quyền chủ động cho chuyện này ở trong tay em, anh không có tư cách yêu cầu em! Mau đi ngủ đi, một chữ cũng không được phát ra!"
Liên Tĩnh Bạch há miệng, nhưng khi nhìn Mịch Nhi quấn mình giống như cái kén, nghe trong lời nói của cô không che giấu được xấu hổ và tức giận, anh đành thu lại tất cả câu chuyện.
Anh không biết tại sao cô chịu
làm đến loại trình độ này, nhưng anh đã biết, để làm ra chuyện này nhất định Mịch
Nhi đã hạ quyết tâm thật lớn từ bỏ rất nhiều cảm giác xấu hổ, bây giờ cô xù
lông như thú con, nếu như anh dám trêu chọc một câu nữa, nếu như còn muốn tiếp
túc đề tài này nữa, nhất định sẽ bị Mịch Nhi cho rằng có được tiện nghi mà còn
ra vẻ, cố ý muốn trêu chọc cô mà nhắc tới chuyện mất mặt.
Mịch Nhi sẽ không cố kị chút nào đánh lại.
Cô là người tinh quái như vậy, không thể dùng lời lẽ bình thường tính toán, chuyện tối nay, mặc dù đã xảy ra hết sức kích thích không chút chân thật nào cả, mà ngay đêm bọn họ đính hôn, có lẽ cũng không tính là chuyện vượt khuôn.
Cho nên, anh quyết định, mình phải ngoan ngoãn nghe lời, một câu cũng không nói mà đi ngủ.
Còn nhiều thời gian, anh có đầy đủ thời gian để cùng Mịnh Nhi ở chung thảo luận, về vấn đề * *, anh càng phải có kiên nhẫn từ từ mà tính, từ từ cùng cô tính toán từng chút.
Nhưng mà, đã qua bốn ngày, cho đến khi vết thương trên chân Mịch Nhi hoàn toàn lành lại không lưu vết sẹo, Liên Tĩnh Bạch cũng không có cơ hội khơi lại câu chuyện liên quan đến một đêm đó. ๖ۣۜDiễn ๖ۣۜđàn ๖ۣۜlê ๖ۣۜquý ๖ۣۜđôn- Mèo Hoang
Mặc dù bọn họ đã chính thức đính hôn chuẩn bị thành vợ chồng, nhưng thời gian hai người ở cùng nhau so với trước kia quả thực đang bị rút ngắn, gần như ban ngày bọn họ không nhìn tới mặt, cả đêm về muộn rất ít nói chuyện với nhau!
Cho dù hai người khó có được thời gian, cả ngày mệt nhọc cũng làm cho họ ngã đầu đi ngủ, căn bản không có thể lực trở lại nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, dĩ nhiên cảnh tượng đêm hôm đó cũng không có cơ hội tái diễn lần nữa, về tính chất thảo luận, hai người cũng không thể đưa lên mặt bàn tán gẫu.
(*)Phong Hoa Tuyết Nguyệt: gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên.
Liên Tĩnh Bạch bận rộn nhiều việc, trong bốn ngày này, anh tiếp đãi vô số khách tới kính hỏi, thân phận của Mịch bại lộ trong bữa tiệc đính hôn, trong nháy mắt nhấc lên nhiều việc.
Cả hai giới thương chính cũng bị việc nhà họ Triển và nhà họ Mục kết thân mà nổ ầm ầm, hai nhà lớn mạnh kết hợp có thể so sánh sức nổ rất lớn, vô số người muốn thám thính quan hệ, cho nên tân khách ào ào tới cửa, cuối cùng chiếm cứ mấy ngày nghỉ của Liên Tĩnh Bạch.
Anh rất bận, Mịch Nhi cũng rất vội.
Trên chân cô còn có vết thương, cho nên dĩ nhiên sẽ không đi gặp gỡ những vị khách này, càng không đi xã giao lôi kéo lòng người khống chế tình hình, cô chỉ có thể sống yên tĩnh trong phòng tu dưỡng, không có cách nào đi làm những chuyện khác.
Vì vậy, cô liền lợi dụng thời gian dưỡng thương buồn tẻ nhàm chán, tất cả đều dùng để nghiên cứu bệnh án. Cô nghiêm túc vùi đầu vào nghiên cứu cho bệnh nhân mà Alex không chuẩn được bệnh -- mà báo cáo bệnh án của bệnh nhân TM kia đều khiến Mộc Ái mất ăn mất ngủ.
Bệnh án dày cộp hao mòn tất cả thời gian của cô, mà biến chứng của bệnh cũng khiến cô có chút đau đầu.
Mịch Nhi một mực vùi đầu suy nghĩ phương pháp trị liệu, sau khi bị vấn đề nam giải làm cho tốn nhiều thời gian, cô dứt khoát ôm tất cả tài liệu đi tìm Tố Tâm, trở về nhà họ Mục cùng mẹ tham thảo vấn đề khó khăn.
Mịch Nhi sẽ không cố kị chút nào đánh lại.
Cô là người tinh quái như vậy, không thể dùng lời lẽ bình thường tính toán, chuyện tối nay, mặc dù đã xảy ra hết sức kích thích không chút chân thật nào cả, mà ngay đêm bọn họ đính hôn, có lẽ cũng không tính là chuyện vượt khuôn.
Cho nên, anh quyết định, mình phải ngoan ngoãn nghe lời, một câu cũng không nói mà đi ngủ.
Còn nhiều thời gian, anh có đầy đủ thời gian để cùng Mịnh Nhi ở chung thảo luận, về vấn đề * *, anh càng phải có kiên nhẫn từ từ mà tính, từ từ cùng cô tính toán từng chút.
Nhưng mà, đã qua bốn ngày, cho đến khi vết thương trên chân Mịch Nhi hoàn toàn lành lại không lưu vết sẹo, Liên Tĩnh Bạch cũng không có cơ hội khơi lại câu chuyện liên quan đến một đêm đó. ๖ۣۜDiễn ๖ۣۜđàn ๖ۣۜlê ๖ۣۜquý ๖ۣۜđôn- Mèo Hoang
Mặc dù bọn họ đã chính thức đính hôn chuẩn bị thành vợ chồng, nhưng thời gian hai người ở cùng nhau so với trước kia quả thực đang bị rút ngắn, gần như ban ngày bọn họ không nhìn tới mặt, cả đêm về muộn rất ít nói chuyện với nhau!
Cho dù hai người khó có được thời gian, cả ngày mệt nhọc cũng làm cho họ ngã đầu đi ngủ, căn bản không có thể lực trở lại nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, dĩ nhiên cảnh tượng đêm hôm đó cũng không có cơ hội tái diễn lần nữa, về tính chất thảo luận, hai người cũng không thể đưa lên mặt bàn tán gẫu.
(*)Phong Hoa Tuyết Nguyệt: gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên.
Liên Tĩnh Bạch bận rộn nhiều việc, trong bốn ngày này, anh tiếp đãi vô số khách tới kính hỏi, thân phận của Mịch bại lộ trong bữa tiệc đính hôn, trong nháy mắt nhấc lên nhiều việc.
Cả hai giới thương chính cũng bị việc nhà họ Triển và nhà họ Mục kết thân mà nổ ầm ầm, hai nhà lớn mạnh kết hợp có thể so sánh sức nổ rất lớn, vô số người muốn thám thính quan hệ, cho nên tân khách ào ào tới cửa, cuối cùng chiếm cứ mấy ngày nghỉ của Liên Tĩnh Bạch.
Anh rất bận, Mịch Nhi cũng rất vội.
Trên chân cô còn có vết thương, cho nên dĩ nhiên sẽ không đi gặp gỡ những vị khách này, càng không đi xã giao lôi kéo lòng người khống chế tình hình, cô chỉ có thể sống yên tĩnh trong phòng tu dưỡng, không có cách nào đi làm những chuyện khác.
Vì vậy, cô liền lợi dụng thời gian dưỡng thương buồn tẻ nhàm chán, tất cả đều dùng để nghiên cứu bệnh án. Cô nghiêm túc vùi đầu vào nghiên cứu cho bệnh nhân mà Alex không chuẩn được bệnh -- mà báo cáo bệnh án của bệnh nhân TM kia đều khiến Mộc Ái mất ăn mất ngủ.
Bệnh án dày cộp hao mòn tất cả thời gian của cô, mà biến chứng của bệnh cũng khiến cô có chút đau đầu.
Mịch Nhi một mực vùi đầu suy nghĩ phương pháp trị liệu, sau khi bị vấn đề nam giải làm cho tốn nhiều thời gian, cô dứt khoát ôm tất cả tài liệu đi tìm Tố Tâm, trở về nhà họ Mục cùng mẹ tham thảo vấn đề khó khăn.
Liên Tĩnh Bạch đối với lần
này không có cách gì, cha mẹ anh đã vì tránh né tân khách, bỏ lại anh chạy ra
biệt thự ngoại ô hưởng thụ thế giới hai người, anh chỉ có thể đơn độc tiếp đãi
khách khứa lui tới, đã bận bịu không ngừng một phút.
Đối với hai vị Mịch Nhi và dì Tố đam mê y học ở chung một chỗ quên ăn quên ngủ nghiên cứu tìm tòi, anh cũng chỉ có thể sai người đúng hạn dặn dò bọn họ nhớ phải ăn ngủ.
Cũng may, cha vợ tương lai là chú Mục vẫn còn ở trong nhà họ Mục trông coi hai người, không đến nỗi để cho bọn họ trầm mê quên hết mọi thứ.
Thở dài, Liên Tĩnh Bạch thu hồi suy nghĩ về tình huống mấy ngày nay, anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau tóc ướt, liếc mắt nhìn thời gian, có chút phức tạp lắc đầu một cái.
Ai, đã là lúc này, Mịch Nhi lại cùng dì Tố thảo luận, chẳng lẽ tối nay muốn ngủ ở nhà họ Mục luôn, không trở lại ngủ sao? !
"Tin tức tốt! Tin tức tốt!" Mịch Nhi giống như cơn gió lốc, nhanh chóng vọt vào trong phòng, cô hưng phấn quơ múa một phần tài liệu kêu to, giọng nói kích động cực kỳ hân hoan.
"Em chạy chậm chút!" Liên Tĩnh Bạch vội vàng tiến lên đỡ lấy Mịch Nhi đang vui vẻ, "Cẩn thận chân trái của em, vừa mới khỏi hẳn, em nên chú ý một chút!"
"Em không sao mà..., chạy nhảy đều không có việc gì, anh Tiểu Bạch không nên quá lo lắng!" Mịch Nhi lôi kéo Liên Tĩnh Bạch, vội vàng muốn cùng anh chia sẻ sự vui vẻ của mình, "Ha ha, bây giờ có một tin tức tốt muốn nói cho anh! Phương án trị liệu của Tim đã ra lò! Quả nhiên em còn có rất nhiều chỗ kém hơn mẹ, mẹ giúp em hoàn thiện rất nhiều chỗ! Chỉ cần có phương án trị liệu này, nhất định bệnh của Tim có thể hết, chữa hết bệnh của anh ta thì có thể đuổi Alex đi rồi! Ha ha ha ha, sau đó em lại có thể độc chiếm bệnh viện, muốn ở Mộc Ái nghiên cứu cái gì thì nghiên cứu cái đó ~"
"Đã có phương án hoàn chỉnh sao?" Liên Tĩnh Bạch hơi giật mình, cười khích lệ cô nói, "Quả nhiên y học của Mịch Nhi rất lợi hại, em và dì liên kết hợp không phải vô địch thiên hạ sao? Anh nghe nói Tim ở Mộc Ái lâu như vậy, vẫn chỉ có thể nhận lấy cơ sở trị liệu, không có một bác sĩ nào dám bỏ thuốc ra điều chỉnh cho người đó, còn em trong vòng vài ngày thì có phương án trị liệu! Chỉ là bây giờ em tính thế nào, muốn tự mình đi trị liệu sao? Em đừng quên mất, đi trị liệu, nhất định sẽ nhìn thấy Alex đó."
"Không phải là em muốn tự mình đi, nhưng có rất nhiều quá trình giải phẫu và trị liệu cần em thì mới có thể làm được. . . . . ." Mịch Nhi thở dài, bất đắc dĩ nói .
Nếu như có thể, dĩ nhiên cô cũng rất muốn ẩn núp cách xa cái người bị điên khùng kia, nhưng lòng bác sĩ như cha mẹ, gặp phải bệnh khó trị liệu sẽ muốn điều trị một phen, huống chi, bệnh chứng của Tim đã nghiêm trọng mà cô không thể không tự xuất hiện.
Mặc dù lần trị liệu này sẽ khiến cô phải chịu đủ quấy rầy ảo tưởng và lời nói điên khùng của Alex, nhưng để sớm đuổi anh ta ra khỏi bệnh viện Mộc Ái, khổ sở tạm thời đành phải chịu đựng.
Đối với hai vị Mịch Nhi và dì Tố đam mê y học ở chung một chỗ quên ăn quên ngủ nghiên cứu tìm tòi, anh cũng chỉ có thể sai người đúng hạn dặn dò bọn họ nhớ phải ăn ngủ.
Cũng may, cha vợ tương lai là chú Mục vẫn còn ở trong nhà họ Mục trông coi hai người, không đến nỗi để cho bọn họ trầm mê quên hết mọi thứ.
Thở dài, Liên Tĩnh Bạch thu hồi suy nghĩ về tình huống mấy ngày nay, anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau tóc ướt, liếc mắt nhìn thời gian, có chút phức tạp lắc đầu một cái.
Ai, đã là lúc này, Mịch Nhi lại cùng dì Tố thảo luận, chẳng lẽ tối nay muốn ngủ ở nhà họ Mục luôn, không trở lại ngủ sao? !
"Tin tức tốt! Tin tức tốt!" Mịch Nhi giống như cơn gió lốc, nhanh chóng vọt vào trong phòng, cô hưng phấn quơ múa một phần tài liệu kêu to, giọng nói kích động cực kỳ hân hoan.
"Em chạy chậm chút!" Liên Tĩnh Bạch vội vàng tiến lên đỡ lấy Mịch Nhi đang vui vẻ, "Cẩn thận chân trái của em, vừa mới khỏi hẳn, em nên chú ý một chút!"
"Em không sao mà..., chạy nhảy đều không có việc gì, anh Tiểu Bạch không nên quá lo lắng!" Mịch Nhi lôi kéo Liên Tĩnh Bạch, vội vàng muốn cùng anh chia sẻ sự vui vẻ của mình, "Ha ha, bây giờ có một tin tức tốt muốn nói cho anh! Phương án trị liệu của Tim đã ra lò! Quả nhiên em còn có rất nhiều chỗ kém hơn mẹ, mẹ giúp em hoàn thiện rất nhiều chỗ! Chỉ cần có phương án trị liệu này, nhất định bệnh của Tim có thể hết, chữa hết bệnh của anh ta thì có thể đuổi Alex đi rồi! Ha ha ha ha, sau đó em lại có thể độc chiếm bệnh viện, muốn ở Mộc Ái nghiên cứu cái gì thì nghiên cứu cái đó ~"
"Đã có phương án hoàn chỉnh sao?" Liên Tĩnh Bạch hơi giật mình, cười khích lệ cô nói, "Quả nhiên y học của Mịch Nhi rất lợi hại, em và dì liên kết hợp không phải vô địch thiên hạ sao? Anh nghe nói Tim ở Mộc Ái lâu như vậy, vẫn chỉ có thể nhận lấy cơ sở trị liệu, không có một bác sĩ nào dám bỏ thuốc ra điều chỉnh cho người đó, còn em trong vòng vài ngày thì có phương án trị liệu! Chỉ là bây giờ em tính thế nào, muốn tự mình đi trị liệu sao? Em đừng quên mất, đi trị liệu, nhất định sẽ nhìn thấy Alex đó."
"Không phải là em muốn tự mình đi, nhưng có rất nhiều quá trình giải phẫu và trị liệu cần em thì mới có thể làm được. . . . . ." Mịch Nhi thở dài, bất đắc dĩ nói .
Nếu như có thể, dĩ nhiên cô cũng rất muốn ẩn núp cách xa cái người bị điên khùng kia, nhưng lòng bác sĩ như cha mẹ, gặp phải bệnh khó trị liệu sẽ muốn điều trị một phen, huống chi, bệnh chứng của Tim đã nghiêm trọng mà cô không thể không tự xuất hiện.
Mặc dù lần trị liệu này sẽ khiến cô phải chịu đủ quấy rầy ảo tưởng và lời nói điên khùng của Alex, nhưng để sớm đuổi anh ta ra khỏi bệnh viện Mộc Ái, khổ sở tạm thời đành phải chịu đựng.
"Em quyết định ngày mai
sẽ tới bệnh viện Mộc Ái, chính thức bắt đầu trị liệu cho Tim . Sớm ngày trị hết
bệnh cho Tim , em liền sớm ngày có lý do đuổi Alex đi, đây là thỏa đáng nhất."
Mịch Nhi nghiêm túc nói tính toán của mình, chợt, ý tưởng trong não cô bỗng lóe
lên, trong nháy mắt nhớ lại một chuyện.
Mịch Nhi kéo cánh tay Liên Tĩnh Bạch, ép hỏi anh nói: "Nhất định em không nhớ lầm, mấy ngày trước anh có hứa hẹn với em đấy, nói anh có cách giải quyết cái vấn đề này! Lúc ấy anh nói, nhất định là vừa có thể để em trị liệu cho Tim, lại khiến cho em không phải chịu đựng quấy rầy của Alex, có thể một phát nốc out anh ta, không để cho anh ta trở lại phiền em. . . . . . Anh Tiểu Bạch, rốt cuộc là biện pháp gì, dù sao bây giờ anh cũng nên nói cho em biết chứ? Ngày mai em phải đi tới bệnh viện rồi, sẽ lập tức gặp nhiều đau khổ dây dưa của anh ta!"
"Bây giờ còn chưa thể nói. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiếp tục đóng miệng, anh giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vào chóp mũi của Mịch Nhi, "Ngoan, mặc dù ngày mai em tới bệnh viện, anh sẽ có biện pháp để cho anh ta hoàn toàn chết tâm, sau ngày mai, em ở trong Mộc Ái sẽ không còn buồn phiền gì rồi!"
"Thực hay là giả vậy, cá tinh của Alex khác người thường, biện pháp bình thường không cách nào đả động tới anh ta được. . . . . ." Trước đó Mịch Nhi nhắc nhở Liên Tĩnh Bạch, "Anh đã hứa thì em sẽ hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu như muốn đối phó với Alex, em nghi ngờ trong vòng một ngày anh còn có thể làm ra chuyện gì? Làm sao có thể khiến anh ta u mê trong hai năm, chợt hoàn toàn buông tha theo đuổi ‘Mục cô nương’chứ!"
"Tin tưởng chồng tương lai của em, đừng hoài nghi thủ đoạn đả kích tình địch của anh!" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn môi Mịch Nhi, đẩy đẩy cô nói, "Đi tắm rồi ngủ đi. Ngày mai em còn chính thức đi tới bệnh viện làm việc, tối nay càng phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cứ chờ anh tới thông báo là được! Phương án của em có thể trị liệu bệnh của Tim, mà nhất định phương pháp của anh có thể xử lí Alex!"
"Hay là em đợi đến ngày mai rồi xem. . . . . ." Mịch Nhi dẩu môi lên, lẩm bẩm nói nhỏ, từ từ đi tới phòng tắm, "Hừ, gian thương quả nhiên đều không đứng đắn! Tại sao anh cứ vui vẻ bày tận như vậy, để cho lòng hiếu kỳ của em lo lắng. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch hé môi cười một tiếng, thính lực của anh nhạy bén có thể nghe thấy toàn bộ lời Mịch Nhi nói, nhưng ngoài miệng anh không nói nhiều một câu, không trả lời cô bất cứ vấn đề gì, cô cứ mang theo nghi vấn như vậy, vẫn lẩm bẩm đi xa.
Anh đưa mắt nhìn cô đi vào phòng tắm rồi đóng cửa phòng, mới khe khẽ nói: "Nguyên nhân, dĩ nhiên. . . . . . Là bởi vì thích nhìn ánh mắt tò mò của em, thích thấy gương mặt vui mừng khi biết đáp án. . . . ."
Đây là hứng thú của anh, anh thích trêu chọc Mịch Nhi, để cho cô nghi ngờ để cho cô vui mừng, đây là điều cuối cùng cả đời anh cũng không thấy nhàm chán yêu thích, trong ngày tương lai, anh còn muốn tiếp tục thực hiện nhưng hành động đó.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số, phân phó người ở đối diện nói: "Lần trước chuyện tôi xắp xếp đã thế nào rồi? Ngày mai tôi bắt đầu tới công ty làm, buổi sáng cậu đi thực hiện, mà buổi chiều cứ theo kế hoạch của tôi mà làm. . . . . ."
Vừa nghiêm túc dặn dò, Liên Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại, trên mặt anh treo nụ cười tự tin, tất cả, đã sớm ở trong kế hoạch cuả anh, bây giờ chỉ chờ tiến hành.
Ngày mai, sẽ chờ ngày mai tới, anh sẽ tự mình gặp Alex dám dám can đảm mơ ước vợ anh, sẽ khiến cho anh ta toàn tâm toàn ý buông tha!
Mịch Nhi kéo cánh tay Liên Tĩnh Bạch, ép hỏi anh nói: "Nhất định em không nhớ lầm, mấy ngày trước anh có hứa hẹn với em đấy, nói anh có cách giải quyết cái vấn đề này! Lúc ấy anh nói, nhất định là vừa có thể để em trị liệu cho Tim, lại khiến cho em không phải chịu đựng quấy rầy của Alex, có thể một phát nốc out anh ta, không để cho anh ta trở lại phiền em. . . . . . Anh Tiểu Bạch, rốt cuộc là biện pháp gì, dù sao bây giờ anh cũng nên nói cho em biết chứ? Ngày mai em phải đi tới bệnh viện rồi, sẽ lập tức gặp nhiều đau khổ dây dưa của anh ta!"
"Bây giờ còn chưa thể nói. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiếp tục đóng miệng, anh giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vào chóp mũi của Mịch Nhi, "Ngoan, mặc dù ngày mai em tới bệnh viện, anh sẽ có biện pháp để cho anh ta hoàn toàn chết tâm, sau ngày mai, em ở trong Mộc Ái sẽ không còn buồn phiền gì rồi!"
"Thực hay là giả vậy, cá tinh của Alex khác người thường, biện pháp bình thường không cách nào đả động tới anh ta được. . . . . ." Trước đó Mịch Nhi nhắc nhở Liên Tĩnh Bạch, "Anh đã hứa thì em sẽ hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu như muốn đối phó với Alex, em nghi ngờ trong vòng một ngày anh còn có thể làm ra chuyện gì? Làm sao có thể khiến anh ta u mê trong hai năm, chợt hoàn toàn buông tha theo đuổi ‘Mục cô nương’chứ!"
"Tin tưởng chồng tương lai của em, đừng hoài nghi thủ đoạn đả kích tình địch của anh!" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn môi Mịch Nhi, đẩy đẩy cô nói, "Đi tắm rồi ngủ đi. Ngày mai em còn chính thức đi tới bệnh viện làm việc, tối nay càng phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cứ chờ anh tới thông báo là được! Phương án của em có thể trị liệu bệnh của Tim, mà nhất định phương pháp của anh có thể xử lí Alex!"
"Hay là em đợi đến ngày mai rồi xem. . . . . ." Mịch Nhi dẩu môi lên, lẩm bẩm nói nhỏ, từ từ đi tới phòng tắm, "Hừ, gian thương quả nhiên đều không đứng đắn! Tại sao anh cứ vui vẻ bày tận như vậy, để cho lòng hiếu kỳ của em lo lắng. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch hé môi cười một tiếng, thính lực của anh nhạy bén có thể nghe thấy toàn bộ lời Mịch Nhi nói, nhưng ngoài miệng anh không nói nhiều một câu, không trả lời cô bất cứ vấn đề gì, cô cứ mang theo nghi vấn như vậy, vẫn lẩm bẩm đi xa.
Anh đưa mắt nhìn cô đi vào phòng tắm rồi đóng cửa phòng, mới khe khẽ nói: "Nguyên nhân, dĩ nhiên. . . . . . Là bởi vì thích nhìn ánh mắt tò mò của em, thích thấy gương mặt vui mừng khi biết đáp án. . . . ."
Đây là hứng thú của anh, anh thích trêu chọc Mịch Nhi, để cho cô nghi ngờ để cho cô vui mừng, đây là điều cuối cùng cả đời anh cũng không thấy nhàm chán yêu thích, trong ngày tương lai, anh còn muốn tiếp tục thực hiện nhưng hành động đó.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số, phân phó người ở đối diện nói: "Lần trước chuyện tôi xắp xếp đã thế nào rồi? Ngày mai tôi bắt đầu tới công ty làm, buổi sáng cậu đi thực hiện, mà buổi chiều cứ theo kế hoạch của tôi mà làm. . . . . ."
Vừa nghiêm túc dặn dò, Liên Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại, trên mặt anh treo nụ cười tự tin, tất cả, đã sớm ở trong kế hoạch cuả anh, bây giờ chỉ chờ tiến hành.
Ngày mai, sẽ chờ ngày mai tới, anh sẽ tự mình gặp Alex dám dám can đảm mơ ước vợ anh, sẽ khiến cho anh ta toàn tâm toàn ý buông tha!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment