CHƯƠNG 47 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 47:
"Hừ, tối ngày hôm qua còn
ôm em gọi ngọt ngào, một chút cũng không chịu buông tay, nhưng bây giờ đối với
em dữ dội như vậy. . . . . ."
Mịch Nhi vừa thấy Liên Tĩnh Bạch quay đầu lạnh nhạt với mình, tâm lý chống đối lại càng thêm nghiêm trọng, thái độ càng thêm sinh động, càng thêm hấp dẫn, nhất định phá vỡ mặt nạ lạnh lùng kia.
Cô uất ức hít mũi, dùng một loại âm lượng tất cả mọi người tại chỗ có thể nghe được, như khóc như kể tố cáo nói: "Không cho em nói chuyện không để cho em lên tiếng, vậy tí nữa anh cũng đừng để ý đến em! Anh coi em là cái gì, gọi thì đến đuổi thì đi, tại sao anh lại nhẫn tâm đối với em như vậy, làm sao nhẫn tâm đối với một thiếu nữ đáng thương như vậy. . . . . ."
Giờ phút này, Mịch Nhi giống như nữ chính Quỳnh Dao kể khổ, rủ thấp mặt xuống tản ra một loại phong cách đau thương tuyệt vọng, ngón tay cong thành đường cong mỏng mạnh, nửa kín nửa hở che lại hốc mắt, giống như là sợ người khác thấy cô đang rơi nước mắt .
"Tổng giám đốc. . . . . . Chúng tôi vẫn nên đi ra ngoài đây. . . . . ." Nhóm thư ký bây giờ không có biện pháp giữ vững thản nhiên, tiểu thư Mịch Nhi ngay trước nhiều người nói ra tình cảm phát triển cùng tổng giám đốc như vậy, quả thật đã khiến bọn họ như như đứng trên đống lửa!
Biết tổng giám đốc **, bọn họ sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!
Việc cấp bách, vẫn nên chạy là thượng sách, vô lễ chớ nghe, nghe ít sai ít!
"Chờ một chút, còn có một điểm cuối cùng." Mắt Liên Tĩnh Bạch không thèm nháy hạ xuống, anh dứt khoát cầm ghi chép của nhóm thư ký để thu xếp, tự nhiên cúi đầu ghi lại.
Lãnh Dịch và mấy vị đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, tiểu thư Mịch Nhi vẫn còn thong thả đau lòng tố cáo tổng giám đốc, âm thanh thảm thiết bi thương vang lên lúc này, vậy mà vẻ mặt có thể như thường đề cao hiệu suất làm việc, cũng chỉ có tổng giám đốc là có thể!
"Được rồi, tốt lắm, đến thứ sáu tất cả thời gian sẽ như theo sắp xếp, mấy người đi thông báo cho các bộ phận nhân viên thôi." Chỉ cần một lúc, Liên Tĩnh Bạch đã hoàn thành nhật trình trong ngày, anh đưa cho Lãnh Dịch, "Cuối tuần mọi người vẫn sẽ rất bận, sau khi đến bữa ăn hãy đi theo, thay tôi cho mọi người thêm cố gắng lòng tin, không cần vào lúc cuối nhụt chí!"
"Vâng" Lãnh Dịch nhận lấy nhật trình trong ngày, cuối cùng bốn vị thư ký thở dài một hơi, công việc xử lý hoàn tất, cuối cùng bọn họ có thể ra ngoài!
Ngay khi mấy người bước chân dồn dập chuẩn bị nối đuôi đi ra thì Mịch Nhi làm oán phụ cáo trạng ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, cô đưa tay kéo Lãnh Dịch, âm thanh run rẩy hỏi: "Mấy người. . . . . . Mấy người bởi vì tôi, cho nên mới phải đi sao--"
"À? Không, không phải vậy!" Lãnh Dịch thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ấp úng lắc đầu.
Kể từ khi tiểu thư Mịch Nhi tới, anh ta phát hiện mình trải qua quá ít chuyện, nếu không thế thì sao sẽ bị các chuyện đột phát làm cho đầu óc trống rỗng! Hiện tại đến cùng là tình huống gì!
Mịch Nhi nắm vạt áo Lãnh Dịch, dùng một cái tay khác bưng kín mặt, không ngừng lắc đầu khóc lóc kể lể: "Có đúng hay không, thật xin lỗi! Là tôi quấy rầy mọi người làm việc, là tôi chọc giận anh ấy, mới khiến mọi người không thể không đi. . . . . . Mọi người đừng đi, đúng, nên đi là tôi...tôi mới nên ra ngoài a a a --"
Mịch Nhi lại vẫn trầm mê trong nhân vật, bị Liên Tĩnh Bạch ôm eo nhỏ nhắn bế lên, anh kéo tay Mịch Nhi khỏi áo nhân viên, phất tay nói với Lãnh Dịch: "Mấy người có thể đi ra ngoài, đóng cửa lại."
Thật ra thì không cần anh nhiều lời, ngay khi vạt áo Lãnh Dịch được buông ra, liền cùng mấy vị thư ký chạy trốn bán sống bán chết, cửa phòng bị phịch một tiếng đóng lại, giống như phong ấn lũ lụt thú dữ gì đó.
Mịch Nhi vừa thấy Liên Tĩnh Bạch quay đầu lạnh nhạt với mình, tâm lý chống đối lại càng thêm nghiêm trọng, thái độ càng thêm sinh động, càng thêm hấp dẫn, nhất định phá vỡ mặt nạ lạnh lùng kia.
Cô uất ức hít mũi, dùng một loại âm lượng tất cả mọi người tại chỗ có thể nghe được, như khóc như kể tố cáo nói: "Không cho em nói chuyện không để cho em lên tiếng, vậy tí nữa anh cũng đừng để ý đến em! Anh coi em là cái gì, gọi thì đến đuổi thì đi, tại sao anh lại nhẫn tâm đối với em như vậy, làm sao nhẫn tâm đối với một thiếu nữ đáng thương như vậy. . . . . ."
Giờ phút này, Mịch Nhi giống như nữ chính Quỳnh Dao kể khổ, rủ thấp mặt xuống tản ra một loại phong cách đau thương tuyệt vọng, ngón tay cong thành đường cong mỏng mạnh, nửa kín nửa hở che lại hốc mắt, giống như là sợ người khác thấy cô đang rơi nước mắt .
"Tổng giám đốc. . . . . . Chúng tôi vẫn nên đi ra ngoài đây. . . . . ." Nhóm thư ký bây giờ không có biện pháp giữ vững thản nhiên, tiểu thư Mịch Nhi ngay trước nhiều người nói ra tình cảm phát triển cùng tổng giám đốc như vậy, quả thật đã khiến bọn họ như như đứng trên đống lửa!
Biết tổng giám đốc **, bọn họ sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!
Việc cấp bách, vẫn nên chạy là thượng sách, vô lễ chớ nghe, nghe ít sai ít!
"Chờ một chút, còn có một điểm cuối cùng." Mắt Liên Tĩnh Bạch không thèm nháy hạ xuống, anh dứt khoát cầm ghi chép của nhóm thư ký để thu xếp, tự nhiên cúi đầu ghi lại.
Lãnh Dịch và mấy vị đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, tiểu thư Mịch Nhi vẫn còn thong thả đau lòng tố cáo tổng giám đốc, âm thanh thảm thiết bi thương vang lên lúc này, vậy mà vẻ mặt có thể như thường đề cao hiệu suất làm việc, cũng chỉ có tổng giám đốc là có thể!
"Được rồi, tốt lắm, đến thứ sáu tất cả thời gian sẽ như theo sắp xếp, mấy người đi thông báo cho các bộ phận nhân viên thôi." Chỉ cần một lúc, Liên Tĩnh Bạch đã hoàn thành nhật trình trong ngày, anh đưa cho Lãnh Dịch, "Cuối tuần mọi người vẫn sẽ rất bận, sau khi đến bữa ăn hãy đi theo, thay tôi cho mọi người thêm cố gắng lòng tin, không cần vào lúc cuối nhụt chí!"
"Vâng" Lãnh Dịch nhận lấy nhật trình trong ngày, cuối cùng bốn vị thư ký thở dài một hơi, công việc xử lý hoàn tất, cuối cùng bọn họ có thể ra ngoài!
Ngay khi mấy người bước chân dồn dập chuẩn bị nối đuôi đi ra thì Mịch Nhi làm oán phụ cáo trạng ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, cô đưa tay kéo Lãnh Dịch, âm thanh run rẩy hỏi: "Mấy người. . . . . . Mấy người bởi vì tôi, cho nên mới phải đi sao--"
"À? Không, không phải vậy!" Lãnh Dịch thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ấp úng lắc đầu.
Kể từ khi tiểu thư Mịch Nhi tới, anh ta phát hiện mình trải qua quá ít chuyện, nếu không thế thì sao sẽ bị các chuyện đột phát làm cho đầu óc trống rỗng! Hiện tại đến cùng là tình huống gì!
Mịch Nhi nắm vạt áo Lãnh Dịch, dùng một cái tay khác bưng kín mặt, không ngừng lắc đầu khóc lóc kể lể: "Có đúng hay không, thật xin lỗi! Là tôi quấy rầy mọi người làm việc, là tôi chọc giận anh ấy, mới khiến mọi người không thể không đi. . . . . . Mọi người đừng đi, đúng, nên đi là tôi...tôi mới nên ra ngoài a a a --"
Mịch Nhi lại vẫn trầm mê trong nhân vật, bị Liên Tĩnh Bạch ôm eo nhỏ nhắn bế lên, anh kéo tay Mịch Nhi khỏi áo nhân viên, phất tay nói với Lãnh Dịch: "Mấy người có thể đi ra ngoài, đóng cửa lại."
Thật ra thì không cần anh nhiều lời, ngay khi vạt áo Lãnh Dịch được buông ra, liền cùng mấy vị thư ký chạy trốn bán sống bán chết, cửa phòng bị phịch một tiếng đóng lại, giống như phong ấn lũ lụt thú dữ gì đó.
"Buông tay anh ra, không
phải là không để ý đến em sao, bây giờ anh muốn làm gì!" Mịch Nhi bị Liên
Tĩnh Bạch ôm lấy hai chân cách mặt đất, nhưng vẫn nhập vào vai tiếp tục diễn,
cô khàn cả giọng giãy giụa nói, "Anh cũng không thích em, để cho em đi là
được! Em sẽ không quấy rầy công việc của anh nữa, sẽ không. . . . . ."
"Mịch Nhi!" Gân xanh trên trán Liên Tĩnh Bạch đã nổi lên đến cực hạn, mới vừa có nhân viên ở đây, anh không thể không ổn định tinh thần, hết sức duy trì hình tượng nghiêm túc của mình, nhưng lúc này bốn bề vắng lặng, Mịch Nhi vô pháp vô thiên ồn ào như vậy sẽ bị trừng phạt!
Cuối cùng anh không nhịn được giơ tay đánh lên mông cô, giáo dục cô nói: "Em hôm nay trúng gió gì vậy, đến cuối cùng là ý quỷ gì, tại sao lại quấy nhiễu như vậy!"
"Anh -- anh đánh em!" Cái mông vểnh lên mềm mại chợt bị bàn tay chắc khoẻ mạnh mẽ đánh, nhất thời Mịch Nhi cảm thấy vừa thẹn vừa tức, từ nhỏ đến lớn, đến cha mẹ cô cũng không có đánh mông cô, nhưng bây giờ anh lại có thể đánh cô!
Mặc dù anh đã khống chế sức lực, để cho cô cực kì nhạy cảm cũng không cảm thấy đau nhiều, nhưng loại khuất nhục này càng khiến người ta không thể chịu nổi!
Mịch Nhi bĩu môi, nhào đầu vào trong ngực Liên Tĩnh Bạch, vừa xé vừa cắn sơ mi trước ngực anh, òa khóc lớn: "Anh đáng ghét, anh thật đáng ghét! Hu hu, em biết ngay đàn ông không có một người nào tốt, tính lẳng lơ vong ân phụ nghĩa hồng hạnh xuất tường di tình biệt luyến. . . . . ."
"Em quấy đủ chưa. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch suýt nữa im bặt, Mịch Nhi vô sỉ ăn vạ như vậy, ngay cả anh cũng mở rộng tầm mắt!
"Đúng, là em quấy rối, anh anh. . . . . . Lúc anh thích em nói yêu em nhất, nhưng bây giờ lại nói đó là quấy rối --"
"Tính tình em bây giờ thật xấu, em dám nói em đang khóc thật?" Liên Tĩnh Bạch kéo mặt Mịch Nhi, đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, xúc cảm khô ráo hoàn toàn không thấy một chút hơi nước.
Cô chỉ có sấm mà không có mưa gào lên, không phải quấy rối thì là cái gì!
"A, bị anh phát hiện rồi!" Mịch Nhi lè lưỡi, từ đầu tới đuôi, đôi mắt màu tím của cô không có một giọt nước mắt, tất cả cảm xúc vừa rồi, toàn bộ là làm bộ.
"Em nhớ lâu một chút được không, làm sao giấu giếm được anh!" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, bị Mịch Nhi làm ra nhắm nhúm, anh cần phải đi đổi một cái áo mới rồi.
Anh làm sao có thể sẽ không biết được cô khóc thật hay khóc giả, khi nào thì để cho cô thật sự thương tâm rơi lệ chứ. Chỉ một lần, anh không chỉ kịp thời chạy tới bên người cô đang khóc thầm, an ủi giải cứu cô!
Nhưng cô diễn trò như vậy lúc anh bên cạnh, thì chắc chắn là càn quấy, hai người diễn xuất ngang tài, nhưng cô diễn mãi không ngừng. . . . . .
"Anh đi thay quần áo, không cho phép em quấy rối nữa." Liên Tĩnh Bạch xoay người đi về phía phòng nghỉ, cửa phòng mở ra, một bên anh cởi áo, vừa hỏi Mịch Nhi, "Lần trước em giả thành em gái chuyển phát nhanh, lần này là diễm bị chồng ruồng bỏ của Quỳnh Dao sao, từ lúc nào mà em thích diễn vậy? Anh không nhớ trước kia em lại thích đi diễn vai người khác, chẳng lẽ thời gian 5 năm khiến cho em có loại hứng thú mới!"
"À, đây coi như là một loại bệnh nghề nghiệp đi ~" Cảm xúc của Mịch Nhi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô nâng cằm lên, không chút tránh né nhìn Liên Tĩnh Bạch thay áo.
Anh ** để lộ vóc người vô cùng có lực và đẹp, cô cũng không bỏ qua mỗi một cơ hội dưỡng mắt.
"Mịch Nhi!" Gân xanh trên trán Liên Tĩnh Bạch đã nổi lên đến cực hạn, mới vừa có nhân viên ở đây, anh không thể không ổn định tinh thần, hết sức duy trì hình tượng nghiêm túc của mình, nhưng lúc này bốn bề vắng lặng, Mịch Nhi vô pháp vô thiên ồn ào như vậy sẽ bị trừng phạt!
Cuối cùng anh không nhịn được giơ tay đánh lên mông cô, giáo dục cô nói: "Em hôm nay trúng gió gì vậy, đến cuối cùng là ý quỷ gì, tại sao lại quấy nhiễu như vậy!"
"Anh -- anh đánh em!" Cái mông vểnh lên mềm mại chợt bị bàn tay chắc khoẻ mạnh mẽ đánh, nhất thời Mịch Nhi cảm thấy vừa thẹn vừa tức, từ nhỏ đến lớn, đến cha mẹ cô cũng không có đánh mông cô, nhưng bây giờ anh lại có thể đánh cô!
Mặc dù anh đã khống chế sức lực, để cho cô cực kì nhạy cảm cũng không cảm thấy đau nhiều, nhưng loại khuất nhục này càng khiến người ta không thể chịu nổi!
Mịch Nhi bĩu môi, nhào đầu vào trong ngực Liên Tĩnh Bạch, vừa xé vừa cắn sơ mi trước ngực anh, òa khóc lớn: "Anh đáng ghét, anh thật đáng ghét! Hu hu, em biết ngay đàn ông không có một người nào tốt, tính lẳng lơ vong ân phụ nghĩa hồng hạnh xuất tường di tình biệt luyến. . . . . ."
"Em quấy đủ chưa. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch suýt nữa im bặt, Mịch Nhi vô sỉ ăn vạ như vậy, ngay cả anh cũng mở rộng tầm mắt!
"Đúng, là em quấy rối, anh anh. . . . . . Lúc anh thích em nói yêu em nhất, nhưng bây giờ lại nói đó là quấy rối --"
"Tính tình em bây giờ thật xấu, em dám nói em đang khóc thật?" Liên Tĩnh Bạch kéo mặt Mịch Nhi, đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, xúc cảm khô ráo hoàn toàn không thấy một chút hơi nước.
Cô chỉ có sấm mà không có mưa gào lên, không phải quấy rối thì là cái gì!
"A, bị anh phát hiện rồi!" Mịch Nhi lè lưỡi, từ đầu tới đuôi, đôi mắt màu tím của cô không có một giọt nước mắt, tất cả cảm xúc vừa rồi, toàn bộ là làm bộ.
"Em nhớ lâu một chút được không, làm sao giấu giếm được anh!" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, bị Mịch Nhi làm ra nhắm nhúm, anh cần phải đi đổi một cái áo mới rồi.
Anh làm sao có thể sẽ không biết được cô khóc thật hay khóc giả, khi nào thì để cho cô thật sự thương tâm rơi lệ chứ. Chỉ một lần, anh không chỉ kịp thời chạy tới bên người cô đang khóc thầm, an ủi giải cứu cô!
Nhưng cô diễn trò như vậy lúc anh bên cạnh, thì chắc chắn là càn quấy, hai người diễn xuất ngang tài, nhưng cô diễn mãi không ngừng. . . . . .
"Anh đi thay quần áo, không cho phép em quấy rối nữa." Liên Tĩnh Bạch xoay người đi về phía phòng nghỉ, cửa phòng mở ra, một bên anh cởi áo, vừa hỏi Mịch Nhi, "Lần trước em giả thành em gái chuyển phát nhanh, lần này là diễm bị chồng ruồng bỏ của Quỳnh Dao sao, từ lúc nào mà em thích diễn vậy? Anh không nhớ trước kia em lại thích đi diễn vai người khác, chẳng lẽ thời gian 5 năm khiến cho em có loại hứng thú mới!"
"À, đây coi như là một loại bệnh nghề nghiệp đi ~" Cảm xúc của Mịch Nhi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô nâng cằm lên, không chút tránh né nhìn Liên Tĩnh Bạch thay áo.
Anh ** để lộ vóc người vô cùng có lực và đẹp, cô cũng không bỏ qua mỗi một cơ hội dưỡng mắt.
"Bệnh nghề nghiệp?"
lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu mày lại, anh biết Mịch Nhi luôn luôn mắc bệnh
y học, nhưng còn việc diễn kịch quen, điều này nói lên cái gì?
Anh đối với sự thay đổi của cô không hề biết một tí gì cả, cho nên nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian năm năm xa cách đó, khổ nỗi đến bây giờ Mịch nhi vẫn không chịu kể cho anh nghe những sự việc đó. . . . . .
Ánh mắt chớp lóe sáng, sắc mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn như thường, anh chỉnh sửa cài lại nút áo đi tới, nhìn cô trêu ghẹo nói: "Không phải em muốn phát triển trong trong làng giải trí sao?Kỳ thực Triển thị trong giới truyền thông cũng có một chút danh tiếng, em có thiên phú tốt như vậy, trái lại lãng phí thì thật đáng tiếc, có muốn anh xắp xếp cho em diễn thử vài bộ phim ko?"
"Nếu như em có ý nghĩ này, thì cũng chẳng thèm đến công ty của anh!" Mịch Nhi tự giác tiến đến giúp anh cài nút áo, "Bằng thiên phú cùng tướng mạo của em, tuyệt đối là một mạch thẳng tiến, tiền đồ vô lượng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Nhà em ở ngước ngoài cũng có công ty điện ảnh và truyền hình, em muốn đi vào làng giải trí chơi đương nhiên có thể được tuyển thẳng, không thèm chiếm tiện nghi của anh!"
Sau khi ngẩng đầu lên giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi, Mịch Nhi lại lắc đầu: "Chẳng qua em cũng không có cái suy nghĩ này, chẳng thèm dính vào vũng nước đục đó, nhất định làng giải trí phải tổn thất một thiên tài! Mục đích cả đời em là cống hiến hết mình cho y học, cứu sống người khác mới là thiên chức của em."
"Mịch Nhi, em thật kiêu ngạo! "Liên Tĩnh Bạch gõ nhẹ chóp mũi của cô, nhìn cô tự tin như thế, giống như ngôi sao lớn nhìn đống giải thưởng y như cải trắng mặc cho mình lựa chọn, chẳng có một chút khiêm tốn nào cả.
Thật ra cũng rất may là cô không tham gia, làng giải trí cũng không phải là nơi dễ lăn lộn, cô nghiên cứu thuốc quên ăn quên ngủ cũng đã để cho anh phải chịu đủ việc đau lòng rồi, ở làng giải trí, sau khi nổi tiếng công việc sẽ rất nhiều mệt hơn gấp bội so với nghiên cứu y học!
Nơi đó đấu đá lẫn nhau lừa gạt nhau mà sống, không thích hợp với người hoạt bát như Mịch nhi, nếu như cô thật sự muốn đi xem thử, thì người lo lắng nhất ngược lại sẽ là anh!
Liên Tĩnh Bạch nhìn chính mình trong gương rất ư là hài lòng, sau đó liền kéo Mịch Nhi ngồi xuống, bắt đầu tra hỏi nói: "Nói đi, rốt cuộc hồi nãy đã xảy ra chuyện gì, không phải ngày hôm qua em còn đang rất vui sao, sao hôm nay lại bắt đầu quấy rối? Hay là ở công ty có cái gì khiến em không thoải mái, có gì thì cứ nói ra đi ?"
"Haiz. . . . . ."Mịch Nhi thở dài, vẻ mặt uể oải nhìn anh, "Anh thử đoán đi, em đây là bị sao vậy. . . . . ."
"Là cảm thấy nhàm chán sao?"Liên Tĩnh Bạch đối với tâm tình Mịch Nhi bây giờ cũng đã sớm hiểu rõ, một lời liền đoán đúng tâm tư của cô.
Cô trước kia đối với thương trường chẳng có một chút hứng thú, đừng nói cùng anh tới Triển thị làm việc, cô ngay cả quản lý gia tộc của mình một tháng cũng muốn từ bỏ, lần này cô có thể im lặng đi làm cùng với anh, kiên trì được lâu như vậy, đã đủ khiến anh phải khinh ngạc rồi.
Điều này nói lên cái gì, sự kiên nhẫn của Mịch nhi đã có tiến bộ rất lớn, đồng thời chứng minh thêm cô đang hối hận vì năm năm xa cách này, cô đang cố gắng bồi thường cho anh, cho dù mình cũng không hề thích, cô cùng anh đối mặt sóng gió thương trường nổi lên bốn phía.
Mịch Nhi dựa vào lưng Liên Tĩnh Bạch, dùng mặt không ngừng cọ vào cổ anh, làm nũng y hệt đứa trẻ: "Không phải nhàm chán, mà là cực kỳ nhàm chán! Phim truyền hình, hoạt hình gì cũng đều đã xem xong, trò chơi tiểu thuyết diễn đàn cái gì cũng thấy chán, em có thể không tẻ nhạt sao! Ngày ngày cùng anh tới công ty, mà em cái gì cũng không được làm, nếu không cùng anh diễn trò thì thực sự rất chán, rất nhàm chán --"
Mịch Nhi lắc đầu một cái, cảm khái nói: "Nhất định số mạng của em rất số khổ, không thể hưởng phúc! Trước kia mỗi ngày đều cầm dao phẩu thuật, mặc dù mệt đến ngón tay cũng không nhấc lên được, nhưng tinh thần vẫn rất vui vẻ, không giống như bây giờ có thời gian dài rảnh rỗi, lại phiền não chết được. . . . . ."
Anh đối với sự thay đổi của cô không hề biết một tí gì cả, cho nên nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian năm năm xa cách đó, khổ nỗi đến bây giờ Mịch nhi vẫn không chịu kể cho anh nghe những sự việc đó. . . . . .
Ánh mắt chớp lóe sáng, sắc mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn như thường, anh chỉnh sửa cài lại nút áo đi tới, nhìn cô trêu ghẹo nói: "Không phải em muốn phát triển trong trong làng giải trí sao?Kỳ thực Triển thị trong giới truyền thông cũng có một chút danh tiếng, em có thiên phú tốt như vậy, trái lại lãng phí thì thật đáng tiếc, có muốn anh xắp xếp cho em diễn thử vài bộ phim ko?"
"Nếu như em có ý nghĩ này, thì cũng chẳng thèm đến công ty của anh!" Mịch Nhi tự giác tiến đến giúp anh cài nút áo, "Bằng thiên phú cùng tướng mạo của em, tuyệt đối là một mạch thẳng tiến, tiền đồ vô lượng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Nhà em ở ngước ngoài cũng có công ty điện ảnh và truyền hình, em muốn đi vào làng giải trí chơi đương nhiên có thể được tuyển thẳng, không thèm chiếm tiện nghi của anh!"
Sau khi ngẩng đầu lên giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi, Mịch Nhi lại lắc đầu: "Chẳng qua em cũng không có cái suy nghĩ này, chẳng thèm dính vào vũng nước đục đó, nhất định làng giải trí phải tổn thất một thiên tài! Mục đích cả đời em là cống hiến hết mình cho y học, cứu sống người khác mới là thiên chức của em."
"Mịch Nhi, em thật kiêu ngạo! "Liên Tĩnh Bạch gõ nhẹ chóp mũi của cô, nhìn cô tự tin như thế, giống như ngôi sao lớn nhìn đống giải thưởng y như cải trắng mặc cho mình lựa chọn, chẳng có một chút khiêm tốn nào cả.
Thật ra cũng rất may là cô không tham gia, làng giải trí cũng không phải là nơi dễ lăn lộn, cô nghiên cứu thuốc quên ăn quên ngủ cũng đã để cho anh phải chịu đủ việc đau lòng rồi, ở làng giải trí, sau khi nổi tiếng công việc sẽ rất nhiều mệt hơn gấp bội so với nghiên cứu y học!
Nơi đó đấu đá lẫn nhau lừa gạt nhau mà sống, không thích hợp với người hoạt bát như Mịch nhi, nếu như cô thật sự muốn đi xem thử, thì người lo lắng nhất ngược lại sẽ là anh!
Liên Tĩnh Bạch nhìn chính mình trong gương rất ư là hài lòng, sau đó liền kéo Mịch Nhi ngồi xuống, bắt đầu tra hỏi nói: "Nói đi, rốt cuộc hồi nãy đã xảy ra chuyện gì, không phải ngày hôm qua em còn đang rất vui sao, sao hôm nay lại bắt đầu quấy rối? Hay là ở công ty có cái gì khiến em không thoải mái, có gì thì cứ nói ra đi ?"
"Haiz. . . . . ."Mịch Nhi thở dài, vẻ mặt uể oải nhìn anh, "Anh thử đoán đi, em đây là bị sao vậy. . . . . ."
"Là cảm thấy nhàm chán sao?"Liên Tĩnh Bạch đối với tâm tình Mịch Nhi bây giờ cũng đã sớm hiểu rõ, một lời liền đoán đúng tâm tư của cô.
Cô trước kia đối với thương trường chẳng có một chút hứng thú, đừng nói cùng anh tới Triển thị làm việc, cô ngay cả quản lý gia tộc của mình một tháng cũng muốn từ bỏ, lần này cô có thể im lặng đi làm cùng với anh, kiên trì được lâu như vậy, đã đủ khiến anh phải khinh ngạc rồi.
Điều này nói lên cái gì, sự kiên nhẫn của Mịch nhi đã có tiến bộ rất lớn, đồng thời chứng minh thêm cô đang hối hận vì năm năm xa cách này, cô đang cố gắng bồi thường cho anh, cho dù mình cũng không hề thích, cô cùng anh đối mặt sóng gió thương trường nổi lên bốn phía.
Mịch Nhi dựa vào lưng Liên Tĩnh Bạch, dùng mặt không ngừng cọ vào cổ anh, làm nũng y hệt đứa trẻ: "Không phải nhàm chán, mà là cực kỳ nhàm chán! Phim truyền hình, hoạt hình gì cũng đều đã xem xong, trò chơi tiểu thuyết diễn đàn cái gì cũng thấy chán, em có thể không tẻ nhạt sao! Ngày ngày cùng anh tới công ty, mà em cái gì cũng không được làm, nếu không cùng anh diễn trò thì thực sự rất chán, rất nhàm chán --"
Mịch Nhi lắc đầu một cái, cảm khái nói: "Nhất định số mạng của em rất số khổ, không thể hưởng phúc! Trước kia mỗi ngày đều cầm dao phẩu thuật, mặc dù mệt đến ngón tay cũng không nhấc lên được, nhưng tinh thần vẫn rất vui vẻ, không giống như bây giờ có thời gian dài rảnh rỗi, lại phiền não chết được. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch yên lặng nghe
Mịch nhi oán niệm không ngừng, lặng lẽ ghi nhớ từng lời nói của cô, chắt lọc nó
để có được những thông tin quan trọng với anh.
Đến bây giờ cô vẫn không kể cho anh nghe những việc đã xảy ra trong năm năm kia, anh chỉ có thể tự lực gom góp lại những thông tin ấy trong mỗi lần cô vô ý để lộ vậy.
Cô nói mình trước kia cứu người lên đến con số khổng lồ như thế, bận tối đầu tối mặt, nơi nào có thể khiến cô bận đến như thế? Đến tột cùng là nơi nào lại thiếu bác sĩ, nhưng số người bị thương lại nhiều như vậy?
Mịch Nhi còn nói công việc khổ cực như thế nhưng cô lại rất vui vẻ, điều này nói rõ đối với cô công việc này có ý nghĩa rất lớn, không chỉ là cứu sống người khác, đúng hơn đó là một sự an ủi về tinh thần. . . . . .
Chết tiệt, nhưng rốt cuộc đó là chỗ nào?
Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, những nới thỏa mãn những điều kiện này có rất nhiều, chỉ dựa vào chút thông tin ít ỏi này, còn chưa đủ để xác định chắc chắn địa điểm.
Xem ra, anh còn phải tiếp tục lặng lẽ để cô lộ ra chút thông tin nữa.
"Này này, anh Tiểu Bạch, anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?" Mịch Nhi đẩy Liên Tĩnh Bạch đang thất thần, bất mãn nói, "Em muốn xin nghỉ, không đến Triển thị nữa !"
"Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa có được hay không?" Liên Tĩnh Bạch giống như đang trấn an chú mèo nhỏ xù lông để cho cô thuận lông lại, "Gần đây tương đối bận rộn, em nhẫn nại mấy ngày nữa đi, ở cùng anh vài ngày nữa thôi?"
"Không cần, em không muốn mỗi sang dậy sớm tới công ty cùng anh, anh lại không phát tiền lương của em, em ngày ngày phải chạy đôn chạy đáo đưa tin làm cái gì!" Mịch Nhi cong môi, tố cáo nói: " Em giờ mới biết Triển thị lại bóc lột sức lao động như thế, hôm nay là chủ nhật thế nhưng từ tổng giám đốc cho đến toàn thể nhân viên đều làm thêm giờ! Em nghĩ tuần trước làm thêm giờ là tình huống đặc biệt, ai biết mỗi tuần đều phải làm thêm giờ như vậy. . . . . ."
"Không đúng, làm tổng giám đốc của Triển thị ,anh phải cải chính lại em vì hiểu lầm Triển thị." Liên Tĩnh Bạch ngắt nhẹ mũi Mịch Nhi, khẽ cười nói, "Em cảm thấy rốt cuộc tại sao mấy tuần gần đây lại tăng tốc như vậy, thậm chí cho toàn thể mọi người làm thêm giờ? Còn không phải bởi vì anh muốn đạt tiến độ hoàn thành kế hoạch sớm một chút, dành thời gian rỗi để đi nghỉ phép cùng em sao!"
Đúng như vậy, Liên Tĩnh Bạch đã sớm dự đoán được Triển thị không giam được cô lâu, nên anh muốn hoàn thành công việc sớm để có thời gian rãnh rỗi, đưa Mịch Nhi đi các nơi du sơn ngoạn thuỷ, không cần trói buộc cô ở nơi chật hẹp này.
Kể từ lúc Mịch nhi trở lại, anh đã nỗ lực phối hợp đề cao hiệu suất công việc hết mức, vốn dĩ hạng mục cần một tháng để hoàn thành nay anh gom lại còn có hai tuần, vốn muốn đi kiểm tra nhưng thôi tiết kiệm được đến đâu thì hay đến đó, tất cả nhân viên cũng gia tăng tốc độ,chắc chắn có thể hoàn thành sớm trước thời hạn.
Tuy bây giờ làm việc căng thẳng , khiến hắn hơi mệt mỏi, nhưng vì những ngày nghỉ, anh vui vẻ chịu đựng.
"Anh cũng có thể nghỉ phép? !" Mịch Nhi nhất thời vừa mừng vừa sợ, tò mò hỏi tiếp, "Thiệt hay giả, anh là lão đại nha, anh mà nghỉ phép thì công ty hoạt động như thế nào? Chẳng lẽ sau khi hoàn thành công việc anh liền cho mọi người nghỉ phép hết sao?"
Đến bây giờ cô vẫn không kể cho anh nghe những việc đã xảy ra trong năm năm kia, anh chỉ có thể tự lực gom góp lại những thông tin ấy trong mỗi lần cô vô ý để lộ vậy.
Cô nói mình trước kia cứu người lên đến con số khổng lồ như thế, bận tối đầu tối mặt, nơi nào có thể khiến cô bận đến như thế? Đến tột cùng là nơi nào lại thiếu bác sĩ, nhưng số người bị thương lại nhiều như vậy?
Mịch Nhi còn nói công việc khổ cực như thế nhưng cô lại rất vui vẻ, điều này nói rõ đối với cô công việc này có ý nghĩa rất lớn, không chỉ là cứu sống người khác, đúng hơn đó là một sự an ủi về tinh thần. . . . . .
Chết tiệt, nhưng rốt cuộc đó là chỗ nào?
Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, những nới thỏa mãn những điều kiện này có rất nhiều, chỉ dựa vào chút thông tin ít ỏi này, còn chưa đủ để xác định chắc chắn địa điểm.
Xem ra, anh còn phải tiếp tục lặng lẽ để cô lộ ra chút thông tin nữa.
"Này này, anh Tiểu Bạch, anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?" Mịch Nhi đẩy Liên Tĩnh Bạch đang thất thần, bất mãn nói, "Em muốn xin nghỉ, không đến Triển thị nữa !"
"Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa có được hay không?" Liên Tĩnh Bạch giống như đang trấn an chú mèo nhỏ xù lông để cho cô thuận lông lại, "Gần đây tương đối bận rộn, em nhẫn nại mấy ngày nữa đi, ở cùng anh vài ngày nữa thôi?"
"Không cần, em không muốn mỗi sang dậy sớm tới công ty cùng anh, anh lại không phát tiền lương của em, em ngày ngày phải chạy đôn chạy đáo đưa tin làm cái gì!" Mịch Nhi cong môi, tố cáo nói: " Em giờ mới biết Triển thị lại bóc lột sức lao động như thế, hôm nay là chủ nhật thế nhưng từ tổng giám đốc cho đến toàn thể nhân viên đều làm thêm giờ! Em nghĩ tuần trước làm thêm giờ là tình huống đặc biệt, ai biết mỗi tuần đều phải làm thêm giờ như vậy. . . . . ."
"Không đúng, làm tổng giám đốc của Triển thị ,anh phải cải chính lại em vì hiểu lầm Triển thị." Liên Tĩnh Bạch ngắt nhẹ mũi Mịch Nhi, khẽ cười nói, "Em cảm thấy rốt cuộc tại sao mấy tuần gần đây lại tăng tốc như vậy, thậm chí cho toàn thể mọi người làm thêm giờ? Còn không phải bởi vì anh muốn đạt tiến độ hoàn thành kế hoạch sớm một chút, dành thời gian rỗi để đi nghỉ phép cùng em sao!"
Đúng như vậy, Liên Tĩnh Bạch đã sớm dự đoán được Triển thị không giam được cô lâu, nên anh muốn hoàn thành công việc sớm để có thời gian rãnh rỗi, đưa Mịch Nhi đi các nơi du sơn ngoạn thuỷ, không cần trói buộc cô ở nơi chật hẹp này.
Kể từ lúc Mịch nhi trở lại, anh đã nỗ lực phối hợp đề cao hiệu suất công việc hết mức, vốn dĩ hạng mục cần một tháng để hoàn thành nay anh gom lại còn có hai tuần, vốn muốn đi kiểm tra nhưng thôi tiết kiệm được đến đâu thì hay đến đó, tất cả nhân viên cũng gia tăng tốc độ,chắc chắn có thể hoàn thành sớm trước thời hạn.
Tuy bây giờ làm việc căng thẳng , khiến hắn hơi mệt mỏi, nhưng vì những ngày nghỉ, anh vui vẻ chịu đựng.
"Anh cũng có thể nghỉ phép? !" Mịch Nhi nhất thời vừa mừng vừa sợ, tò mò hỏi tiếp, "Thiệt hay giả, anh là lão đại nha, anh mà nghỉ phép thì công ty hoạt động như thế nào? Chẳng lẽ sau khi hoàn thành công việc anh liền cho mọi người nghỉ phép hết sao?"
"Tại sao tổng giám đốc
thì không thể nghỉ phép, anh cũng là người nha, cũng muốn hưởng thụ luật bảo hộ
lao động!" Liên Tĩnh Bạch ôm Mịch Nhi vào lòng, buồn cười giải thích,
"Triển thị là một tổng thể chuyển động hoàn thiện, tất cả nhân viên ai có
chức nấy, sẽ không bởi vì thiếu người đó liền không cách nào làm việc. Huống
chi cho dù anh nghỉ phép, nhưng còn có Dĩ Mặc mà, xảy ra việc gấp, thư ký liên
lạc Dĩ Mặc đi công tác ở Italy là được rồi. Thân là Phó tổng giám đốc, Dĩ Mặc
cũng không thể mỗi lần đều lười biếng, nên thời điểm rèn luyện sẽ phải gánh nổi
trách nhiệm!"
"Ha ha, rõ ràng là anh muốn lười biếng, vẫn không quên lôi một lý do đường hoàng, xấu nhất chính là nói anh!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, truy hỏi anh tới cùng, "Vậy anh lúc nào thì có thể nghỉ phép, em phải nhịn bao lâu nữa?"
"Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, bắt đầu từ thứ sáu tiếp theo, anh sắp có một kì nghỉ nửa tháng. Cho đến khi đó, em muốn đi đâu, anh liền đi với em." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng khuyên cô, "Chỉ cần nhịn năm ngày nữa, em kiên trì, tiếp tục tới công ty với anh có được hay không?"
" Anh nói thành ra như vậy, em còn cự tuyệt thế nào. . . . . ." Mịch Nhi gắng gượng gật đầu một cái, "Bất quá nói trước, chỉ có năm ngày nha! Cuối tuần, mặc kệ anh nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, em đều sẽ không đến Triển thị!"
"Dĩ nhiên." Liên Tĩnh Bạch gật đầu, giao ước với cô.
Có thời gian chờ đợi chính xác, có mục tiêu truy đuổi chính xác, năm ngày kế tiếp mặc dù đối với Mịch Nhi mà nói nhàm chán như cũ, nhưng cô cũng có lý do nhẫn nại, nhìn Liên Tĩnh Bạch vì kì nghỉ phép đó làm việc mất ăn mất ngủ, nhìn khuôn mặt anh nghiêm túc làm việc, lòng Mịch Nhi tràn đầy cảm động.
Rốt cuộc, vào bốn giờ chiều thứ sáu, Liên Tĩnh Bạch đóng lại tờ cuối cùng của bảng báo cáo tài vụ, lại đang nhập lệnh cuối cùng cho phần mềm, mới nhẹ nâng chén cà phê lên uống một cái, chậm rãi hạ xuống căng thẳng mệt mỏi.
Uống hết cà phê, anh xoay người lại, tuyên bố với Mịch Nhi gục xuống bàn nhàm chán chơi điện thoại di động: "Mịch Nhi, công việc hoàn thành sớm, kết thúc công việc rồi! Bắt đầu từ bây giờ, thời gian của anh hoàn toàn thuộc về em, nửa tháng sau này anh chỉ ở cùng em!"
"Thật tốt quá! Anh Tiểu Bạch, anh cực khổ rồi!" Mịch Nhi hoan hô một tiếng, trong nháy mắt cô tinh thần tỉnh táo, nhào vào trong lòng Liên Tĩnh Bạch, dâng lên một nụ hôn to lớn, "Mấy ngày gần đây anh đều rất mệt, cuối cùng đã làm xong!"
"Đúng, chúng ta bây giờ liền đi, đi nghỉ phép thôi...!"
Liên Tĩnh Bạch cười yếu ớt dắt tay Mịch Nhi, nắm tay cô cùng nhau hướng về phía bầu trời làm một cử chỉ nồng nàn, sau đó sóng vai ra khỏi Triển thị.
Anh đã xử lý xong toàn bộ công việc, chỉ thị tốt tất cả lịch trình trong tương lai, mặc dù là thời điểm này anh bận rộn mấy tuần, nhưng có thể tự mình sắp xếp đổi lấy thời gian làm ban với Mịch Nhi, toàn tâm toàn ý hiểu rõ cô hòa hợp với cô, Liên Tĩnh Bạch cảm thấy hết sức đáng giá.
Kì nghỉ, kì nghỉ đã lâu chưa thấy, anh sẽ lợi dụng thật tốt thời gian không dễ có được này, đi làm chuyện thích hợp!
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cùng nhau về nhà, kết thúc công việc sớm khiến bọn họ có thể tận hưởng đêm thứ sáu, hai người rốt cuộc có thể có thời gian giống như cặp tình nhân bình thường, cùng đi ăn cơm xem phim thưởng thức cảnh đêm, vẫn chơi đến đêm khuya mới về nhà ngủ.
Ngày nghỉ thứ nhất, không có áp lực dậy sớm đi làm, nhưng đã dưỡng thành thói quen đồng hồ sinh học đúng giờ nhắc nhở, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi ôm nhau ngủ chính là rất sớm liền đã tỉnh.
Nhìn đồng hồ báo thức mới chỉ bảy giờ, ánh mắt hai người trái ngược nhau, không nói gì đồng thời thở dài. Bọn họ đều là người không ngủ được, rời giường sớm như vậy trong ngày nghỉ khó có được, hiện tại quả là không cam tâm a! {Hàn Băng Tâm}
Liên Tĩnh Bạch chậm rãi hỏi: "Muốn rời giường sao? Tối ngày hôm qua chỉ lo điên khùng chơi, chúng ta còn chưa có xác định thời gian của ngày nghỉ, hiện tại ngồi dậy quyết định em muốn đi đâu chơi, buổi chiều là có thể lên đường. . . . . ." Cho dù ngày nghỉ lười biếng, luôn luôn theo thói quen tự hạn chế khiến anh nghiêng về rời giường hơn.
Mịch Nhi ôm gối mềm nhũn không buông tay, híp mắt lắc đầu nói: "Không cần, tỉnh cũng không nổi. . . . . . Muốn rời giường chính anh dậy đi, thuận tiện giúp em lấy bữa ăn sáng tới, cũng sắp xếp ngày nghỉ. . . . . . Đi đâu cũng được, em không có ý kiến ——"
"Mèo lười Mịch Nhi, em không rời giường, anh cũng vậy cùng với em đi. . . . . ."
Kết thúc cuộc đàm phán, hai người dứt khoát chọn theo sở thích còn bé của mình, cùng nhau dựa vào giường, lười biếng trò chuyện giết thời gian.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liên tục nhớ lại từ tuổi thơ nói đến công việc bây giờ, rồi đến địa điểm du lịch kế tiếp, toát ra đề tài thiên mã hành không (*)cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề, đối với bọn họ mà nói, tán gẫu cái gì cũng đều vui vẻ.
(*):Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
Lại nói, trên giường là môi trường thích hợp nảy sinh JQ, lại nói, sáng sớm đàn ông ** là rất mạnh, một nam một nữ một đôi tình nhân cùng ở một phòng, người đàn ông nhịn hai mươi mấy năm nhanh đến cực hạn, người con gái mặc áo ngủ xinh đẹp mê người, **, nói không chừng không sờ cũng sẽ bộc phát. . . . . .
Liền tĩnh bạch ôm Mịch Nhi, từ đơn thuần nói chuyện phiếm biến thành những nụ hôn nhàn nhạt, rồi đến môi lưỡi ** hôn sâu, rồi đến, thân thể không khỏi kiềm chế.
Liên Tĩnh Bạch hôn Mịch Nhi, chóp mũi đều là mùi thơm mát mẻ động lòng người của cơ thể cô, bản năng của thân thể, não đột nhiên dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng, bị đè nén mấy năm ** giống như là mãnh thú bị nhốt, trong nháy mắt ánh mắt của anh nhiễm đỏ, khiến anh mất đi lý trí.
"Ha ha, rõ ràng là anh muốn lười biếng, vẫn không quên lôi một lý do đường hoàng, xấu nhất chính là nói anh!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, truy hỏi anh tới cùng, "Vậy anh lúc nào thì có thể nghỉ phép, em phải nhịn bao lâu nữa?"
"Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, bắt đầu từ thứ sáu tiếp theo, anh sắp có một kì nghỉ nửa tháng. Cho đến khi đó, em muốn đi đâu, anh liền đi với em." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng khuyên cô, "Chỉ cần nhịn năm ngày nữa, em kiên trì, tiếp tục tới công ty với anh có được hay không?"
" Anh nói thành ra như vậy, em còn cự tuyệt thế nào. . . . . ." Mịch Nhi gắng gượng gật đầu một cái, "Bất quá nói trước, chỉ có năm ngày nha! Cuối tuần, mặc kệ anh nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, em đều sẽ không đến Triển thị!"
"Dĩ nhiên." Liên Tĩnh Bạch gật đầu, giao ước với cô.
Có thời gian chờ đợi chính xác, có mục tiêu truy đuổi chính xác, năm ngày kế tiếp mặc dù đối với Mịch Nhi mà nói nhàm chán như cũ, nhưng cô cũng có lý do nhẫn nại, nhìn Liên Tĩnh Bạch vì kì nghỉ phép đó làm việc mất ăn mất ngủ, nhìn khuôn mặt anh nghiêm túc làm việc, lòng Mịch Nhi tràn đầy cảm động.
Rốt cuộc, vào bốn giờ chiều thứ sáu, Liên Tĩnh Bạch đóng lại tờ cuối cùng của bảng báo cáo tài vụ, lại đang nhập lệnh cuối cùng cho phần mềm, mới nhẹ nâng chén cà phê lên uống một cái, chậm rãi hạ xuống căng thẳng mệt mỏi.
Uống hết cà phê, anh xoay người lại, tuyên bố với Mịch Nhi gục xuống bàn nhàm chán chơi điện thoại di động: "Mịch Nhi, công việc hoàn thành sớm, kết thúc công việc rồi! Bắt đầu từ bây giờ, thời gian của anh hoàn toàn thuộc về em, nửa tháng sau này anh chỉ ở cùng em!"
"Thật tốt quá! Anh Tiểu Bạch, anh cực khổ rồi!" Mịch Nhi hoan hô một tiếng, trong nháy mắt cô tinh thần tỉnh táo, nhào vào trong lòng Liên Tĩnh Bạch, dâng lên một nụ hôn to lớn, "Mấy ngày gần đây anh đều rất mệt, cuối cùng đã làm xong!"
"Đúng, chúng ta bây giờ liền đi, đi nghỉ phép thôi...!"
Liên Tĩnh Bạch cười yếu ớt dắt tay Mịch Nhi, nắm tay cô cùng nhau hướng về phía bầu trời làm một cử chỉ nồng nàn, sau đó sóng vai ra khỏi Triển thị.
Anh đã xử lý xong toàn bộ công việc, chỉ thị tốt tất cả lịch trình trong tương lai, mặc dù là thời điểm này anh bận rộn mấy tuần, nhưng có thể tự mình sắp xếp đổi lấy thời gian làm ban với Mịch Nhi, toàn tâm toàn ý hiểu rõ cô hòa hợp với cô, Liên Tĩnh Bạch cảm thấy hết sức đáng giá.
Kì nghỉ, kì nghỉ đã lâu chưa thấy, anh sẽ lợi dụng thật tốt thời gian không dễ có được này, đi làm chuyện thích hợp!
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cùng nhau về nhà, kết thúc công việc sớm khiến bọn họ có thể tận hưởng đêm thứ sáu, hai người rốt cuộc có thể có thời gian giống như cặp tình nhân bình thường, cùng đi ăn cơm xem phim thưởng thức cảnh đêm, vẫn chơi đến đêm khuya mới về nhà ngủ.
Ngày nghỉ thứ nhất, không có áp lực dậy sớm đi làm, nhưng đã dưỡng thành thói quen đồng hồ sinh học đúng giờ nhắc nhở, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi ôm nhau ngủ chính là rất sớm liền đã tỉnh.
Nhìn đồng hồ báo thức mới chỉ bảy giờ, ánh mắt hai người trái ngược nhau, không nói gì đồng thời thở dài. Bọn họ đều là người không ngủ được, rời giường sớm như vậy trong ngày nghỉ khó có được, hiện tại quả là không cam tâm a! {Hàn Băng Tâm}
Liên Tĩnh Bạch chậm rãi hỏi: "Muốn rời giường sao? Tối ngày hôm qua chỉ lo điên khùng chơi, chúng ta còn chưa có xác định thời gian của ngày nghỉ, hiện tại ngồi dậy quyết định em muốn đi đâu chơi, buổi chiều là có thể lên đường. . . . . ." Cho dù ngày nghỉ lười biếng, luôn luôn theo thói quen tự hạn chế khiến anh nghiêng về rời giường hơn.
Mịch Nhi ôm gối mềm nhũn không buông tay, híp mắt lắc đầu nói: "Không cần, tỉnh cũng không nổi. . . . . . Muốn rời giường chính anh dậy đi, thuận tiện giúp em lấy bữa ăn sáng tới, cũng sắp xếp ngày nghỉ. . . . . . Đi đâu cũng được, em không có ý kiến ——"
"Mèo lười Mịch Nhi, em không rời giường, anh cũng vậy cùng với em đi. . . . . ."
Kết thúc cuộc đàm phán, hai người dứt khoát chọn theo sở thích còn bé của mình, cùng nhau dựa vào giường, lười biếng trò chuyện giết thời gian.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liên tục nhớ lại từ tuổi thơ nói đến công việc bây giờ, rồi đến địa điểm du lịch kế tiếp, toát ra đề tài thiên mã hành không (*)cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề, đối với bọn họ mà nói, tán gẫu cái gì cũng đều vui vẻ.
(*):Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
Lại nói, trên giường là môi trường thích hợp nảy sinh JQ, lại nói, sáng sớm đàn ông ** là rất mạnh, một nam một nữ một đôi tình nhân cùng ở một phòng, người đàn ông nhịn hai mươi mấy năm nhanh đến cực hạn, người con gái mặc áo ngủ xinh đẹp mê người, **, nói không chừng không sờ cũng sẽ bộc phát. . . . . .
Liền tĩnh bạch ôm Mịch Nhi, từ đơn thuần nói chuyện phiếm biến thành những nụ hôn nhàn nhạt, rồi đến môi lưỡi ** hôn sâu, rồi đến, thân thể không khỏi kiềm chế.
Liên Tĩnh Bạch hôn Mịch Nhi, chóp mũi đều là mùi thơm mát mẻ động lòng người của cơ thể cô, bản năng của thân thể, não đột nhiên dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng, bị đè nén mấy năm ** giống như là mãnh thú bị nhốt, trong nháy mắt ánh mắt của anh nhiễm đỏ, khiến anh mất đi lý trí.
Thân thể giống như là là có ý
nghĩ của mình, dựa vào bản năng là có thể tự hành động, ngón tay linh hoạt lướt
qua mở chướng ngại cản đường, bàn tay khoẻ mạnh đánh chiếm khao khát lãnh thổ,
môi lưỡi của anh càng thêm triền miên, một nụ hôn nóng rực nhưng chỉ là một con
đường yểm trợ, không tiếng động dời đi sự chú ý của Mịch Nhi, hỏa lực công kích
lớn hơn, đã thừa dịp cô chưa chuẩn bị lặng lẽ tiến hành.
Ý loạn tình mê, Mịch Nhi cảm thấy một cỗ ngọn lửa nóng bỏng từ hông kéo lên cao, cô khó khăn từ bị anh hôn xụi lơ suy yếu kéo về một tia lý trí, lúc này mới phát hiện ra. Quần áo của mình đã xốc xếch.
Áo ngủ màu xanh nhạt của cô nút áo cài giữa cổ bất tri bất giác, đã bị anh lặng lẽ cởi ra, tay trái của anh không tiếng động lẻn vào eo cô, đã tiến công đến sườn ngực của cô, bàn tay vẫn còn tiếp tục kéo lên, lập tức muốn thăm dò từ nội y của cô. . . . . .
Mà tay phải của anh, đang tiếp tục cởi ra nút cài áo ngủ của cô, thề phải rút đi toàn bộ áo của cô, thẳng thắn muốn cô hoàn toàn quả lộ (*nước ép trái cây)!
"Ngừng! Dừng lại!" Mịch Nhi hoảng hốt, lập tức giùng giằng né tránh lưỡi của anh hôn, hai tay đẩy anh lắc đầu hô, "Đừng!"
Liên Tĩnh Bạch tai lại chỉ có thể nghe được tiếng tim của mình đập tăng nhanh, toàn bộ cả người anh cũng truyền vào trên người người yêu, từ trên người Mịch Nhi cảm nhận được mới lạ vui mừng, hoàn toàn hấp dẫn cả linh hồn anh.
Cổ áo áo ngủ của cô đã bị anh cởi bỏ mấy cái, để lộ ra ngoài da thịt trắng noãn như ngọc, tay chạm vào mỗi một tấc da thịt xúc cảm cũng quá mức tốt đẹp, dáng người côcó lồi có lõm ở dưới bàn tay anh từng tấc hiện lên, giống như là mở quà tặng bình thường thăm dò phát hiện người yêu xinh đẹp, cho nên sẽ là như thế khiến anh không cách nào tự kiềm chế.
Cánh cửa Thánh địa mơ ước đã mở ra khe hở, bày biện ra châu báu, anh đã bị ** ác ma hấp dẫn, giờ phút này khiến anh dừng lại, làm sao có thể! {Hàn Băng Tâm}
Cho dù bên tai giống như nghe được hơi thở yếu ớt kháng nghị phản kháng, ánh mắt Liên Tĩnh Bạch đầy máu như cũ đến chỉ có thể nhìn mình ngọc cảnh xuân ngang dọc, tất cả tế bào đều ở đây kêu gào: áp đảo cô, xé rách cô, ăn hết cô, ăn vào trong bụng không lưu một chút máu thịt!
"Anh Tiểu Bạch, anh dừng tay !" Mịch Nhi nhìn ánh mắt Liên Tĩnh Bạch cháy lên, thật hoảng sợ sâu sắc, lần này, anh không phải đùa giỡn không phải muốn hù dọa cô, mà là thật bị tình dục thao túng toàn bộ ý nghĩ, không dư thừa một chút lý trí!
Cô chỉ có thể vô lực run rẩy đè lại bàn tay thăm dò vào trong áo ngủ của mình, lấy chút sức ngăn trở đợt tấn công của anh, phí công cố gắng kêu gọi anh "Em không muốn, anh tỉnh tỉnh a!"
"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch mờ mịch ngẩng đầu lên, anh nhìn với ánh mắt ngọn lửa sáng quắc, thâm tình khàn khàn gọi cô, "Mịch Nhi . . . . . . Anh Mịch Nhi . . . . . ."
Môi lưỡi của anh lại chận lại cô môi đỏ mọng đóng đóng mở mở, ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn giãy giụa, anh không muốn dừng lại, cũng dừng lại không được!
Kể từ khi Mịch Nhi trở lại, Liên Tĩnh Bạch quả thật tuân thủ nghiêm khắc luật lệ như Thánh Nhân, cùng giường chung gối ôm lấy cô nhiều đêm như vậy, cũng không chút nào vượt ranh giới cuối cùng, tuân thủ nghiêm khắc lời hứa không động vào cô. Đây là phẩm chất cao thượng của anh, hơn nữa anh có thể thừa nhận đang chịu dày vò đau đớn nhất.
Xa cách gặp lại người yêu trong lòng, thướt tha dịu dàng ** ở bên, nửa đêm bị người yêu trong lòng lộn xộn cọ làm cho thức tỉnh, thế nhưng anh lại sợ **của mình hù doạ cô, vẫn ép buộc mình cấm dục nhẫn nại. Anh đem tinh lực dồi dào đổ vào công việc, vì ngày nghỉ mà càng thêm bận rộn làm việc, tìm ra một chỗ tập thể dục để phát tiết, mỗi ngày sức cùng lực kiệt, mới có thể miễn cưỡng đối kháng trong thân thể không ngừng dâng trào kích động.
Anh có bao nhiêu yêu Mịch Nhi, thì có bao nhiêu kiềm chế mình, nhưng chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, là tàn khốc vô cùng!
Làm một Liễu Hạ Huệ cũng không phải là chuyện dễ dàng, mỗi ngày đều làm Liễu Hạ Huệ, càng thêm như địa ngục hành hạ!
Nhưng hôm nay, thân thể chủ động làm ra hành động, vượt qua con đường không thấy lối kia, tìm kiếm khát vọng sâu sắc nhất đáy lòng.
Còn chưa ăn trộm **, chỉ là đụng vào da thịt Mịch Nhi mắt thấy đến thân thể của cô, Liên Tĩnh Bạch liền tinh lực dâng trào chỉ còn dư bản năng rồi. Vực sâu ** tràn đầy sức quyến rũ mê hoặc, anh hoàn toàn không có biện pháp kháng cự!
Thân thể và linh hồn đều ở đây ra lệnh anh khiêu khích anh, nhịn xuống đi nữa, thì anh không phải là một người đàn ông rồi !
Thương tiếc cô là thật, nhưng thân thể bên trong nhịn đến đau đớn lửa nóng càng thêm cần giải trừ!
Ở tinh thần hoảng hốt, Liên Tĩnh Bạch dâng lên một ý niệm quỷ dị thuyết phục mình, như thôi miên bình thường mê hoặc tâm trí anh.
Có lẽ, vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, liền cần thỉnh thoảng xúc động đi phá vỡ, thoải mái hoàn thành kết hợp cùng người yêu, đây cũng có cái gì không thể?
Tim háo hức khát vọng linh hồn và thể xác kết hợp cùng người yêu, có lẽ, Mịch Nhi vẫn nói không muốn, đều là cô trước sau như một thì có kiêu ngạo dối lòng. . . . . .
Ý loạn tình mê, Mịch Nhi cảm thấy một cỗ ngọn lửa nóng bỏng từ hông kéo lên cao, cô khó khăn từ bị anh hôn xụi lơ suy yếu kéo về một tia lý trí, lúc này mới phát hiện ra. Quần áo của mình đã xốc xếch.
Áo ngủ màu xanh nhạt của cô nút áo cài giữa cổ bất tri bất giác, đã bị anh lặng lẽ cởi ra, tay trái của anh không tiếng động lẻn vào eo cô, đã tiến công đến sườn ngực của cô, bàn tay vẫn còn tiếp tục kéo lên, lập tức muốn thăm dò từ nội y của cô. . . . . .
Mà tay phải của anh, đang tiếp tục cởi ra nút cài áo ngủ của cô, thề phải rút đi toàn bộ áo của cô, thẳng thắn muốn cô hoàn toàn quả lộ (*nước ép trái cây)!
"Ngừng! Dừng lại!" Mịch Nhi hoảng hốt, lập tức giùng giằng né tránh lưỡi của anh hôn, hai tay đẩy anh lắc đầu hô, "Đừng!"
Liên Tĩnh Bạch tai lại chỉ có thể nghe được tiếng tim của mình đập tăng nhanh, toàn bộ cả người anh cũng truyền vào trên người người yêu, từ trên người Mịch Nhi cảm nhận được mới lạ vui mừng, hoàn toàn hấp dẫn cả linh hồn anh.
Cổ áo áo ngủ của cô đã bị anh cởi bỏ mấy cái, để lộ ra ngoài da thịt trắng noãn như ngọc, tay chạm vào mỗi một tấc da thịt xúc cảm cũng quá mức tốt đẹp, dáng người côcó lồi có lõm ở dưới bàn tay anh từng tấc hiện lên, giống như là mở quà tặng bình thường thăm dò phát hiện người yêu xinh đẹp, cho nên sẽ là như thế khiến anh không cách nào tự kiềm chế.
Cánh cửa Thánh địa mơ ước đã mở ra khe hở, bày biện ra châu báu, anh đã bị ** ác ma hấp dẫn, giờ phút này khiến anh dừng lại, làm sao có thể! {Hàn Băng Tâm}
Cho dù bên tai giống như nghe được hơi thở yếu ớt kháng nghị phản kháng, ánh mắt Liên Tĩnh Bạch đầy máu như cũ đến chỉ có thể nhìn mình ngọc cảnh xuân ngang dọc, tất cả tế bào đều ở đây kêu gào: áp đảo cô, xé rách cô, ăn hết cô, ăn vào trong bụng không lưu một chút máu thịt!
"Anh Tiểu Bạch, anh dừng tay !" Mịch Nhi nhìn ánh mắt Liên Tĩnh Bạch cháy lên, thật hoảng sợ sâu sắc, lần này, anh không phải đùa giỡn không phải muốn hù dọa cô, mà là thật bị tình dục thao túng toàn bộ ý nghĩ, không dư thừa một chút lý trí!
Cô chỉ có thể vô lực run rẩy đè lại bàn tay thăm dò vào trong áo ngủ của mình, lấy chút sức ngăn trở đợt tấn công của anh, phí công cố gắng kêu gọi anh "Em không muốn, anh tỉnh tỉnh a!"
"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch mờ mịch ngẩng đầu lên, anh nhìn với ánh mắt ngọn lửa sáng quắc, thâm tình khàn khàn gọi cô, "Mịch Nhi . . . . . . Anh Mịch Nhi . . . . . ."
Môi lưỡi của anh lại chận lại cô môi đỏ mọng đóng đóng mở mở, ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn giãy giụa, anh không muốn dừng lại, cũng dừng lại không được!
Kể từ khi Mịch Nhi trở lại, Liên Tĩnh Bạch quả thật tuân thủ nghiêm khắc luật lệ như Thánh Nhân, cùng giường chung gối ôm lấy cô nhiều đêm như vậy, cũng không chút nào vượt ranh giới cuối cùng, tuân thủ nghiêm khắc lời hứa không động vào cô. Đây là phẩm chất cao thượng của anh, hơn nữa anh có thể thừa nhận đang chịu dày vò đau đớn nhất.
Xa cách gặp lại người yêu trong lòng, thướt tha dịu dàng ** ở bên, nửa đêm bị người yêu trong lòng lộn xộn cọ làm cho thức tỉnh, thế nhưng anh lại sợ **của mình hù doạ cô, vẫn ép buộc mình cấm dục nhẫn nại. Anh đem tinh lực dồi dào đổ vào công việc, vì ngày nghỉ mà càng thêm bận rộn làm việc, tìm ra một chỗ tập thể dục để phát tiết, mỗi ngày sức cùng lực kiệt, mới có thể miễn cưỡng đối kháng trong thân thể không ngừng dâng trào kích động.
Anh có bao nhiêu yêu Mịch Nhi, thì có bao nhiêu kiềm chế mình, nhưng chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, là tàn khốc vô cùng!
Làm một Liễu Hạ Huệ cũng không phải là chuyện dễ dàng, mỗi ngày đều làm Liễu Hạ Huệ, càng thêm như địa ngục hành hạ!
Nhưng hôm nay, thân thể chủ động làm ra hành động, vượt qua con đường không thấy lối kia, tìm kiếm khát vọng sâu sắc nhất đáy lòng.
Còn chưa ăn trộm **, chỉ là đụng vào da thịt Mịch Nhi mắt thấy đến thân thể của cô, Liên Tĩnh Bạch liền tinh lực dâng trào chỉ còn dư bản năng rồi. Vực sâu ** tràn đầy sức quyến rũ mê hoặc, anh hoàn toàn không có biện pháp kháng cự!
Thân thể và linh hồn đều ở đây ra lệnh anh khiêu khích anh, nhịn xuống đi nữa, thì anh không phải là một người đàn ông rồi !
Thương tiếc cô là thật, nhưng thân thể bên trong nhịn đến đau đớn lửa nóng càng thêm cần giải trừ!
Ở tinh thần hoảng hốt, Liên Tĩnh Bạch dâng lên một ý niệm quỷ dị thuyết phục mình, như thôi miên bình thường mê hoặc tâm trí anh.
Có lẽ, vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, liền cần thỉnh thoảng xúc động đi phá vỡ, thoải mái hoàn thành kết hợp cùng người yêu, đây cũng có cái gì không thể?
Tim háo hức khát vọng linh hồn và thể xác kết hợp cùng người yêu, có lẽ, Mịch Nhi vẫn nói không muốn, đều là cô trước sau như một thì có kiêu ngạo dối lòng. . . . . .
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment