CHƯƠNG 49 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 49:
“Ca ca, mua
hoa cho hai vị muội muội xinh đẹp đi. Ngươi xem hai vị muội muội bộ dạng đáng
yêu như vậy, nếu treo lên người bao hoa lan hương này, khẳng định sẽ tỏa ra mùi
thơm lạ lùng phảng phất nơi mũi.”
Tĩnh thiếu gia khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ lười nhác cười, hắn nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái,“Tiểu Mạt Lị, mua một cái đi.”
Tô Mạt xem tiểu cô nương mãn nhãn chờ mong, mặc quần áo vải thô, trên tay vẫn lưu lại vết nứt da của mùa đông, nàng ôn nhu nói:“Tiểu tỷ tỷ, ngươi là tự mình trồng hoa sao?”
Tiểu cô nương lắc đầu,“Là ông chủ. Ta phụ trách bán hoa cho bọn họ.”
Tô Mạt lại hỏi:“Bán hết giỏ kia ngươi kiếm được bao nhiêu?”
Tiểu cô nương rũ mắt xuống, cắn cắn môi, trên mặt thản nhiên tràn ngập đau thương.
Lão bà bà bên cạnh nghe thấy được, cười vẻ mặt đầy nếp nhăn, cũng là giản dị,“Hảo tâm thiếu gia cùng tiểu thư, các ngươi tốt như vậy xem mua đóa hoa đi.”
Hồ Tú Hồng kinh ngạc nói:“Ngươi nhỏ như vậy, cha ngươi nương ngươi sao lại cho ngươi đi bán hoa?”
Tiểu cô nương lắc lắc đầu, cơ hồ muốn rơi lệ.
Tĩnh thiếu gia nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, đưa cho nàng một tiền túi, thiên màu lam sa tanh đẹp đẽ quý giá, thêu hoa văn tinh xảo, bên trong đều là chút bạc vụn, chính là dùng để đi dạo phố hoa.
Lão bà bà thở dài,“Hảo tâm thiếu gia tiểu thư, Thủy Muội nhi cha mẹ đã chết. Còn lại mình nàng, ở trong nhà thúc thúc thẩm thẩm, bọn họ đem nàng làm nha đầu, nhè nàng đánh mắng, cũng không cho ăn cơm no. Còn đuổi nàng đi ra bán hoa, một ngày bán không đến mười văn tiền, sẽ không cho cơm ăn.”
Hồ Tú Hồng lập tức tức giận đến dậm chân,“Hơi quá đáng.”
Bên cạnh có mấy người vây lại, nghĩ đến có náo nhiệt để xem.
Tĩnh thiếu gia hơi hơi nhíu mi, cầm tay Tô Mạt, miễn cho không có cái gì ngoài ý muốn đem nàng tách ra.
Hắn nhìn bề ngoài tà mị, khóe miệng lâu năm không thay đổi lộ vẻ lười nhác cười, làm cho mọi người nghĩ hắn là thiếu niên xấu xa, nhưng nay một khắc biểu lộ ra sự ôn nhu, chân thật như vậy.
Tô Mạt không khỏi quay đầu nhìn hắn, hắn hai mắt sáng trông suốt, có ánh mặt trời.
Hắn hướng nàng nháy mắt, tựa hồ muốn nói: Dù ngươi làm như thế nào, bổn thiếu gia đều duy trì ngươi.
Tô Mạt nhấp mím môi, Hồ Tú Hồng sốt ruột, nghĩ bọn họ không chịu giúp, giật túi trong tay Tô Mạt, lấy ra một bó to bạc vụn đưa cho Thủy Muội,“Đều cho ngươi, cầm đi.”
Tĩnh thiếu gia khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ lười nhác cười, hắn nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái,“Tiểu Mạt Lị, mua một cái đi.”
Tô Mạt xem tiểu cô nương mãn nhãn chờ mong, mặc quần áo vải thô, trên tay vẫn lưu lại vết nứt da của mùa đông, nàng ôn nhu nói:“Tiểu tỷ tỷ, ngươi là tự mình trồng hoa sao?”
Tiểu cô nương lắc đầu,“Là ông chủ. Ta phụ trách bán hoa cho bọn họ.”
Tô Mạt lại hỏi:“Bán hết giỏ kia ngươi kiếm được bao nhiêu?”
Tiểu cô nương rũ mắt xuống, cắn cắn môi, trên mặt thản nhiên tràn ngập đau thương.
Lão bà bà bên cạnh nghe thấy được, cười vẻ mặt đầy nếp nhăn, cũng là giản dị,“Hảo tâm thiếu gia cùng tiểu thư, các ngươi tốt như vậy xem mua đóa hoa đi.”
Hồ Tú Hồng kinh ngạc nói:“Ngươi nhỏ như vậy, cha ngươi nương ngươi sao lại cho ngươi đi bán hoa?”
Tiểu cô nương lắc lắc đầu, cơ hồ muốn rơi lệ.
Tĩnh thiếu gia nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, đưa cho nàng một tiền túi, thiên màu lam sa tanh đẹp đẽ quý giá, thêu hoa văn tinh xảo, bên trong đều là chút bạc vụn, chính là dùng để đi dạo phố hoa.
Lão bà bà thở dài,“Hảo tâm thiếu gia tiểu thư, Thủy Muội nhi cha mẹ đã chết. Còn lại mình nàng, ở trong nhà thúc thúc thẩm thẩm, bọn họ đem nàng làm nha đầu, nhè nàng đánh mắng, cũng không cho ăn cơm no. Còn đuổi nàng đi ra bán hoa, một ngày bán không đến mười văn tiền, sẽ không cho cơm ăn.”
Hồ Tú Hồng lập tức tức giận đến dậm chân,“Hơi quá đáng.”
Bên cạnh có mấy người vây lại, nghĩ đến có náo nhiệt để xem.
Tĩnh thiếu gia hơi hơi nhíu mi, cầm tay Tô Mạt, miễn cho không có cái gì ngoài ý muốn đem nàng tách ra.
Hắn nhìn bề ngoài tà mị, khóe miệng lâu năm không thay đổi lộ vẻ lười nhác cười, làm cho mọi người nghĩ hắn là thiếu niên xấu xa, nhưng nay một khắc biểu lộ ra sự ôn nhu, chân thật như vậy.
Tô Mạt không khỏi quay đầu nhìn hắn, hắn hai mắt sáng trông suốt, có ánh mặt trời.
Hắn hướng nàng nháy mắt, tựa hồ muốn nói: Dù ngươi làm như thế nào, bổn thiếu gia đều duy trì ngươi.
Tô Mạt nhấp mím môi, Hồ Tú Hồng sốt ruột, nghĩ bọn họ không chịu giúp, giật túi trong tay Tô Mạt, lấy ra một bó to bạc vụn đưa cho Thủy Muội,“Đều cho ngươi, cầm đi.”
Tô Mạt thở
dài, tiểu cầu vồng này, chính là dễ dàng xúc động, cho Thủy Muội như vậy, Thủy
Muội chỉ sợ thảm hại hơn.
Quả nhiên Thủy Muội vẻ mặt kinh hoảng, không dám nhận, Tô Mạt nói:“Tiểu cầu vồng, ngươi đừng làm khó nàng, mua hoa trước đi, dù sao chúng ta cũng không đi đâu.”
Hồ Tú Hồng ánh mắt trừng trừng, tức giận nhìn nàng cùng Tĩnh thiếu gia,“Các ngươi thấy chết mà không cứu, hừ, rất xấu rồi, không theo các ngươi nữa.”
Uốn éo đầu, đem túi tiền đưa cho Tô Mạt rồi chạy mất.
Tô Mạt muốn đuổi theo, Tĩnh thiếu gia cầm tay nàng, ghé lỗ tai nói:“Tiểu cầu vồng tính tình rất thẳng , đó là hậu quả của việc quá xúc động. Ngươi có nghĩ là cho tiểu nha đầu làm người bên cạnh hầu hạ?”
Tô Mạt cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng là người có gia đình đàng hoàng, làm sao cho làm nha đầu của chúng ta được.”
Tĩnh thiếu gia không nói, xem ra Tiểu Mạt Lị cũng có lúc hành động theo cảm tính, đi theo hắn, người có gia đình đàng hoàng cũng là quá thoải mái.
Hắn tiếp nhận một bao lan hương, cẩn thận treo trên váy của Tô Mạt, nhìn nhìn, cười nói:“Nhìn đẹp lắm.”
Sau đó lôi kéo nàng tiếp tục đi.
Thủy Muội ngây dại, nhìn tiền trong tay, liền đuổi theo, nhưng bọn họ một lúc đã không thấy tăm hơi.
Thủy Muội đành lấy một nửa bạc đưa lão bà bà, lão bà bà nói:“Đó là người hảo tâm đưa cho ngươi. Ngươi cất giấu đi. Đừng cho a biết.”
Thủy Muội cắn răng, nếu có bạc, mình có thể rời nơi này, đi đến nhà bà ngoại, như vậy về sau có thể an lành.
Nhà bà ngoại theo đường thủy đi về hướng bắc, năm ngày năm đêm là tới.
Nàng vẫn là đưa cho lão bà bà hai khối, sau đó cùng nhau tiếp tục bán hoa.
Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia lôi kéo, tránh ở một bên quán trà từ phía sau nhìn nàng, nàng nói:“Tìm tiểu cầu vồng, chúng ta đi theo các nàng.”
Tĩnh thiếu gia đưa cho tôi tớ một ánh mắt sai khiến,“Đi.”
Người nọ nhận mệnh lập tức đi tìm Hồ Tú Hồng, lúc nàng chạy đi, sớm đã có mấy người âm thầm đi theo, tự nhiên sẽ không tùy ý để nàng chạy trốn, vạn nhất bị bọn buôn người bắt cóc, thật phiền toái.
Tĩnh thiếu gia lôi kéo tay Tô Mạt, nàng đi đứng ngắn nhỏ, có lúc theo không kịp, hắn cười cười, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, nói đùa giỡn với nàng:“Tiểu nương tử của ta, ôm đi.”
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,“Ta muốn cõng.”
Hắn liền đem nàng đưa trên lưng, Tô Mạt tay nhỏ bé ôm lấy gáy hắn, cười hắc hắc,“Tĩnh Ác Ma, ngươi chưa từng nghe qua Trư Bát Giới cõng tiểu nương tử sao?”
Quả nhiên Thủy Muội vẻ mặt kinh hoảng, không dám nhận, Tô Mạt nói:“Tiểu cầu vồng, ngươi đừng làm khó nàng, mua hoa trước đi, dù sao chúng ta cũng không đi đâu.”
Hồ Tú Hồng ánh mắt trừng trừng, tức giận nhìn nàng cùng Tĩnh thiếu gia,“Các ngươi thấy chết mà không cứu, hừ, rất xấu rồi, không theo các ngươi nữa.”
Uốn éo đầu, đem túi tiền đưa cho Tô Mạt rồi chạy mất.
Tô Mạt muốn đuổi theo, Tĩnh thiếu gia cầm tay nàng, ghé lỗ tai nói:“Tiểu cầu vồng tính tình rất thẳng , đó là hậu quả của việc quá xúc động. Ngươi có nghĩ là cho tiểu nha đầu làm người bên cạnh hầu hạ?”
Tô Mạt cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng là người có gia đình đàng hoàng, làm sao cho làm nha đầu của chúng ta được.”
Tĩnh thiếu gia không nói, xem ra Tiểu Mạt Lị cũng có lúc hành động theo cảm tính, đi theo hắn, người có gia đình đàng hoàng cũng là quá thoải mái.
Hắn tiếp nhận một bao lan hương, cẩn thận treo trên váy của Tô Mạt, nhìn nhìn, cười nói:“Nhìn đẹp lắm.”
Sau đó lôi kéo nàng tiếp tục đi.
Thủy Muội ngây dại, nhìn tiền trong tay, liền đuổi theo, nhưng bọn họ một lúc đã không thấy tăm hơi.
Thủy Muội đành lấy một nửa bạc đưa lão bà bà, lão bà bà nói:“Đó là người hảo tâm đưa cho ngươi. Ngươi cất giấu đi. Đừng cho a biết.”
Thủy Muội cắn răng, nếu có bạc, mình có thể rời nơi này, đi đến nhà bà ngoại, như vậy về sau có thể an lành.
Nhà bà ngoại theo đường thủy đi về hướng bắc, năm ngày năm đêm là tới.
Nàng vẫn là đưa cho lão bà bà hai khối, sau đó cùng nhau tiếp tục bán hoa.
Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia lôi kéo, tránh ở một bên quán trà từ phía sau nhìn nàng, nàng nói:“Tìm tiểu cầu vồng, chúng ta đi theo các nàng.”
Tĩnh thiếu gia đưa cho tôi tớ một ánh mắt sai khiến,“Đi.”
Người nọ nhận mệnh lập tức đi tìm Hồ Tú Hồng, lúc nàng chạy đi, sớm đã có mấy người âm thầm đi theo, tự nhiên sẽ không tùy ý để nàng chạy trốn, vạn nhất bị bọn buôn người bắt cóc, thật phiền toái.
Tĩnh thiếu gia lôi kéo tay Tô Mạt, nàng đi đứng ngắn nhỏ, có lúc theo không kịp, hắn cười cười, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, nói đùa giỡn với nàng:“Tiểu nương tử của ta, ôm đi.”
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,“Ta muốn cõng.”
Hắn liền đem nàng đưa trên lưng, Tô Mạt tay nhỏ bé ôm lấy gáy hắn, cười hắc hắc,“Tĩnh Ác Ma, ngươi chưa từng nghe qua Trư Bát Giới cõng tiểu nương tử sao?”
Tĩnh thiếu
gia cười rất là sủng nịch, đây chính là tiểu nương tử mà hắn tìm, chẳng những
thông minh, kiên cường, hơn nữa cũng rất bướng bỉnh, có đôi khi lão luyện thành
thục, có đôi khi lại nghịch ngợm gây sự.
Bất quá, mặc kệ thế nào, hắn đều thích.
Hơn nữa, càng ngày càng thích.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng rất giống hắn, trải qua cực khổ, sau hắn lại cảm thấy nàng bình tĩnh hơn so với hắn, hiện tại hắn thầm nghĩ hảo hảo yêu thương nàng, có được nàng, chờ nàng lớn lên.
Nàng là ánh mặt trời của hắn.
Như thế nào cũng không buông tay.
Tĩnh thiếu gia cõng nàng, nhún người một chút, có thể bay ra xa mấy trượng, nhất định, có võ nghệ cao cường.
Tô Mạt chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù, giống như cưỡi ngựa, hai bên cảnh sắc nhanh lui về phía sau.
Nàng nhìn lỗ tai hắn, lỗ tai hắn rất đẹp, như là bạch ngọc điêu khắc vậy, mượt mà cẩn thận, xúc cảm tốt lắm, vành tai còn hồng nhuận dày.
Nàng nhỏ giọng nói:“Tĩnh Ác Ma, các nàng bị ngươi bỏ rơi rồi, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”
Bất quá, mặc kệ thế nào, hắn đều thích.
Hơn nữa, càng ngày càng thích.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng rất giống hắn, trải qua cực khổ, sau hắn lại cảm thấy nàng bình tĩnh hơn so với hắn, hiện tại hắn thầm nghĩ hảo hảo yêu thương nàng, có được nàng, chờ nàng lớn lên.
Nàng là ánh mặt trời của hắn.
Như thế nào cũng không buông tay.
Tĩnh thiếu gia cõng nàng, nhún người một chút, có thể bay ra xa mấy trượng, nhất định, có võ nghệ cao cường.
Tô Mạt chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù, giống như cưỡi ngựa, hai bên cảnh sắc nhanh lui về phía sau.
Nàng nhìn lỗ tai hắn, lỗ tai hắn rất đẹp, như là bạch ngọc điêu khắc vậy, mượt mà cẩn thận, xúc cảm tốt lắm, vành tai còn hồng nhuận dày.
Nàng nhỏ giọng nói:“Tĩnh Ác Ma, các nàng bị ngươi bỏ rơi rồi, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”
Tĩnh thiếu gia quay đầu, hai má dán vào trên trán của nàng, bọn họ đứng trên nóc nhà của đại viện, ánh mặt trời chiếu khắp, gió tháng ba thổi tóc đen cùng vạt áo của bọn họ, bông bềnh như bay.
Hắn xấu xa cười, lưỡi liếm cái trán của nàng,“Ta muốn đem ngươi vụng trộm bán đi.”
Tô Mạt liếc mắt, Tĩnh Ác Ma này, mặt luôn luôn lộ ra tà khí, thật là.
Hắn đem nàng nhẹ nhàng nâng nàng lên,“Đứng lên nhìn xem, có phải là rất đẹp hay không.”
Tô Mạt đứng ở trên lưng hắn,“Oa” Đẹp quá!
Nhà liên miên không dứt, thỉnh thoảng có hoa hồng cây xanh làm đẹp, mây trắng trên trời, nước biếc lần lượt thay đổi, thuyền nhỏ từ từ, liễu rủ nhộn nhạo.
Thật sự là cảnh đẹp nhân gian.
Thì ra...... Hắn mang nàng đến xem phong cảnh sao?
Nàng cảm thấy ấm áp, không nghĩ tới hắn cũng rất hữu tình.
Lúc này thấy một bóng dáng mảnh khảnh bay nhanh tới, vào một cái cửa nhỏ ở góc tường đại viện.
Tô Mạt cười hì hì nói vào lỗ tai Tĩnh thiếu gia,“Tiểu tĩnh tử, khởi giá!”
Tĩnh thiếu gia khuôn mặt anh tuấn lập tức đen lại, khóe miệng nhếch lên, bên tài từ từ đỏ lên.
Trên mặt hắn không có tức giận, cũng là hơi hơi xấu hổ cười, mình có phải hay không rất sủng tiểu nha đầu này, về sau hắn có hay không cưỡi ở trên đầu hắn?
Nếu để cho người khác biết, chẳng phải là bị cười chết sao?
rong lòng
đang suy nghĩ, nhưng động tác một chút cũng không chậm, ban ngày ban mặt võ nghệ
cao cường, nhưng cũng không ai có thể gặp, cho dù thấy cũng bất quá là một trận
gió nhẹ, ngay cả hình bóng cũng chưa.
Lúc này tôi tớ cõng Hồ Tú Hồng cũng đến, nàng còn bĩu môi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Các ngươi làm sao?”
Tô Mạt thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:“Cho ngươi nhìn xem a. Ngươi làm như vậy, hại chết nàng.”
Bọn họ tránh ở cao nhất trên nóc nhà, đứng như vậy, nhưng không ai phát hiện.
Tô Mạt cảm thấy rất kỳ quái, nàng ghé sát lỗ tai Tĩnh thiếu gia hỏi,“Tĩnh Ác Ma, chúng ta đứng ở chỗ này, không sợ người ta thấy sao?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đến lúc đó bỏ chạy.”
Hắn không nói cho nàng, hắn học nhẫn thuật, có thể ẩn thân tàng hình.
Mới vừa tới hắn đã tùy tay bày trận pháp, người khác chỉ có thể nhìn thấy trên đầu đỉnh đầu có đám mây che khuất, căn bản không nhìn thấy phía dưới có người.
Cái này quá thâm ảo, nàng cũng không biết, nàng tỏ ra không hiểu, rất tò mò, liền hỏi ngay, rất phiền toái.
Tô Mạt không tin, nàng quan sát xung quanh, dựa vào địa thế, quả nhiên phát hiện một chút kỳ quái, hừ một tiếng, sau đó thấy một gã bộ dạng sai vặt ở trong góc cùng một tiểu nha đầu lén lút nói chuyện, chỉ lát sau tiểu nha đầu chạy vào nội viện, lập tức bị người dẫn vào gặp chủ nhà.
Tĩnh thiếu gia cùng tôi tớ thủ thế, hai người bay nhanh hạ xuống, bóng dáng tung bay, giống như chim yến, lại dừng ở cái cây phía sau phòng lớn, vẫn là một người chưa phát hiện.
Cái cây to vừa vặn có thể ngăn trở, cũng có thể nhìn vào bên trong.
Tĩnh thiếu gia vận hết nội lực, đem những gì nghe được kể lại cho các nàng nghe,“Tiểu nha đầu nói Thủy Muội gặp được người tốt, cho một túi bạc, Thủy Muội chia một nửa cho lão bà bà, mình giữ nửa còn lại . Hiện tại...... Bọn họ vợ chồng thở phì phì cho người đi tìm Thủy Muội.”
Hồ Tú Hồng lập tức nóng nảy,“A, Thủy Muội có nguy hiểm. Các ngươi mau cứu nàng đi.”
Tĩnh thiếu gia quét qua nàng liếc mắt một cái,“Tất nhiên là muốn cứu, nhưng giờ nàng phải chịu khổ sở. Nếu không phải ngươi quá xúc động, nàng sẽ không phải như vậy .”
Lúc này tôi tớ cõng Hồ Tú Hồng cũng đến, nàng còn bĩu môi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Các ngươi làm sao?”
Tô Mạt thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:“Cho ngươi nhìn xem a. Ngươi làm như vậy, hại chết nàng.”
Bọn họ tránh ở cao nhất trên nóc nhà, đứng như vậy, nhưng không ai phát hiện.
Tô Mạt cảm thấy rất kỳ quái, nàng ghé sát lỗ tai Tĩnh thiếu gia hỏi,“Tĩnh Ác Ma, chúng ta đứng ở chỗ này, không sợ người ta thấy sao?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đến lúc đó bỏ chạy.”
Hắn không nói cho nàng, hắn học nhẫn thuật, có thể ẩn thân tàng hình.
Mới vừa tới hắn đã tùy tay bày trận pháp, người khác chỉ có thể nhìn thấy trên đầu đỉnh đầu có đám mây che khuất, căn bản không nhìn thấy phía dưới có người.
Cái này quá thâm ảo, nàng cũng không biết, nàng tỏ ra không hiểu, rất tò mò, liền hỏi ngay, rất phiền toái.
Tô Mạt không tin, nàng quan sát xung quanh, dựa vào địa thế, quả nhiên phát hiện một chút kỳ quái, hừ một tiếng, sau đó thấy một gã bộ dạng sai vặt ở trong góc cùng một tiểu nha đầu lén lút nói chuyện, chỉ lát sau tiểu nha đầu chạy vào nội viện, lập tức bị người dẫn vào gặp chủ nhà.
Tĩnh thiếu gia cùng tôi tớ thủ thế, hai người bay nhanh hạ xuống, bóng dáng tung bay, giống như chim yến, lại dừng ở cái cây phía sau phòng lớn, vẫn là một người chưa phát hiện.
Cái cây to vừa vặn có thể ngăn trở, cũng có thể nhìn vào bên trong.
Tĩnh thiếu gia vận hết nội lực, đem những gì nghe được kể lại cho các nàng nghe,“Tiểu nha đầu nói Thủy Muội gặp được người tốt, cho một túi bạc, Thủy Muội chia một nửa cho lão bà bà, mình giữ nửa còn lại . Hiện tại...... Bọn họ vợ chồng thở phì phì cho người đi tìm Thủy Muội.”
Hồ Tú Hồng lập tức nóng nảy,“A, Thủy Muội có nguy hiểm. Các ngươi mau cứu nàng đi.”
Tĩnh thiếu gia quét qua nàng liếc mắt một cái,“Tất nhiên là muốn cứu, nhưng giờ nàng phải chịu khổ sở. Nếu không phải ngươi quá xúc động, nàng sẽ không phải như vậy .”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment