BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 14 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 6. CUỘC TẤN CÔNG CỦA LŨ BỒ CÂU
MA QUÁI
CHƯƠNG 14:
“Tớ đang nghe cậu đây,” tôi nói. “Grover, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Từ phía sau vách đá, một tiếng nói gớm ghiếc vọng ra, “Bánh mật ong ơi!
Em đã làm xong chưa vậy?”
Grover ngần ngữ. Cậu ấy đáp bằng giọng the thé. “Chưa xong hẳn đâu anh
yêu. Phải thêm mấy ngày nữa cơ!”
“Ối chà! Lẽ nào hai tuần rồi mà chưa xong?”
“C-chưa đâu, anh yêu. Chỉ mới năm ngày thôi. Còn thêm mười hai ngày nữa
mới đủ hai tuần.”
Con quái vật kia im lặng, có lẽ đang cố làm các phép toán. Nó chắc cũng
học kém môn số học như tôi, vì sao đó nó đáp trả, “Được thôi, nhưng phải nhanh
đấy. Anh muốn NHI-I-Ì-I-N thấy bên dưới mạng che mặt cơ, heh-heh-heh.”
Grover quay lại với tôi. “Cậu phải giúp tớ. Không còn thời gian đâu! Tớ
bị kẹt trong cái hang này. Ở một hòn đảo trên biển.”
“Ở đâu?”
“Tớ không biết chính xác! Tớ tới Florida và rẽ trái.”
“Cái gì? Làm thế nào cậu…”
“Đó là một cái bẫy!” Grover đáp. “Đó là lý do tại sao không một thần rừng
nào có thể trở về từ cuộc tìm kiếm đó. Hắn ta là kẻ chăn cừu, Percy à! Và hắn
ta có nó. Phép thuật tự nhiên của nó quá mạnh khiến nó có mùi giống với mì của
thần Pan(1) vĩ đại. Các thần rừng tới đây đều nghĩ rằng mình đã tìm ra được thần
Pan. Họ đã bị mắc bẫy và bị Polyphemus ăn thịt!”
(1) Thần Pan là con trai của thần
Hermes, vị thần sứ giả loan tin của các thần trên Đỉnh Olympus và tiên nữ
Driope. Khi sinh con ra, các tiên nữ thấy đứa bé có hình thù quái dị nửa người
nửa dê bèn bỏ chạy. Tuy nhiên, thần Hermes rất mừng vì có một đứa con trai, thần
bế đứa bé lên Olympus nhờ các thần nuôi giúp. Lớn lên, thần Pan xuống trần bảo
vệ những đàn gia súc của những người mục đồng, hộ vệ những tay thợ săn. Tuy bộ
dạng khó coi nhưng tính tình của thần Pan vui vẻ, cởi mở. (ND)
“Poly nào cơ?”
“Người Cyclops ấy!” Grover đáp, giọng đầy cáu kỉnh “Tớ suýt trốn thoát
được. Tớ đã chạy được đến phố St Augustine.”
“Nhưng hắn đã đuổi theo cậu,”
tôi nói và nhớ lại giấc mơ đầu tiên. “Và bẫy cậu trong một tiệm đồ cưới!”
“Đúng vậy.” Grover đáp. “Sợi dây linh cảm đầu tiên của tớ chắc chắn đã
hoạt động từ đó. Nhìn xem, bộ đầm cô dâu này là thứ duy nhất khiến tớ sống sót.
Hắn khĩ rằng tớ có mùi ngon lành nhưng tớ đã nói rằng đó chỉ là nước hoa có mùi
dê mà thôi. Ơn trời, hắn nhìn cũng không được tốt lắm. Mắt hắn đã mù dở kể từ lần
cuối có ai đó đã chọc vào đó. Nhưng chẳng mấy chốc, hắn sẽ nhận ra tớ là cái
gì. Hắn chỉ cho tớ hai tuần để hoàn thành cái đuôi của chiếc áo cưới và hắn
đang mất kiên nhẫn”.
“Chờ một phút. Gã Cyclops này nghĩ cậu là…”
“Đúng thế!” Grover rền rĩ. “Hắn nghĩ rằng tớ là quý bà Cyclops và muốn
cưới tớ.
Trong các hoàn cảnh khác, tôi có thể sẽ cười đến vỡ bụng, nhưng giọng của
Grover hoàn toàn thành thật. Cậu ấy đang run rẩy trong sợ hãi.
“Tớ sẽ tới giải cứu cậu,” tôi hứa. “Cậu đang ở đâu?”
“Biển Quái vật, tất nhiên!”
“Biển gì cơ?”
“Tớ đã nói với cậu rồi mà. Tớ không biết chính xác ở đâu! Nghe này,
Percy… ừm, tớ thực sự xin lỗi về điều này, nhưng sợi dây linh cảm này… ừ, tớ
không có sự lựa chọn nào khác. Cảm xúc của chúng ta giờ đây đã kết nối với
nhau. Nếu tớ chết…”
“Đừng nói là tớ cũng sẽ chết theo nhé!”
“Ồ, có lẽ là không đâu. Cậu có thể sống trong nhiều năm với đời sống thực
vật. Nhưng, ừ, có thể sẽ tốt hơn nếu cậu đưa tớ thoát ra khỏi đây.”
“Bánh mật ong của anh ơi!” con quái vật kia lại kêu rống lên. “Tới giờ
ăn tối rồi. Ngon tuyệt, thịt cừu ngon tuyệt!”
Grover thút thít. “Tớ phải đi đâu. Cậu nhanh lên nhé!”
“Gượm đã, cậu nói ‘nó’ đã ở đây. ‘Nó’ là cái gì thế?”
Nhưng giọng nói của Grover đã trở nên không rõ. “Ngủ ngon. Đừng để tớ
phải chết!”
Giấc mơ tan biến dần và tôi giật mình thức dậy. Trời đã rạng sáng.
Tyson đang nhìn tôi chòng chọc. Con mắt lớn màu nâu duy nhất của cậu ấy đầy lo
lắng.
“Cậu ổn chứ?” Tyson hỏi.
Giọng cậu ấy khiến tôi ớn lạnh sống lưng vì nó hầu như giống tuyệt đối
giọng của con quái vật mà tôi nghe thấy trong mơ.
Buổi sáng diễn ra cuộc đua rất nóng và ấm ướt. Sương mù la đà trên mặt
đất như thể hơi nước mát xa xông lên. Hàng triệu con chim đang đậu trên cây. Đó
là những con bồ câu màu xám trắng và béo múp, chỉ khác mỗi giọng gù gù của
chúng không giống lũ bồ câu thường. Chúng tạo ra những tiếng rít như kim loại,
nhắc nhở tôi nhớ tới sóng rađa của tàu ngầm.
Đường đua được dựng ngay trên một cánh đồng cỏ nằm giữa khi vực bắn
cung với khu rừng. Đám con cái nhà thần Hephaetus dùng những con bò bằng đồng để
cày một đường hình oval trong vài phút. Đây là lũ bò đã được thuần hóa hoàn
toàn kể từ khi đầu chúng bị đập mạnh.
Có những hang bậc đá cho khán giả là Tantalus, thần rừng, vài nữ thần
cây và tất cả những trại viên không tham gia cuộc đua. Ngài D. vẫn chưa xuất hiện.
Ông không bao giờ thức dậy trước mười giờ.
“Được rồi!” Tantalus loan báo khi các đội bắt đầu tập hợp. Một nữ thủy
thần mang tới cho ông ta một cái đĩa gỗ lớn đầy bánh ngọt. Và khi Tantalus nói,
cánh tay phải của ông ta vẫn đuổi theo một miếng bánh kem phủ socola băng qua
bàn trọng tài. “Tất cả các ngươi đều biết luật rồi đó. Một cuộc đua một phần tư
dặm. Chạy hai vòng sẽ thắng. Mỗi xe hai ngựa. Mỗi đội cần giữ nguyên một người
điều khiển xe và một người chiến đấu. Được phép sử dụng vũ khí. Chấp nhận những
trò bẩn thịu. Nhưng không được giết người!” Tantalus cười như thể chúng tôi là
những đứa trẻ hư. “Bất kỳ việc giếc chóc nào cũng sẽ bị trừng phạt khắt khe. Sẽ
không có món s’more(1) vào giờ lửa trại trong vòng một tuần! Giờ hãy sẵn sàng
cho cuộc đua!”
(1) Món ăn phổ biến
được dung trong các đêm lửa trại Mỹ và Canada. Nó bao gồm kẹo marshmallow và một
thanh sô-cô-la kẹp giữa hai miếng bánh quy Graham, sau đó được nướng trên lửa
(ND)
Backendorf dẫn đầu đội Hephaetus vào đường đua. Họ có một cỗ xe làm từ
đồng và sắt thật tuyệt – thậm chí cả ngựa của họ cũng là những cỗ máy phép thuật
giống như những con bò Colchis. Tôi không nghi ngờ việc Beckendorf đã lắp đặt tất
cả các loại bẫy cơ học vào làm cho cỗ xe của họ có nhiều chức năng hơn cả một
chiếc xe đua hiệu Maserati.
Cỗ xe của nhà thần Ares có màu đỏ như máu và được kéo bởi hai bộ xương
ngựa nom khá rùng rợn. Clarisse trèo lên trước với một đống lao, bóng có gai nhọn,
chông sắt và một mớ đồ nguy hiểm khác.
Cỗ xe của nhà thần Apollo lại ngăn nắp, duyên dáng, và hoàn toàn được
làm bằng vàng, do hai con ngựa màu vàng có bờm và đuôi màu sáng tuyệt đẹp kéo
đi. Người chiến đấu của họ được trang bị một cây cung, mặc dù anh ta đã hứa
không bắn những mũi tên vót nhọn thông thường vào những đối phương.
Cỗ xe của nhà thần Hermes mang màu xanh lá cây và kiểu xe hơi cổ như thể
nó chưa từng ra ngoài garage hàng năm nay. Trông nó không hề có gì đặc biệt
nhưng lại được trang bị bởi anh em nhà Stoll. Và tôi phải rùng mình khi nghĩ tới
những thủ đoạn bẩn thỉu mà họ đã lên kế hoạch.
Còn lại hai cỗ xe cuối cùng: một được lái bởi Annabeth, và một được lái
bởi tôi.
Trước khi cuộc đua bắt đâu, tôi cố gắng xích lại gần Annabeth và kể cho
cô ấy nghe về giấc mơ của mình.
Cô ấy rất vui khi tôi nhắc tới Grover, nhưng dường như lại có khoảng
cách và nghi ngờ khi tôi kể cho cô ấy nghe những gì cậu ấy nói.
“Cậu đang cố làm tớ phân tán,” cô khẳng định.
“Cái gì? Không, tớ không có!”
“Ồ, được rồi. Xem ra Grover như mới lỡ băng qua một thứ có thể cứu được
trại.”
“Ý cậu là gì?”
Cô ấy đảo mắt. “Trở lại xe của mình đi, Percy”
“Tớ không làm gì được. Cậu ấy đang gặp rắc rối, Annabeth à.”
Cô ấy ngần ngừ. Tôi có thể nói rằng cô ấy đang cố gắng quyết định có
nên tin tôi không. Bất chấp những cuộc cãi cọ thỉnh thoảng mới có giữa chúng
tôi, chúng tôi vẫn thường ở bên nhau. Và tôi biết rằng cô ấy không bao giờ muốn
điều gì tôi tệ xảy ra với Grover.
“Percy này, sợi dây linh cảm là điều rất khó làm. Ý tớ là, việc cậu nói
có thể như cậu đang nằm mơ vậy.”
“Nhà Tiên Tri,” tôi nói. “Chúng ta có thể hỏi ý kiến của Nhà Tiên Tri.
Annabeth cau mày.
Hè năm ngoái, trước khi bắt đầu cuộc truy tìm tia chớp của thần Zeus,
tôi đã tới thăm linh hồn kỳ lạ sống trên gác mái của Nhà Lớn. Và linh hồn này
đã cho tôi một lời tiên tri trở thành sự thật theo cách mà tôi sẽ không bao giờ
nghĩ đến. Lần trải nghiệm đó đã khiến tôi khiếp đảm mất mấy tháng trời. Và
Annabeth biết rằng tôi chưa bao giờ gợi ý quay lại đó nếu như tôi không hoàn
toàn nghiêm túc.
Trước khi cô ấy có thể trả lời, tiếng tù và bằng xà cừ đã réo vang.
“Những người đánh xe ngựa!” Tantalus gọi to. “Hãy tiến đến vạch xuất
phát của mình đi nào.”
“Chúng ta nói sau nhé,” Annabeth nói với tôi, “sau khi tớ thắng”.
Khi tôi quay lại cỗ xe của mình và nhận ra có thêm nhiều chim bồ câu
hơn trên cây. Chúng rít lên như phát điên, khiến cả khu rừng xào xạc. Dường như
không ai chú ý gì nhiều đến bọn chúng, những chúng làm tôi lo lắng. Những chiếc
mỏ khoằm của chúng lóe sáng rất kì dị. Đôi mắt chúng như chói sáng hơn lũ chim
bình thường.
Tyson đang gặp rắc rối khi cố gắng khống chế lũ ngựa. Tôi phải nói chuyện
với lũ ngựa khá lâu trước khi chúng có thể ổn định lại.
Hắn là một quái vật, thưa ông chủ! Lũ ngựa phàn nàn với tôi.
Cậu ấy là con trai của thần Poseidon, tôi nói với chúng. Giống như… ừm,
như ta thôi.
Không! Lũ ngựa khăng khăng. Quái vật! Kẻ ăn thịt ngựa! Không thể tin được!
Ta sẽ cho các ngươi các cục đường vào cuối cuộc đua, tôi hứa.
Các cục đường ư?
Những cục đường rất lớn. Và cả táo nữa. Ta đã nhắc đến táo chưa nhỉ?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment