CHƯƠNG 07 - HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11


Tác giả : Tiểu Tương Đông Nhi
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại
  
CHƯƠNG 07: NỢ MÁU TRẢ BẰNG MÁU 1


Bóng đêm dần dần trở nên dày đặc, gió lạnh như đao cắt.

Mặc dù vết thương quanh thân đau đớn như muốn nứt ra, Sở Kiều vẫn buộc mình đứng lên, chạy tới chạy lui quanh căn phòng chứa củi chật hẹp, thỉnh thoảng dừng lại dùng hai tay xoa nắn da thịt để ngừa mình chết rét ở trong cái phòng củi rách nát này.

Tiếng trống canh ba vừa mới điểm, một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên, nàng sửng sốt ngừng lại, quay đầu cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Khung cửa sổ cao hơn người chậm rãi bị đẩy ra, lộ ra một cái đầu nho nhỏ, mắt người này cẩn thận nhìn một vòng quanh phòng chứa củi, nhìn thấy Sở Kiều đứng trên mặt đất thì vui sướng sáng rỡ, vội vàng giơ một ngón tay lên miệng làm tư thế chớ có lên tiếng rồi lưu loát tung mình nhảy vào trong phòng.

Đứa bé trai trên người còn vương hàn khí bên ngoài nhanh chóng chạy lại gần Sở Kiều, giơ tay ôm chặt nàng vào ngực, giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng kiên định an ủi: 

“Nguyệt Nhi đừng sợ, Ngũ ca tới rồi.”

Đứa bé trai rất gầy, tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng chừng tám chín tuổi, trên người mặc một bộ xiêm y màu xám tro rộng thùng thình, càng khiến thân hình của cậu thêm nhỏ gầy. Thân thể cậu bé còn chưa trưởng thành, so với Sở Kiều chỉ cao hơn nửa cái đầu, vẻ mặt ưu sầu nhưng kiên trì. Cậu ôm thật chặt đứa bé gái trong ngực, không ngừng vỗ vỗ sau lưng cô bé, an ủi: 

“Đừng sợ, Ngũ ca tới rồi.”

Chẳng biết tại sao, hốc mắt Sở Kiều đột nhiên ướt, dường như chính là phản ứng của khối thân thể này, từng giọt nước mắt lớn không ngăn được rớt xuống, làm ướt xiêm y thô ráp của bé trai.

Ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên người hai đứa trẻ thấp bé. Trời đất lạnh như băng, chỉ duy suy nghĩ trong lòng là có một tia ấm áp. Thân thể nho nhỏ của đứa bé trai như một ngọn núi bền bỉ, tuy cũng có hơi run rẩy vì cái lạnh ban đêm nhưng cậu vẫn kiên định ôm chặt muội muội của mình như cũ, quyết liệt siết chặt hai cánh tay.

“Nguyệt Nhi, có đói bụng không?”

 Cậu bé buông lỏng tay ra, đưa ngón tay đen nhẻm cẩn thận lau nước mắt trên mặt Sở Kiều, cười híp mắt nói: 

“Xem Ngũ ca đem cho muội cái gì nè?”

Đứa bé trai lấy ra một cái tô lớn bằng sứ thô, vân Thanh Hoa trên tô đã mờ gần hết, vành tô còn bị mẻ mấy miếng nhỏ. Trong tô có đầy cơm gạo tẻ, phía trên còn có một chút rau, không nóng nhưng lúc này lại tỏa ra mùi thơm mê người. Cậu bé nhét một đôi đũa vào tay Sở Kiều, thúc giục:

 “Mau ăn.”

Sở Kiều cúi đầu và một ngụm cơm vào trong miệng, trong miệng mặn chát, có lẫn vị máu và nước mắt nhưng nàng vẫn nhai ngon lành, sau đó nhẹ nhàng nức nở một tiếng. Hai mắt đứa bé trai trông mong nhìn nàng, mỗi lần Sở Kiều và một đũa, cậu bé cũng nhẹ nhàng hé miệng, thấy nàng nuốt xuống thì sẽ vui vẻ híp mắt lại.

Đôi đũa khuấy trong tô cơm, đột nhiên cắm vào một cục gì đó, nàng lựa ra, là một khối thịt kho tàu còn hơi nóng. Miếng thịt nửa nạc nửa mỡ to cỡ ngón cái, hơi sém lửa ở trong bóng đêm lạnh như băng này lại lộ vẻ vô cùng mê người.

Một âm thanh ùng ục đột nhiên vang lên, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn đứa bé trai, chỉ thấy cậu lúng túng vuốt bụng, cố ý bất mãn nói:

 “Ta mới ăn xong, tuyệt không có đói.”

Sở Kiều đưa đũa ra, dứt khoát nói: 

“Huynh ăn đi.”

Cậu bé lắc đầu: 

“Tối nay chúng ta có đồ ăn ngon lắm, Tứ thiếu gia cho thêm món ăn, thịt kho tàu, cá chép hấp, sườn xào chua ngọt, vịt chần, rất nhiều món. Ta ăn đến muốn nôn, bây giờ cái gì cũng ăn không vô.”

Sở Kiều cố chấp giơ chiếc đũa: 

“Ta không thích ăn thịt mỡ.”

Bé trai khẽ sửng sốt, nhìn nhìn Sở Kiều rồi lại liếc nhìn khối thịt kho tàu kia, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, thật lâu sau mới đưa tay nhận lấy đôi đũa từ trong tay Sở Kiều, cẩn thận há miệng cắn phần mỡ, chừa lại phần thịt nạc, cuối cùng he he cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, 

“Nguyệt Nhi, bây giờ có thể ăn rồi.”

Lỗ mũi đột nhiên ê ẩm một trận, Sở Kiều nhanh chóng cúi đầu, nước mắt đã tràn ra hốc mắt nhưng nàng vẫn ép không cho nó chảy ra. Hồi lâu sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, cười với cậu bé một tiếng, há miệng ăn khối thịt, vừa ăn vừa cong môi cười.

“Nguyệt Nhi, có ngon không?” 

Ánh mắt cậu bé rất sáng, sáng như sao phía chân trời.

Sở Kiều dùng sức gật đầu, tiếng nói nghẹn ngào đứt quãng:

 “Ngũ Ca, ngon lắm, thứ ngon nhất ta từng ăn trong đời chính là khối thịt này.”

“Ngốc.”

 Cậu bé đưa tay vuốt đầu nàng, vẻ mặt có chút bi thương, nói:

 “Muội mới bao nhiêu tuổi mà đã nói như vậy. Không nói đến tương lai, lúc chúng ta còn bé cũng từng ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, chỉ là lúc đó muội còn bé, có lẽ nhớ không được. Bất quá, muội yên tâm, một ngày nào đó trong tương lai, Ngũ ca sẽ cho muội được ăn no mặc ấm, đem hết những thứ ngon nhất trên đời này cho muội ăn, không chỉ có thịt kho tàu, còn có nhân sâm, cá muối, tổ yến, vi cá, cái gì cũng có. Đến lúc đó, ai cũng đừng mong khi dễ chúng ta. Nguyệt Nhi, muội có tin tưởng Ngũ ca không?”

Sở Kiều gật đầu, cúi đầu cố gắng ăn hết chỗ cơm trong tô, mùi vị khổ sở nhưng vô cùng ấm áp.

“Nguyệt Nhi, đừng sợ.” 

Đứa bé trai cởi áo khoác trên người xuống choàng lên vai Sở Kiều, giọng non nớt nhưng lại kiên định gằn từng chữ nói:

 “Có Ngũ ca bảo vệ muội, ta sẽ ở đây với muội, đừng sợ."

Ánh trăng bàng bạc thê lương xuyên qua khe cửa, chiếu vào trong phòng chứa củi, hai thân thể nho nhỏ tựa sát vào nhau, đơn bạc nhưng lại vô cùng ấm áp.

Đèn đuốc phía xa xa vẫn sáng trưng, đàn sáo tưng bừng, rượu thịt tràn lan, dạ tiệc long trọng đã đến hồi cao trào. Dưới ánh đèn huy hoàng, không có ai nhớ đến nữ hài tử may mắn còn sống sót sau cuộc đi săn ngày hôm nay. Bên ngoài gió vẫn gào thét, cuốn lá cờ Đại Kỳ đỏ rực tung bay phần phật.

Ngày thứ hai, sau khi Sở Kiều tỉnh lại thì đứa bé trai kia đã rời đi, trên đất có viết một hàng chữ nhỏ đẹp mắt: 

“Đến tối Ngũ ca sẽ lại đến, dưới đống củi có bánh bao.”

Sở Kiều dỡ đống củi khô trong góc lên, tìm thấy một gói giấy dầu, bên trong có hai cái bánh bao nhỏ. Nàng nắm chặt bánh bao, sắc mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.

Cứ như thế ba ngày trôi qua, không người nào hỏi đến nàng, mỗi tối đứa bé trai kia sẽ lại đến, đến sáng lại lặng lẽ rời đi. Đến ngày thứ ba, cánh cửa phòng chứa củi *rầm* một tiếng mở ra. Chu Thuận từ trên cao nhìn xuống Sở Kiều vẫn còn sống trong phòng chứa củi, chân mày càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc kêu hạ nhân thả nàng ra ngoài.

Một khắc khi bước ra khỏi phòng chứa củi kia, Sở Kiều đứng ở cửa, thoáng nhìn bên trong gian phòng cũ rách này một lần cuối, khóe miệng mím chặt, sau đó kiên quyết quay đầu đi.

Chu Thuận, Gia Cát, Cảnh, Mộc, Giác, Triệt, Yến…

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên trên trán nàng, phản chiếu một vòng sáng rực rỡ, kim quang lập lòe, tựa như phượng hoàng phi thiên.

Càng đi về phía trước, phòng ốc càng lộ vẻ cũ rách, tùy ý cũng có thể thấy được một nhóm lớn trẻ con đang cẩn thận núp sau nhánh cây ở hàng lang gấp khúc, len lén nhìn nàng. Sau khi đưa Sở Kiều đến một tiểu viện, quản sự mới rời đi, ngay lập tức có một đám trẻ con đồng loạt tiến lên ôm nàng vào lòng.

“Tiểu Lục, muội đã trở lại.”

“Lục tỷ, chúng ta còn tưởng tỷ không về được nữa.”

“Nguyệt Nhi, hu hu…”

Đám trẻ con không hề che giấu thi nhau khóc lớn, Sở Kiều bị dọa sợ, nhất thời chỉ có thể sửng sờ đứng yên mặc cho các nàng bao vây, bị trét nước mắt nước mũi đầy người.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Một giọng nam hài đột nhiên vang lên, đám trẻ con quay đầu lại, nhất thời mừng rỡ kêu to: 

“Ngũ ca!”

Đứa bé trai từ bên ngoài chạy vào, trong tay ôm một cái bao bố, mới vừa chạy hai bước thì cái bao đã rớt xuống trên mặt đất, hạt dưa vung vẩy khắp nơi. Đám trẻ nhất thời hoan hô một tiếng, đồng loạt buông Sở Kiều ra, chạy về phía trước.

“Đừng tranh, ai cũng có phần.” 

Đứa bé trai bộ dạng đại nhân, nói: 

“Nguyệt Nhi vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, còn bị trọng thương, tất cả không nên làm phiền muội ấy. Mấy ngày tới, phần việc của muội ấy, mọi người phải giúp một tay.”

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.