CHƯƠNG 85 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 85:


Nhưng Liên Tĩnh Bạch thần thông quảng đại biết được Alex đến, càng tra ra được mục địch Alex đến đây, bây giờ cô rất khẩn cấp muốn biết tất cả, đã sắp tò mò tới chết!

Nếu như ngay cả Tĩnh Bạch đã tra ra được tin tức chính xác, cũng chính là đối với cô mà nói, có thể biết Alex tới Mộc Ái muốn làm gì, anh lại biết lúc nào thì sẽ rời đi! Cô cũng có thể quyết định lúc nào thì có thể tới bệnh viện Mộc Ái, đi thới thế giới y học rộng lớn trổ tài!

"Được, được, anh đều nói. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vội vàng xin tha, khó hưởng thụ được ân huệ của mỹ nhân, hôm nay lễ phục của Mịch Nhi vốn mỏng manh, cứ cọ tới cọ lui như vậy sẽ chỉ làm anh bốc lửa đốt người, rồi lại không thể không tăng cường nhẫn nại xuống, đây mới là tổn hại sức khoẻ lớn nhất!

Anh âm thầm điều chỉnh tư thế Mịch Nhi, không để cho bộ vị trọng điểm trực tiếp trêu chọc phần lưng của anh, mới chậm rãi nói ra chuyện Alex tới: "Anh ta cũng không phải đến nhận chức ở bệnh viện, cũng không phải là bệnh nhân tới xem bệnh, mà lấy thân phận hộ tống, cùng với một người bệnh ngoại quốc tên là TM tới Mộc Ái chẩn bệnh. Cái gười TM thân mắc bệnh lạ đã tìm đến vô sỗ bệnh viện nổi tiếng chuẩn bệnh, lần này là nghe tiếng tăm Mộc Ái chuẩn bệnh, muốn dốc toàn lực cuối cùng chữa ngựa chết thành ngựa sống. Anh cũng nhớ em nói Alex cũng chữa bênh, anh đoán có lẽ anh ta là bác sĩ chuyên điều trị cho TM, nên tới bệnh viện Mộc Ái trị liệu. . . . . ."

"À, hoá ra là như vậy !" Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách em không biết rốt cuộc Alex tới đây làm gì, thì ra là em căn bản cũng không nghĩ đến điểm này! Anh ta đã che dấu thân phận bác sĩ, chỉ cam tâm làm một người hộ tống, thật sự không phù hợp với cá tính khoe khoang của anh ta!" di^end^anl^equ^d^n- Mèo Hoang

Ánh mắt của cô đảo qua vài vòng, rất hưng phấn nói: "Nếu anh ta chỉ vì chữa trị cho TM mà đến, vậy chỉ cần chữa khỏi cho TM không phải tốt sao! Em quyết định, ngày mai sẽ đi tới xem lý lịch bệnh nhân, mà bệnh nhân đầu tiên của em trong Mộc Ái, chính là TM rồi !"

"Nếu như em đi chữa bệnhTm, nhất định sẽ gặp phải Alex, không phải em muốn tránh né anh ta sao?" Liên Tĩnh Bạch nhắc nhở, "Nếu như anh ta biết về sau em cũng làm việc ở Mộc Ái, sẽ thoải mái bỏ qua cho em sao?"

"Nhưng. . . . . . Nhưng nếu như không chữa khỏi cho TM, Alex sẽ không đi a! Em cũng biết y thuật của Alex, chứng bệnh có thể làm khó anh ta chính là rất khó giải quyết! Nếu như em không tự mình ra tay, em sợ là cả Mộc Ái cũng không người nào có thể giải quyết, chẳng lẽ còn muốn em phải rời núi chữa bệnh à. . . . . ." Mịch Nhi cũng nghĩ đến vấn đề này, tình thế khó xử, "Có lẽ đây chính là một cuộc lựa chọn lâu dài đau khổ, hoặc là Alex cứ sống ở thành phố K cho đến khi anh ta hết hy vọng chữa bệnh cho TM, hoặc cô chủ động xông ra, sau khi chữa khỏi cho TM thì đánh hết bọn họ cho vào bao ném đi, nên tạm thời chịu đựng Alex quấy rầy trong lúc chữa bệnh. . . . . ."

"Em yên tâm, hai khả năng này đều sẽ không có." Liên Tĩnh Bạch chợt thần bí cười một tiếng, "Anh sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội quấy rầy em...ngươi phải tận tình đi làm chuyện mình thích, không nên bởi vì những người khác mà chùn bước."

"Hả? Anh có biện pháp!" Ánh mắt Mịch Nhi sáng lên, cô đối với Liên Tĩnh Bạch phúc hắc đã toàn tâm tin tưởng, tự mình không nghĩ ra được biện pháp tốt, bình thường anh sẽ bất ngờ!

"Đây là bí mật, nói ra cũng không linh!" Liên Tĩnh Bạch lắc đầu mà nói, "Đợi đến lúc đó em sẽ biết, tuyệt đối sẽ nhàn nhã suốt đời, để cho em không bao giờ phải phiền não!"

"Vậy em cũng chỉ tiếp tục chờ rồi. . . . . ." Mịch Nhi chấp nhận không lãng phí tinh lực hỏi, trải qua bao kinh nghiệm đã để cho cô học thông minh ra, anh không muốn nói cô cũng không hỏi.

Có thể khiến cho cô sống yên bình thì thế nào cũng được.

Ý tưởng Mịch Nhi bộc phát, cô hài hước uốn hai bên lỗ tai Liên Tĩnh Bạch, giống như cầm day cương điều khiển ngựa, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Bạch, chạy nhanh lên một chút! Kéo!"
Liên Tĩnh Bạch bị cô làm cho dở khóc dở cười, chẳng lẽ bây giờ cô còn muốn cưới ngựa giống như hồi bé ư, còn quát một tiếng kéo!

Đồng ý của cô chạy nhanh lên một chút, đó chính là thừa nhận mình là ngựa, nhưng mắng cô mấy câu mình không làm được, Liên Tĩnh Bạch không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái im lặng không lên tiếng, anh lén đưa tay lên nhéo cái mông nhỏ của Mịch Nhi, trả thù để cho cô cảm thấy hơi đau đớn.

"A! Anh nhéo em!" Mịch Nhi hoảng sợ kêu, nắm bờ vai anh đánh lại, "Anh cái đồ trứng thối, em để cho anh nhéo này--"

Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn đem việc Mịch Nhi khoa chân múa tay như đang mát xa, mượn cơ hội hoạt động bả vai căng thẳng một chút, miệng anh cũng không đáp lời, chỉ vững vàng cõng cô đi về phía trước.

Mịch Nhi ầm ĩ thì cũng thôi đi, nhưng anh vẫn còn nhớ, bây giờ anh còn nhớ Mịch Nhi có vết thương trên người, bọn họ phải nhanh về nhà bôi thuốc.

Mịch Nhi lên tiếng nửa ngày nhưng vẫn không có người đáp lại cô, cũng từ từ dừng lại, cô khó khăn ngoan ngoãn nằm trên bả vai anh, mặc cho anh bảo vệ an toàn của cô, vững vàng cõng cô đi qua từng bụi cỏ rừng cây.

"Anh Tiểu Bạch?"

"Hả?"

"Làm sao em cảm thấy, ở phía sau lưng anh về nhà, rất quen thuộc chứ?" Yên tĩnh thật lâu, Mịch Nhi vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

Loại cảm giác được anh cõng trên lưng thật tốt, vừa quen thuộc lại thân thiết, rốt cuộc thì lúc nào cô đã từng trải qua việc này?

"Em không còn nhớ sao? Đó là chuyện mười mấy năm trước, thời điểm em năm tuổi, anh cũng tìm em lúc em tức giận bỏ đi, lại còn cậy mạnh bị thương, anh cũng giống như bây giờ, cõng em trở về nhà. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đáp lại vấn đề của Mịch Nhi, không khỏi nhớ lại chuyện trong tuổi thơ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, cảm khái thì thầm nói: "Anh vĩnh viễn đều nhớ, chính là lần đó, em đồng ý sau khi lớn lên sẽ gả cho anh, mà bây giờ cuối cùng chúng ta đã thực hiện lời hứa, sẽ kết hôn. . . . . ."

"Anh còn dám nói! Năm đó rõ ràng là anh uy hiếp lợi dụng, lừa bán một tiểu Lolita không biết gì! Anh dùng một điều đã bắt em giao ra cả đời, quả thực là quá đen tối!" Vừa nghĩ tới Liên Tĩnh Bạch năm tuổi phúc hắc, bây giờ Mịch Nhi vẫn còn tức giận bất bình, "Gian thương! Tại sao anh không dứt khoát đến cướp đoạt, loại buôn bán không vốn này, cũng chỉ có thể lừa gạt em của năm đó thôi, đáng thương em lúc ấy còn ngây ngốc bị lừa, vì vậy đã bán tất cả tương lai!"

"Em muốn đổi ý? Giao dịch đã thành, tuyệt đối không cho phép giờ trò!" Liên Tĩnh Bạch khẽ cười nói, anh cúi đầu hôn lên cánh tay đung đưa trước cổ anh, bá đạo tuyên bố, "Em là cô vợ nhỏ anh đã sớm quyết định, mặc kệ khi đó em có đồng ý lớn lên gả cho anh hay không ...anh cũng đều hoàn toàn nhận định em là vợ tương lai rồi!"

"Em mới không đổi ý. . . . . ." Mịch Nhi giơ tay trái lên, nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út, nhỏ giọng nói.

Bây giờ cô vẫn có chút chưa phản ứng kịp với chiếc nhẫn mới trên tay và thân phận mới của mình, cô đồng ý lời cầu hôn của anh, hôm nay cũng tổ chức lễ đính hôn, loại tốc độ này tiến triển thật nhanh, cô vậy mà đã hoàn toàn bị người ta nhốt chặt!

Nhưng mà, rất hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn!

Đây là giai đoạn từ nhỏ đến lớn cho tới nay cô biết chắc chắn sẽ tiến hành, thay vì nói làm sao đột nhiên phải gả cho Liên Tĩnh Bạch, chẳng bằng nói hai người cuối cùng đi cùng với nhau!

Mịch Nhi mỉm cười ôm cổ Liên Tĩnh Bạch, bướng bỉnh đặt ngón giữa đeo chiếc nhẫn ở trước mắt anh nói: "Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đâu thoát khỏi được bẫy của anh? Khi còn bé, em bị anh lừa gạt đồng ý bán cả đời, lớn hơn một chút nữa, em bị anh lừa đeo vòng tai hình khóa vĩnh viễn được không tháo xuống, cho dù bây giờ, em đã rất trưởng thành rất thông minh, không phải cũng bị anh đeo nhẫn vào sao, một đời đều gả cho anh. . . . . ."

Mịch Nhi đặt đôi môi đỏ mọng ở bên tai Liên Tĩnh Bạch, dùng giọng nói lười biếng nhất ** lẩm bẩm: "Dù sao em đã bị anh gạt lâu như vậy, thì anh nhất định phải gạt em một đời, không cho lại đi lừa gạt phụ nữ khác. . . . . ."

"Dĩ nhiên, cuộc đời của anh đều phài dốc sức gạt em phải tan ra trong lòng bàn tay anh. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nhẫn cưới ở tay trái Mịch Nhi một cái, chân thành lại dịu dàng bảo đảm, "Nào có những phụ nữ khác, trong thế giới của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua những phụ nữ khác, đôi mắt của anh hoàn toàn không thấy được người khác, chỉ có em. . . . . ."

"Hừ, anh lại miệng lưỡi trơn tru nói lời ngon tiếng ngọt. . . . . ." Nụ cười trên mặt Mịch Nhi cũng sắp bay đến sau tai, lời ngon tiếng ngọt phát ra từ miệng người yêu như thế nào đều nghe không đủ, dĩ nhiên cô cũng thích nghe, đáy lòng kiêu ngạo lại khiến âm thanh của cô cố ý ra vẻ ghét bỏ, "Điểm này lại giống với khi còn bé, một chút anh cũng không thay đổi, chính là có thể dụ dỗ em như vậy. . . . . ."

"Chẳng lẽ về sau em muốn anh thay đổi, không bao giờ nói như vậy nữa?" Liên Tĩnh Bạch trêu chọc vạch trần cô khẩu thị tâm phi (*), "Nếu anh ngay cả đối mặt với em cũng nghiêm túc cẩn thận hỉ nộ không hiện ra sắc (ý là vui mừng hay tức giận cũng không biểu hiện ra) với em, còn không biết ai lại phải oán giận rồi. . . . . ."

(*): miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo

"Được rồi, anh biết, là em sẽ oán giận không vui mừng, anh tuyệt đối không được đối xử với những người khác như đối với em ——" Mịch Nhi giương cờ đầu hàng, thẳng thắn chậm chạp nói.

Mặc dù cô biết Liên Tĩnh Bạch chỉ nói đùa, nhưng nếu như anh thật sự đối với cô cũng là sắc mặt giài quyết công việc không chút thay đổi, cô thật sự sẽ chịu không nổi!

"Ha ha, tính tình em lắc lư theo gió bắt nạt kẻ yếu không phải cũng không thay đổi. . . . . ."Liên Tĩnh Bạch cười nói, "Anh lừa em mấy câu, ngươi liền lộ tẩy hết rồi ! Nhưng mà, anh hi vọng em không cần cố ý che giấu mình, có gì cũng có thể trực tiếp nói cho anh biết! Tựa như vừa rồi chân em bị thương, nhưng vẫn cậy mạnh leo lên thang đá tùy tiện đi qua đi lại, loại không yêu thương thân thể này giống khi còn bé nhau, anh thật sự không thích. . . . . ."

"Uhm. . . . . ." Mịch Nhi lè lưỡi, lặng im thừa nhận sai lầm của mình, cô chớp chớp mắt, hoảng hốt nhớ lại một số chuyện thời thơ ấu, không khỏi hỏi anh nói: "Anh Tiểu Bạch, em nhớ, mười mấy năm trước ở đây khi anh cõng em về nhà, có phải cùng từng trách em chạy loạn làm càn không, mắng em làm thân thể bị thương?"

Cô cảm giác lời Liên Tĩnh Bạch vừa nói có cảm giác rất quen thuộc, nhất là giống như bây giờ nằm trên lưng anh nghe những lời quan tâm dặn dò kia, thật sự có một loại ảo giác đảo ngược thời gian trở lại tuổi thơ.

Thời gian trôi mất, nhưng thật ra thì tất cả đều không thay đổi.

"Đúng vậy, lúc ấy máu trên người em làm mắt anh đau nhói, anh trách em không quý trọng thân thể, càng trách anh không thể bảo vệ tốt cho em, lúc ấy, anh thề phải vĩnh viễn chăm sóc em. . . . . . Mịch Nhi, em còn nhớ khi đó anh còn nói, nếu như vết thương của em rất đau, có thể lớn tiếng hét lên, kết quả em lại hung hăng cắn anh một cái. . . . . ." Khóe môi Liên Tĩnh Bạch mang theo nụ cười hoài niệm, trong giọng nói không giấu được cưng chiều vô độ, anh nhẹ nhàng nói, "Cho nên, lần này anh muốn nói, nếu như vết thương của em rất đau dường như nhịn không được, có thể thỏa thích cắn anh dời đi chú ý lực! Anh nhất định im lặng để cho em cắn, để cho em phát tiết toàn bộ lửa giận ra ngoài. . . . . ."

"Ha ha ha, em nhớ ra rồi, lần đó hình như em cắn nát cổ anh, nhưng anh không mắng em một câu, còn để em tiếp tục cắn. . . . . ." Mịch Nhi cũng theo sự miêu tả của anh nhớ lại năm đó, một đoạn kia tuổi trẻ khinh cuồng, một khoảng thời gian hạnh phúc kia, thật sự tràn đầy ngây thơ trong sáng tốt đẹp.

"Nhưng mà, bây giờ anh nói thật hay giả? Em thật sự rất đau, thật sự sẽ cắn anh nha! Hơn nữa còn cắn nặng hơn lần kia nha?" Cô nửa thật nửa giả đưa tay cởi ra nút áo sơ mi của Liên Tĩnh Bạch, vén lên cổ áo sơ mi của anh lên, lộ ra đường cong cổ đẹp đẽ.

Đầu ngón tay Mịch Nhi theo độ cong của cổ, hoạt động phía sau anh tai và giữa vai, ngón tay cô trắng noãn di chuyển trên cơ bắp màu lúa mì, có một loại mãnh liệt đập vào thị giác, mềm mại cùng xinh đẹp va chạm, mạnh và yếu tỷ lệ, bắn ra hỏa lực và kích thích vô tận.

"Chỉ cần em vui, để em cắn thì có ngại gì?" Liên Tĩnh Bạch hào phóng nói, nhận lời với toàn bộ hành động của Mịch Nhi.

Anh đoán bây giờ khả năng nhịn đau của Mịch Nhi lực cũng không mạnh hơn khi còn bé bao nhiêu, mặc dù hai người vẫn luôn tán gẫu dời đi lực chú ý, nhưng cô còn cần một cách khác trực tiếp hơn để phát tiết ra đau đớn.

Nếu như cô muốn cắn anh, anh đương nhiên không giữ lại chút nào dâng hiến bờ vai ra, có thể khiến cô còn dễ chịu hơn một chút, anh bị thương cũng sao.

"Vậy. . . . . . Vậy em bắt đầu đây. . . . . ."

Giọng nói của Mịch Nhi lẩm bẩm như lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc bên tai Liên Tĩnh Bạch, khiến lòng anh khẽ động, giống như bị mèo cào, tê tê dại dại.

Liên Tĩnh Bạch buông lỏng tinh thần, bắp thịt ở cổ cũng không tự giác căng thẳng lên, anh không nghi ngờ hành động của Mịch Nhi, cô đã quyết định cắn anh, thân thể của anh cũng đã chuẩn bị tâm lý bị cắn.

Nhưng khiến người ta bất ngờ, chỗ thần kinh cổ anh cũng không truyền tới cảm giác đau của răng cắn, ngược lại, chúng nó cảm nhận được là một loại xúc cảm ẩm ướt trơn bóng, giống như lông tơ của thiên nga, hưởng thụ mềm mại cực hạn. . . . . .

"Mịch Nhi ——" Bước chân Liên Tĩnh Bạch hơi chậm lại, lòng anh kinh ngạc tột cùng, tác động còn lớn hơn cô cắn anh một miếng thịt thật mạnh!

Mịch Nhi thật sự hoạt động đôi môi, nhưng cô cũng không có dùng răng cắn nuốt anh.

Mà là, dùng đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô, lưu lại vết hôn ẩm ướt ở cổ anh, ở vị trí xương quai xanh nhạy cảm của anh, triền miên mút vào liếm láp. . . . . .

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.