CHẾT SẬP BẪY RỒI ! - CHƯƠNG 20 - TRUYỆN NGÔN TÌNH

CHẾT SẬP BẪY RỒI!

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc
Tác giả: KingKong Barbie
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, hài hước,


CHƯƠNG 20: Thăm bệnh 

Tôi có một câu danh ngôn quán triệt tư tưởng được sinh ra vào một ngày nào đó, giữa lúc cả phòng ký túc xá đang tranh luận kịch liệt, nguyên nhân nào gây nên tranh luận thì giờ chả còn ai nhớ rõ nữa, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì tới con đường trở thành kinh điển của câu nói ấy.


“Hừ, tôi ăn muối còn nhiều hơn mấy người ăn cơm!”



“Xì, tao nhìn JJ của con trai còn nhiều hơn số xúc xích chúng mày ăn!”



Chỉ một câu ngắn thế thôi đã tạo nên vị thế trong giang hồ, cũng chứng tỏ được số lượng GV tôi đã từng xem qua.



Tiếc là mạng ở trường quá chậm, trừ phi tải về, còn cứ xem trực tuyến thì kiểu gì mạng cũng giật cho tung chảo, nhìn còn lộn ruột hơn thấy quảng cáo Đài Loan phát ở đài truyền hình Hồ Nam [1], vất vả lắm mới được độc chiếm công ty, đương nhiên là phải bù đắp lại thiệt thòi ngày trước rồi.



Nhưng tại sao Tống Kim Quy chết tiệt lại chọn đúng cái ngày này mà về nước, mà sớm không tới, muộn không tới, lại chọn đúng lúc khuya khoắt để lấy cái mớ giấy tờ của nợ chứ?!



Đối mặt với khuôn mặt hầm hè cứng như thép của Tống Tử Ngôn, tôi ủ rũ cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngón chân.



May là sau khi hắn hít vào thở ra mấy bận, ngữ khí đã nhu hòa xuống: “Nói đi.”



“Nói gì ạ?” Tôi ngẩng đầu lên.



Hắn chỉ tay vào hai anh giai khí thế ngất giời đang quần nhau kịch liệt trên màn hình vi tính: “Tôi cần được giải thích.”



Tôi đứng nhìn bức tranh Cày Đồng Đương Buổi Ban Trưa ở đối diện, trong lòng nghi hoặc, giải thích bộ phim kia á?



Tống Tử Ngôn tức không nhịn nổi, đập bàn: “Nói nhanh!”



Tim gan tôi nhảy nhót lộn tùng phèo, vội vàng giải thích ngay lập tức: “ Đây là phim nam nam, hay còn gọi là phim G, người nằm ở dưới gọi là thụ, nằm trên gọi là công.” Tôi chỉ chỉ vào hai người trên màn hình: “Đương nhiên, đôi khi công nằm dưới, thụ nằm trên, cái này còn phải xem là áp dụng tư thế gì nữa.”



Lần thứ hai mặt hắn có thể đem đi so sánh với đít nồi rang, chữ nào chữ nấy lạnh như băng: “Cái tôi muốn nghe không phải là cái này.”



“Hở? Không phải cái đó?” Tôi vò đầu, những gì tôi nói toàn là những thứ phổ biến lắm rồi, chẳng lẽ muốn tôi nói những kỹ thuật cao siêu hơn sao? Lúc hiểu ra, tôi vội vàng nói ngay: “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của em, hầu hết mấy bộ phim này đều là lồng tiếng, anh coi, biểu tình với động tác của mấy người đó có nhiều chỗ không khớp, ví dụ như tiếng rên của tiểu thụ rõ ràng là chậm nửa nhịp với động tác của tiểu công, còn nữa…”



Tôi càng nói sắc mặt của Tống Tử Ngôn càng xanh lét lẹt, ngực phập phồng lên xuống dữ dội, hai tay đặt trên bàn liên tục nắm mở, mở nắm, nếu giây tiếp theo mà nó có bóp lấy cổ tôi thì tôi cũng chẳng lạ



Tôi lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, cong người lại liên tục cầu xin: “Phản đối bạo lực! Phản đối bạo lực! Quân tử động khẩu cấm động thủ!!”



Ôm đầu ngồi xổm hồi lâu, đôi giày da trong tầm mắt của tôi đứng yên một lát, rồi xoay bước ra ngoài, hắn đã đi…



Tôi ngồi trên ghế, không ngừng bốc đồ ăn vặt, vừa ăn vừa hối hận, tôi hối hận quá ~~



Tính đi tính lại tôi mới làm việc ở đây chưa đầy hai tuần, chờ tới mai Tống Tử Ngôn ban cho cái quyết định nghỉ việc, chắc một đồng tiền lương cũng không được nhận mất, hối hận chết đi được. Sớm biết chuyện sẽ như thế này, tôi đã không cần phải lăn lộn ở đây tới tận mười ngày rồi! (không phải hối hận vì đã coi phim G ở công ty à? Con gái, não con kỳ quái quá!!)



Càng nghĩ càng thấy đau khổ, càng nghĩ càng thấy đau lòng, giữa nỗi đau khổ và đau lòng, tôi chìm dần vào giấc ngủ…



“Ya ya ya ya ya ya!” tiếng hét chói tai làm tôi giật mình tỉnh dậy, còn tưởng đang coi Thái Minh [2] diễn kịch đêm giao thừa chứ, tôi mở mắt, trời đã sáng bảnh, còn hoa khôi bộ phận chúng tôi – Tiết Diễm Diễm đang dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn tôi – chính xác mà nói là nhìn quần áo của tôi.



Hoa khôi chỉ chỉ cái móng tay dài ngoằng sơn màu đỏ chóe vào tôi: “Cái…cái áo này cô lấy đâu ra đó?”



Tôi cúi đầu mới nhận ra là mình đang khoác một cái áo vest màu xám, ể? Tôi ngẩn người ra: “Hớ? Cái áo này ở đâu ra ấy?”



Những người trong phòng đều nhất loạt trưng ra bộ mặt đăm chiêu kỳ quái.



Hoa khôi vẫn kích động: “Đừng có giả ngây nữa đi. Có phải cô trộm không hả?”



Tôi bực mình: “Có cô mới trộm ấy, cả nhà cô đi trộm.”

Giọng cô ta cao thêm một bậc: “Không phải do cô trộm được sao? Không lẽ anh ấy đưa cho cô?”


“Anh ấy? Ai là anh ấy?” Tôi vẫn chả hiểu mô tê gì cả.



Bây giờ giám đốc Tôn nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ mới đi ra, nhìn lướt qua cái áo vest trong tay tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, cuối cùng nói: “Tới giờ làm việc rồi!”



Tiết Diễm Diễm lườm một cái rồi quay về chỗ, đám người tụ tập vểnh tai nhướn mắt chờ coi kịch vui cũng quay lại làm việc.



Kỳ quái! Đúng là tai bay vạ gió, bình thường xa lánh kỳ thị tôi đã đủ lắm rồi, tự nhiên còn chèn ép tôi ngay trong giờ làm. Nhưng nói tới nữa cũng kỳ lạ, áo vest khoác trên người tôi đây là của ai? Sao ngoài tôi ra, ai cũng có vẻ đã biết hết rồi thế nhỉ?



Không lẽ là? ….



Tôi toát mồ hôi lạnh, len lén đẩy một mẩu giấy qua cho băng vệ sinh tỷ tỷ: “Tầng mình không có ma đấy chứ chị? Kiểu như sắc ma, đêm qua lén tới chăm sóc cho em ấy?”



Càng nghĩ càng thấy phải, chẳng có người nào làm, hơn nữa ai cũng có vẻ mặt rất kỳ cục. Nhìn sao cũng giống công ty bị ma ám trong mấy bộ phim của HongKong, những nhân viên lâu năm ở đây đều biết nhưng vẫn cố giấu diếm nhân viên mới. Chẳng trách Tóc Vàng lại sợ ma tới thế, tôi vội vàng hẩy cái áo vest ra xa.



Băng vệ sinh tỷ tỷ nhìn tôi kỳ lạ, viết lại: “Cái áo vest đó là của tổng giám đốc.”



Hể? Đêm qua lúc hắn ta đi rõ ràng là rất tức giận mà, bước chân như bay thế kia, chẳng lẽ đã đi rồi còn quay lại?



Tôi ngồi nghĩ mãi cũng không luận ra nổi, nhưng tự nhiên lại nhận ra lần này băng vệ sinh tỷ tỷ dùng giấy chuyền lại, bèn tò mò hỏi: “Sao hôm nay chị không dùng băng vệ sinh nữa?”



Câu trả lời rất ngắn gọn: “Cháy túi rồi.”



Buổi trưa ở căng-tin, tôi ngồi ăn với Tóc Vàng, tôi có trách nhiệm ăn, cậu có trách nhiệm gắp.



Ngồi ăn cơm, tôi cũng quan tâm hỏi cậu mấy câu: “Cậu về lúc nào thế? Sao không điện cho tôi biết?”



Mắt Tóc Vàng lấp lánh sáng rỡ: “Cô muốn đi đón tôi sao?”



Là muốn biết khi nào Tống Kim Quy về nước còn sớm chuẩn bị cách phòng bị thôi, nhưng tôi vẫn tự dối lòng gật đầu một cái.



Cậu cười đến là dịu dàng: “Không cần đâu, chỉ cần biết cô muốn tới đón là tôi đã vui lắm rồi, nhưng hôm qua tôi về lúc một giờ hơn, cô không đi đón được đâu.”



Hơn một giờ sáng? Vậy là Tống Kim Quy không về nhà mà từ sân bay tới thẳng công ty sao?



Càng nghĩ càng khẳng định chắc chắn một điều, con rùa này đúng là khắc tinh của tôi, vừa trở về đã khắc tôi ngay được rồi. Nhưng vẫn phải xác nhận lại một tý: “Cậu về chung với tổng giám đốc à?”



Nụ cười trên mặt Tóc Vàng nhạt đi: “Phải.”



Hừ, quả nhiên là thiên địch của mình mà!



Nhưng suốt từ sáng nay tới tận giờ này chẳng thấy có động tĩnh gì, rốt cuộc là vì Tống Kim Quy quá bận mà không thèm để ý tới tôi, hay ở nước ngoài lâu tư tưởng cũng cởi mở nên căn bản không thèm để tâm chuyện hôm qua? Tôi trầm mặc suy tư.



Tóc Vàng hiểu nhầm ý tôi: “Cô không cần tìm tổng giám đốc đâu, anh ấy bị bệnh, hôm nay không tới công ty.”



“Bị bệnh?” Tôi tròn mắt.



——————————



[1] Chuyện xen quảng cáo, như các bạn đã biết, Trung Quốc là một nước rất rộng lớn, mỗi vùng của nó cũng rất rộng và có các kênh truyền hình địa phương riêng và được coi như độc lập với nhau. Vì thế mà việc lấy quảng cáo của đài nơi này phát sang nơi khác bị coi như xâm hại bản quyền và bị người dân phản đối nhiều. (nói một cách ngắn gọn hơn là các bạn TQ vô cùng ích kỷ, thích độc tôn độc quyền độc chiếm và không có tinh thần sẻ chia như dân ta *che miệng cười*)



[2] Thái Minh: là nữ diễn viên hài kịch rất được ưa thích ở Trung Quốc, để dễ tưởng tượng hơn, hãy nghĩ tới Vân Dung và gặp nhau cuối năm : ))

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.