CHƯƠNG 44 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 44: Kết cục của Đỗ Di Nương
Bất ngờ
không kịp phòng, Đỗ di nương bị ném trúng gáy, cảnh phía trước tối lửa tắt đèn,
phía sau không có ánh trăng
.
Đỗ di nương chân trái vướng chân phải, lập tức té ngã, đầu đụng vào đá ở bên đường, lập tức ngất đi.
Mụ mụ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quay sang một người khác nói:“Lúc lão già tỉnh lại, tóm lại không có biện pháp, đi xin chỉ thị của phu nhân.
Mụ mụ khác nghe lời, lập tức đi lấy đèn lồng chạy đi xin chỉ thị.
Rất nhanh, nàng trở về,“Phu nhân trước mặt trần mụ mụ tự mình bảo, làm cho nàng biến mất.”
Hai mụ mụ một người một chân kéo Đỗ di nương, đi đến bên cạnh ao, lập tức đem nàng ném xuống.
Qua một khắc đồng hồ, hai người trở về sau tiểu viện, sau một lúc lâu, mới hô to,“Ai nha, thật khó lường , Đỗ di nương chạy.”
“Nhanh đi gọi người tìm, không thể để cho nàng chạy.”
Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân phụ trách quét dọn của Tô phủ tìm thấy thi thể của Đỗ di nương ở trong hồ.
“Đáng thương , sợ là nhớ tứ tiểu thư điên rồi.”
Vì thế mọi người đều nói Đỗ di nương tưởng niệm tứ tiểu thư, thương tâm quá độ, trượt chân ngã xuống hồ nước.
Chết đuối.
Đỗ di nương đã chết, bất quá là vớt lên, làm một cái hòm nhỏ, đến lúc đó đem đi chôn là hết phận sự.
Nay trong nhà liên tiếp xẩy ra chuyện, lão gia không để ý tới mọi chuyện, toàn dựa vào Vương phu nhân.
Xẩy ra hỏa hoạn, nha môn liền phái người đến, bởi vì nhiều nha đầu mụ mụ chết cháy, bọn họ kết luận là tại thời điểm xẩy ra hỏa hoạn, nơi đó phát hỏa, thiêu màn. Hơn nữa trên sàn nhà tìm được chứng cớ, nơi đó có một cái khe nhỏ, tuy rằng không rõ ràng, nhưng gió không ngừng thổi, phía trên là màn tơ lụa, một chút ánh lửa đều có thể gây cháy.
Bất quá còn có cái bộ khoái nói, cũng có thể là có kẻ trộm lẻn vào, thừa dịp mọi người đang chơi đùa định trộm này nọ, kết quả có nha hoàn đi ra, kẻ trộm sợ hãi, không cẩn thận đánh nghiêng ngọn nến, khiến cho xảy ra hỏa hoạn.
Chứng cớ dưới lớp tro tàn của cái bàn có mấy khối bạc vụn, còn có mấy cái kim trâm linh tinh.
Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, dù sao mọi người đều cho rằng ít nhiều Vương phu nhân thấy loạn mà không sợ hãi, mới có thể dập tắt hỏa hoạn, mới không có tai họa khác.
Vương phu nhân giả bộ lao lực quá độ, hiện tại lại nhiều việc mệt mỏi, nàng nghiêng người tựa vào tháp thượng nghỉ ngơi.
.
Đỗ di nương chân trái vướng chân phải, lập tức té ngã, đầu đụng vào đá ở bên đường, lập tức ngất đi.
Mụ mụ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quay sang một người khác nói:“Lúc lão già tỉnh lại, tóm lại không có biện pháp, đi xin chỉ thị của phu nhân.
Mụ mụ khác nghe lời, lập tức đi lấy đèn lồng chạy đi xin chỉ thị.
Rất nhanh, nàng trở về,“Phu nhân trước mặt trần mụ mụ tự mình bảo, làm cho nàng biến mất.”
Hai mụ mụ một người một chân kéo Đỗ di nương, đi đến bên cạnh ao, lập tức đem nàng ném xuống.
Qua một khắc đồng hồ, hai người trở về sau tiểu viện, sau một lúc lâu, mới hô to,“Ai nha, thật khó lường , Đỗ di nương chạy.”
“Nhanh đi gọi người tìm, không thể để cho nàng chạy.”
Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân phụ trách quét dọn của Tô phủ tìm thấy thi thể của Đỗ di nương ở trong hồ.
“Đáng thương , sợ là nhớ tứ tiểu thư điên rồi.”
Vì thế mọi người đều nói Đỗ di nương tưởng niệm tứ tiểu thư, thương tâm quá độ, trượt chân ngã xuống hồ nước.
Chết đuối.
Đỗ di nương đã chết, bất quá là vớt lên, làm một cái hòm nhỏ, đến lúc đó đem đi chôn là hết phận sự.
Nay trong nhà liên tiếp xẩy ra chuyện, lão gia không để ý tới mọi chuyện, toàn dựa vào Vương phu nhân.
Xẩy ra hỏa hoạn, nha môn liền phái người đến, bởi vì nhiều nha đầu mụ mụ chết cháy, bọn họ kết luận là tại thời điểm xẩy ra hỏa hoạn, nơi đó phát hỏa, thiêu màn. Hơn nữa trên sàn nhà tìm được chứng cớ, nơi đó có một cái khe nhỏ, tuy rằng không rõ ràng, nhưng gió không ngừng thổi, phía trên là màn tơ lụa, một chút ánh lửa đều có thể gây cháy.
Bất quá còn có cái bộ khoái nói, cũng có thể là có kẻ trộm lẻn vào, thừa dịp mọi người đang chơi đùa định trộm này nọ, kết quả có nha hoàn đi ra, kẻ trộm sợ hãi, không cẩn thận đánh nghiêng ngọn nến, khiến cho xảy ra hỏa hoạn.
Chứng cớ dưới lớp tro tàn của cái bàn có mấy khối bạc vụn, còn có mấy cái kim trâm linh tinh.
Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, dù sao mọi người đều cho rằng ít nhiều Vương phu nhân thấy loạn mà không sợ hãi, mới có thể dập tắt hỏa hoạn, mới không có tai họa khác.
Vương phu nhân giả bộ lao lực quá độ, hiện tại lại nhiều việc mệt mỏi, nàng nghiêng người tựa vào tháp thượng nghỉ ngơi.
Nhị tiểu thư
tự mình quỳ xuống, ôn nhu nói:“Mẫu thân không cần quá mức hao tổn tinh thần, việc
đã đến nước này, cũng không phải mẫu thân có thể thay đổi được. Nữ nhi nghe nói
Dương Châu xẩy ra đại hỏa hoạn, thiêu mười ngày mười đêm, hủy hàng vạn gian
phòng ở đó. Cũng nhờ có mẫu thân chỉ huy, mới bảo vệ được gia đình chúng ta lớn
như vậy.”
Vương phu nhân hơi hơi mở hí mắt, quay người nhìn nàng một cái, nhị tiểu thư ngày thường ôn ôn nhu nhu , bộ dạng muốn chứng tỏ, đứng lên nói như vậy, thật sự là ôn nhu như nước, nhu thuận đáng yêu.
Nàng cảm thấy hừ lạnh, thản nhiên nói:“Nếu nhi nữ của ta cũng giống như ngươi thì tốt quá.”
Nhị tiểu thư khuyên nhủ:“Đại tỷ tỷ chính là nhất thời thương tâm quá độ. Đừng nói là người thiện tâm trọng tình cảm như đại tỷ tỷ, cho dù là nữ nhi vẫn cảm thấy đau lòng, khóc vài đêm không hết nước mắt. Tứ muội muội, nghĩ đến là thấy đáng thương.”
Nàng cúi đầu lau lệ, đôi mắt hồng hồng , gầy yếu tái nhợt hai má biểu hiện nàng mấy ngày nay cũng đau buồn mà tiều tụy, làm cho người ta nhịn không được thương tiếc.
Còn nhỏ tuổi mà có tâm tư, công lực như thế này, Vương phu nhân cảm thấy cười lạnh, coi như là không đơn giản.
Vương phu nhân ngấn ngấn lệ,“Con của ta, ngươi mau đứng lên đi. Đại tỷ tỷ bị bệnh, tam muội muội bị bệnh, tứ muội muội không còn, ngươi mà cũng có chuyện gì không hay xảy ra, sẽ khiến cho nương nhiều thương tâm.”
Nàng kéo nhị tiểu thư, cho nàng ngồi ở bên cạnh mình.
Nhị tiểu thư cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, cảm thấy âm thầm đắc ý.
Vương phu nhân vuốt tóc nhị tiểu thư, lại nghĩ làm như thế nào để đối phó với lão phu nhân, lão Quốc Công phu nhân kia, tuy rằng lớn tuổi, nhưng là càng già càng khôn ngoan, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, tinh thần quắc thước, cũng không phải dễ đối phó.
Nàng cần nghĩ ra mưu kế một chút mới được.
Và quan trọng hơn là, nhị thiếu gia Tô Việt đã về đến đây, còn con trai của nàng đại thiếu gia Tô Thích lại chưa trở về.
Nàng suy nghĩ kĩ lại, làm sao bây giờ.
Tô Nhân Vũ sau khi tỉnh lại liền chuyển đến thư phòng, hắn sai Lâm di nương chăm sóc Tô Hinh Nhi, đại tiểu thư ở lại phủ của đại phu nhân.
Hỉ Thước được phu nhân chỉ định, đi theo Tô Nhân Vũ hầu hạ.
Tô Nhân Vũ mặt vẫn băng bó, nhìn không rõ tưởng cái gì, thường xuyên ngồi ở trên giường, càng ngày càng ngẩn ngơ.
Hỉ Thước lấy khăn mặt dính thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn,“Lão gia, nghỉ ngơi một chút đi. Đại phu nói, ngài nên tĩnh dưỡng cho tốt.”
Vương phu nhân hơi hơi mở hí mắt, quay người nhìn nàng một cái, nhị tiểu thư ngày thường ôn ôn nhu nhu , bộ dạng muốn chứng tỏ, đứng lên nói như vậy, thật sự là ôn nhu như nước, nhu thuận đáng yêu.
Nàng cảm thấy hừ lạnh, thản nhiên nói:“Nếu nhi nữ của ta cũng giống như ngươi thì tốt quá.”
Nhị tiểu thư khuyên nhủ:“Đại tỷ tỷ chính là nhất thời thương tâm quá độ. Đừng nói là người thiện tâm trọng tình cảm như đại tỷ tỷ, cho dù là nữ nhi vẫn cảm thấy đau lòng, khóc vài đêm không hết nước mắt. Tứ muội muội, nghĩ đến là thấy đáng thương.”
Nàng cúi đầu lau lệ, đôi mắt hồng hồng , gầy yếu tái nhợt hai má biểu hiện nàng mấy ngày nay cũng đau buồn mà tiều tụy, làm cho người ta nhịn không được thương tiếc.
Còn nhỏ tuổi mà có tâm tư, công lực như thế này, Vương phu nhân cảm thấy cười lạnh, coi như là không đơn giản.
Vương phu nhân ngấn ngấn lệ,“Con của ta, ngươi mau đứng lên đi. Đại tỷ tỷ bị bệnh, tam muội muội bị bệnh, tứ muội muội không còn, ngươi mà cũng có chuyện gì không hay xảy ra, sẽ khiến cho nương nhiều thương tâm.”
Nàng kéo nhị tiểu thư, cho nàng ngồi ở bên cạnh mình.
Nhị tiểu thư cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, cảm thấy âm thầm đắc ý.
Vương phu nhân vuốt tóc nhị tiểu thư, lại nghĩ làm như thế nào để đối phó với lão phu nhân, lão Quốc Công phu nhân kia, tuy rằng lớn tuổi, nhưng là càng già càng khôn ngoan, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, tinh thần quắc thước, cũng không phải dễ đối phó.
Nàng cần nghĩ ra mưu kế một chút mới được.
Và quan trọng hơn là, nhị thiếu gia Tô Việt đã về đến đây, còn con trai của nàng đại thiếu gia Tô Thích lại chưa trở về.
Nàng suy nghĩ kĩ lại, làm sao bây giờ.
Tô Nhân Vũ sau khi tỉnh lại liền chuyển đến thư phòng, hắn sai Lâm di nương chăm sóc Tô Hinh Nhi, đại tiểu thư ở lại phủ của đại phu nhân.
Hỉ Thước được phu nhân chỉ định, đi theo Tô Nhân Vũ hầu hạ.
Tô Nhân Vũ mặt vẫn băng bó, nhìn không rõ tưởng cái gì, thường xuyên ngồi ở trên giường, càng ngày càng ngẩn ngơ.
Hỉ Thước lấy khăn mặt dính thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn,“Lão gia, nghỉ ngơi một chút đi. Đại phu nói, ngài nên tĩnh dưỡng cho tốt.”
Tô Nhân Vũ vẻ
mặt ác liệt, mặc dù có mấy chỗ trầy da, lại làm cho hắn có một vẻ anh tuấn và
tàn độc hơn, hắn thanh âm băng băng ,“Đỗ di nương chết như thế nào.”
Hỉ Thước đem chuyện nghe được nói.
Tô Nhân Vũ hừ một tiếng.
Trong thư phòng trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Tô Nhân Vũ lại hỏi:“Tứ nha đầu......” Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói.
Hắn không biết, bất tri bất giác, tiểu nha đầu kia, hắn vẫn không chú ý tới, không có trút tâm huyết vào tiểu nha đầu đó, thế nhưng lại chiếm một vị trí không thể thay thế ở trong lòng hắn sao?
Hắn ấn trên ngực, Tô Hinh Nhi bị què chân cũng không biết là nặng hay nhẹ.
Hắn lẩm bẩm nói:“Doanh nhi, thực xin lỗi, ta đã cố hết sức. Cho dù nữ nhi của chúng ta bị chặt đứt chân, ta nhất sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt, làm cho nàng được hạnh phúc.”
Hỉ Thước nhìn hắn vẻ mặt bi thương, lại cố gắng kìm nén, không khóc ra nước mắt, nhưng bộ dạng lại đau đến mức tận cùng, làm cho nàng, những người đứng xem đều không nhịn được mà muốn khóc lớn.
“Lão gia, tứ tiểu thư thông minh đáng yêu, nhất định không phải là đứa trẻ bình thường, cho dù không còn, cũng sẽ được lên thiên đường......”
Nói xong, nàng nhịn không được, ôm mặt khóc.
Tô Nhân Vũ vô cùng tức giận trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,“Vì sao ngươi khóc?”
Hỉ Thước run lên, liền xoa xoa nước mắt,“Hầu gái tuy rằng vẫn hầu hạ phu nhân, nhưng cùng tứ tiểu thư gặp mặt nhiều lần, cũng thích nàng......”
Tô Nhân Vũ yên lặng nhìn nàng, mở hí mắt,“Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi phạm lỗi, phu nhân muốn đánh chết ngươi, đem ngươi bán đi làm điếm.”
Hỉ Thước liền quỳ xuống.
Tô Nhân Vũ nhướng nhướng mi,“Sau cùng, nàng tha cho ngươi, là Cố di nương thay ngươi cầu xin, đúng không?”
Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt.
Tô Nhân Vũ tiếp tục nói:“Cố di nương đối đãi với ngươi tốt lắm, cũng thường đưa ngươi nhiều đồ. Kỳ thật, các ngươi là trình diễn khổ nhục kế. Đúng hay không?”
Hỉ Thước kinh ngạc nhìn hắn, cả người lạnh như băng, đột nhiên, nàng lắc đầu,“Nô tỳ là thật tâm thích Cố di nương.”
Cố di nương ôn nhu, thiện lương, rộng lượng, giống tiên tử siêu phàm thoát tục, căn bản khinh thường không cùng các nữ nhân tranh đoạt tình cảm.
Hỉ Thước đem chuyện nghe được nói.
Tô Nhân Vũ hừ một tiếng.
Trong thư phòng trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Tô Nhân Vũ lại hỏi:“Tứ nha đầu......” Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói.
Hắn không biết, bất tri bất giác, tiểu nha đầu kia, hắn vẫn không chú ý tới, không có trút tâm huyết vào tiểu nha đầu đó, thế nhưng lại chiếm một vị trí không thể thay thế ở trong lòng hắn sao?
Hắn ấn trên ngực, Tô Hinh Nhi bị què chân cũng không biết là nặng hay nhẹ.
Hắn lẩm bẩm nói:“Doanh nhi, thực xin lỗi, ta đã cố hết sức. Cho dù nữ nhi của chúng ta bị chặt đứt chân, ta nhất sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt, làm cho nàng được hạnh phúc.”
Hỉ Thước nhìn hắn vẻ mặt bi thương, lại cố gắng kìm nén, không khóc ra nước mắt, nhưng bộ dạng lại đau đến mức tận cùng, làm cho nàng, những người đứng xem đều không nhịn được mà muốn khóc lớn.
“Lão gia, tứ tiểu thư thông minh đáng yêu, nhất định không phải là đứa trẻ bình thường, cho dù không còn, cũng sẽ được lên thiên đường......”
Nói xong, nàng nhịn không được, ôm mặt khóc.
Tô Nhân Vũ vô cùng tức giận trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,“Vì sao ngươi khóc?”
Hỉ Thước run lên, liền xoa xoa nước mắt,“Hầu gái tuy rằng vẫn hầu hạ phu nhân, nhưng cùng tứ tiểu thư gặp mặt nhiều lần, cũng thích nàng......”
Tô Nhân Vũ yên lặng nhìn nàng, mở hí mắt,“Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi phạm lỗi, phu nhân muốn đánh chết ngươi, đem ngươi bán đi làm điếm.”
Hỉ Thước liền quỳ xuống.
Tô Nhân Vũ nhướng nhướng mi,“Sau cùng, nàng tha cho ngươi, là Cố di nương thay ngươi cầu xin, đúng không?”
Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt.
Tô Nhân Vũ tiếp tục nói:“Cố di nương đối đãi với ngươi tốt lắm, cũng thường đưa ngươi nhiều đồ. Kỳ thật, các ngươi là trình diễn khổ nhục kế. Đúng hay không?”
Hỉ Thước kinh ngạc nhìn hắn, cả người lạnh như băng, đột nhiên, nàng lắc đầu,“Nô tỳ là thật tâm thích Cố di nương.”
Cố di nương ôn nhu, thiện lương, rộng lượng, giống tiên tử siêu phàm thoát tục, căn bản khinh thường không cùng các nữ nhân tranh đoạt tình cảm.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment