CHƯƠNG 1 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 1: Đỗ Nhị Nương quá quắt
Tháng hai tiết xuân lành lạnh,
Hạnh hoa * (hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nhụy hoa
tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như
đang thì thầm to nhỏ.
“ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với
đống y phục chất như núi trước mắt.
Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc
nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa.
Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo
màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân
loại quần áo để ngâm nước.
Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo
mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét
cóng không động đậy được.
Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày
chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô
bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ
xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không
dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi
mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển
trách, nhưng người đàn bà đó lại không hề bận tâm, nghe thấy tiểu cô nương đó gọi
mình là Di nương lại càng đánh mạnh hơn.
“ Không cần ngươi ngày ngày nhắc ta mang danh hão thân là chủ nhân lại làm cái
thứ việc của hạ nhân này, ta thấp hèn, ngươi cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu
đâu.”
Người đàn bà đó một bên mắng một bên lao vào đánh đập, tiểu cô nương bị đánh đến
khiếp sợ, không dám tránh đòn, chỉ ôm đầu liên tục cầu xin tha thứ.
Người đàn bà đó nhìn thấy tiểu cô nương khuôn mặt sưng phù ngập tràn nước mắt
càng nổi điên, đánh càng dữ hơn, khom người xuống cấu véo xuống sườn và đùi của
tiểu nữ nhi.
Tiểu cô nương đau đớn gào khóc, vùng vẫy muốn chạy trốn, người đàn bà đó liền đạp
xuống một cước “ Ta bảo ngươi chạy sao, muốn tạo phản, lão nương ta vất vả làm
việc cực khổ như vậy còn ngươi lại dám bỏ chạy?”
Tiểu cô nương thân thể bé nhỏ, ngay tức khắc bị người đàn bà đó giẫm đạp trên đất,
nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
“ Ta nói cho ngươi biết, đừng có giả chết, nếu không giặt ngay cái đống quần áo
này, thì ai cũng đừng mong có cơm ăn.” Nói xong liền đi múc nước giặt quần áo,
thùng nước trĩu nặng, người đàn bà đó đã làm công việc nặng nhọc này vài năm, vẫn
là không thành thục, chửi xong đánh xong bắt đầu đi giặt giũ quần áo.
Một lúc sau vẫn thấy nữ nhi còn nằm bất động, liền quát: “ Mạt Mạt , cái ti
Thấy tiểu cô nương bất động
người đàn bà lúc này mới cuống cuồng lao đến, vội vàng xoay người nữ nhi lại,
chỉ thấy trán của nàng đã bị thủng một lỗ, máu đang chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cả một
vùng trên đất.
“ Nha đầu , Nha đầu!” người đàn bà đó lo lắng cầm áo đè chặt vết thương trên đầu
tiểu cô nương, lại ra sức ấn vào huyệt nhân trung nhưng tiểu cô nương đó vẫn
không tỉnh lại.
Người đàn bà đó giống như phát điên bổ nhào về phía cửa gào thét, “ Người đâu…
người đâu mau tới đây, mau mời đại phu, tứ tiểu thư bị thương rồi.”
Thét gào cả buổi vẫn không có người tới, cửa bị khóa bên ngoài, nàng ta cũng
không thể đi ra, chỉ có thể liều mạng đập cửa kêu cứu.
Mãi mới có một bà lão bộ dáng lười biếng ngáp lên ngáp xuống bước tới, “ Tôi
nói nè Đỗ Di nương ,bà la ó gì đó, giống như quỷ kêu vậy, muốn dọa người à,
ngươi không biết hôm nay là sinh nhật của đại tiểu thư sao? Nếu để lão gia biết
sẽ xé nát miệng bà ra.”
Đỗ Di nương nắm chặt cửa, cuống quýt nhòm qua khe cửa nhìn bà lão kia, “ La đại
nương, bà làm ơn làm phước kêu giúp đại phu, tứ tiểu thư chơi trong vườn bị ngã
, đầu bị thương rồi.
La đại nương hừ lạnh “ Nếu ngươi không lấy ghế đập nó, nó sẽ không bị thương.”
Đỗ Di nương nôn nóng thề độc “ La đại nương nếu tôi lừa gạt bà sẽ bị thiên lôi
đánh chết, nếu không tin bà vào đây mà xem.”
La đại nương lại không muốn vào trong xem, lạnh nhạt nhìn vào trong “ cho dù có
cũng không có cách nào à, mời đại phu phải bẩm báo với phu nhân, hiện tại phu
nhân đang ở cùng quốc công.
Đỗ Di nương khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ánh mắt tán loạn, tuyệt vọng hướng tới
cửa quỳ xuống đất, “ La đại nương, ta cầu xin bà, cầu xin bà cứu giúp.”
La đại nương thở dài, dậm chân một cái, “ Thật là xui tám đời mới bị ngươi bám
theo. Thôi được rồi, ta đi xem xem, xem có thể cầu xin phu nhân được không.”
Tuy nói như thế nhưng chân bà ta lại không bước đi.
Đỗ Di nương biết bà ta muốn vơ vét chút đỉnh, liền vội vàng rút trong người ra
một cái khăn nhét ra ngoài, “ Đại nương thật sự không còn gì khác nữa.”
Vài năm nay vốn một số đồ vật đại nương hảo tâm cho bà ta nhưng đều bị bọn hạ
nhân lấy đi mất.
La đại nương thấy bộ dạng đáng thương của bà ta bây giờ bỗng nghĩ lại trước đây
nữ nhân này có một thời làm mưa làm gió, trong lòng có chút mềm lòng, “ Thôi được,
ta bây giờ liền đi xem sao.”
Kể ra nữ nhân này cũng thật họa phúc vô thường, vốn cứ tưởng có thể tận hưởng
cuộc sống vinh hoa phú quý, có ai ngờ, quay ngoắt một cái lại phải sống cuộc sống
của kẻ đầy tớ thấp kém.
La đại nương ngậm ngùi bước
đi.
Lại nói tiếp Đỗ Di nương 7 tuổi đã được mua về phủ, được chính tay lão phu nhân
dạy dỗ nên người, nàng vẫn luôn đươc lão phu nhân xem trọng. Lão phu nhân thấy
nàng ta xinh đẹp, hiểu chuyện, nhanh nhẹn liền cho nàng trở thành nha hoàn
thông phòng cho con trai bà. Hầu hạ quốc công được vài năm, đến phu nhân mới
vào cửa cũng phải nể nang vài phần, còn chủ động xin lão phu nhân và quốc công
nâng nàng ta lên làm Di nương .Cuối cùng có ai ngờ được hiện tại đến hạ nhân
nàng cũng không bằng.
Đỗ Di nương thấy La đại nương dời đi, vội đem nữ nhi ôm vào trong phòng, khuôn
mặt cô bé trắng bợt yếu ớt, các vết máu đã đông lại thành vết rất ghê tởm. Nàng
ta vội lấy khăn tay nhúng nước lau mặt giúp nữ nhi, vừa lau vừa khóc, “ Mạt Mạt
à, con đừng trách di nương độc ác, ta….ta cũng không phải cố ý đánh con. Di
nương ….trong lòng rất uất ức.”
Lúc này đây mi mắt Mạt Mạt khẽ chớp động, Đỗ Di nương không nhìn thấy, chỉ lo tự
lải nhải. “ Ai bảo con mệnh khổ, ai bảo ta mệnh càng khổ, đắc tội với bọn họ,
làm sao có thể tốt được đây.”. Khóc một hồi, nàng ta lại khóc tiếp “ Lão phu
nhân, bà cũng không thương tiếc Đỗ Quyên, tại sao bà không đón nô tỳ về bên cạnh
bà, Đỗ Quyên sai rồi, sẽ không bao giờ làm trái ý lão phu nhân nữa. Ô ô….”
Tô Mạt tuy đã ra sức nhắm mắt lại, nhưng trong lòng như muốn nổ tung, cái gì Di
nương , cái gì lão phu nhân, cái gì mệnh khổ….
Không lẽ?
Nàng xuyên không rồi?
Quá kinh hãi.
Tô Mạt là một sinh viên mũi nhọn đã tốt nghiệp của trường đại học y khoa danh
tiếng cơ mà, con đường sự nghiệp thênh thang trước mắt, cô mãi mới đấu tranh được
với người cha bá đạo lộng quyền của mình được làm bác sĩ tùy thân của lính đặc
chủng….
Vậy để cô chết luôn đi, chết là hết luôn, ông trời ơi ông không cần trêu đùa
người khác thế này a.
Cô chỉ là nhìn thấy có người rớt xuống sông, tự mình đề cao tinh thần Lôi
Phong* cứu người thôi mà.
(*Lôi Phong là tên của một người cả đời tận tình với đảng, cả đời nguyện đi
theo đảng)
Ai ngờ được mình sẽ xuyên không chứ?
Khả năng bơi lội, thủy tính của cô rất tốt cơ mà!
Quá xui xẻo rồi, nhất định là có chỗ nào sai sót, có ai giải thích giúp cô
không? Tại sao lại ù ù cạc cạc xuyên không? Lại còn sắp xếp cho cô bên cạnh một
Di nương khóc lóc ỉ ôi? Thường ngày Tô Mạt rất thích tìm tòi nghiên cứu lịch sử
cổ đại nên người Di nương trước mắt này cô biết rất rõ chính là vợ lẽ. Con cái
của vợ lẽ cũng không được phép gọi mẹ là nương, bắt buộc gọi là Di nương, chỉ
có do chính thất sinh ra mới được gọi là mẫu thân hoặc nương.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment