ĐẤU LA ĐẠI LỤC 2 - TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN - CHƯƠNG 49 - TRUYỆN TIÊN HIỆP - TRUYENHOANGDUNG

ĐẤU LA ĐẠI LỤC 2
TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN

ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU
Tác giả: Đường gia tam thiếu
Thể loại: Tiên hiệp
Editor: Mạc tuyết Y

CHƯƠNG 49 :HUYỀN THỦY ĐAN 2



Quả thật lúc này Hoắc Vũ Hạo đã quá mệt mỏi rồi, cả ngày nay hắn phải chịu huấn luyện thể lực, còn thi triển hồn kỹ nhiều lần khiến tinh thần lực của hắn hoàn toàn cạn kiệt lâm vào hôn mê, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh lại được. Đây là bản năng tự bảo vệ thôi.

Đường Nhã và Vương Đông cùng đưa Hoắc Vũ Hạo về ký túc xá, khi hai người về đến nơi thì Bối Bối cũng đã đuổi theo đến. Hắn truyền chút hồn lực cho Hoắc Vũ Hạo để giúp hắn điều dưỡng lại thân thể, sau đó lấy ra một bình sứ, từ bình sứ trút ra một viên thuốc nhét vào miệnh Hoắc Vũ Hạo.


- Tiểu huynh đệ, nhờ đệ chăm sóc sư đệ ta một chút.


Học viên lớp trên không được vào ký túc xá của học viên cấp thấp, đây là nội quy của học viên. Cho nên, Bối Bối chỉ có thể nhờ Vương Đông mà thôi.


Vương Đông vừa thấy viên thuốc mà Bối Bối đút vào miệng Hoắc Vũ Hạo liền thoáng ngây người, hắn vốn xuất thân danh môn, được học tập nhiều kiến thức, hiểu biết sâu rộng. Viên thuốc ban nãy màu xanh đậm, lớn chừng quả anh đào nhỏ, bên ngoài có hoa văn màu trắng, vừa ra khỏi bình sứ thì không khí xung quanh đã tràn ngập hơi nước và hương khí tươi mát, mùi hương này vừa ngửi vào cả người đã thấy khoai khoái thoải mái, thấm tận vào ruột gan.


Đó là Huyền Thủy Đan? Không thể nào...


Không chỉ riêng hắn kinh ngạc mà cả ông lão gác cửa ở ký túc xá đang nằm uể oải cũng khẽ mở mắt.


Đường Nhã nhìn Vương Đông nói:


- Tiểu huynh đệ, chừng nào Tiểu Hạo tỉnh dậy thì nhắc hắn ngày mai đừng quên đi bán cá, chút nữa ta sẽ đi chuẩn bị nguyên liệu dùm hắn.


Bối Bối tức giận nói:


- Nàng suốt ngày chỉ biết ăn thôi, hôm nay suýt chút nữa hại tiểu sư đệ rồi.


Đường Nhã hừ một tiếng, nói:


- Huynh đừng có giả vờ nữa, chuyện này chẳng phải huynh muốn từ lâu rồi sao? Cái tên kia ngốc quá, chẳng những tiếp tục mắc lừa huynh, còn tự cho huynh cơ hội nữa chứ.


Bối Bối làm vẻ mặt vô tội, nói:


- Người ta chủ động đưa đến huynh còn biết làm gì nữa? Chỉ là tiểu sư đệ cũng thật may mắn. Đi thôi, về còn tu luyện nữa. Ta nhớ không lầm thì có người nói nếu ta đánh Từ Tam Thạch một trận thì cho ta hôn một cái, không biết chuyện này tính sao đây?


Đường Nhã lẽ lưỡi nhìn hắn.


- Muội nói là đánh hắn phải nằm liệt giường mà, huynh có làm thế sao? Thôi tu luyện, tu luyện!


Vương Đông lúc này đột nhiên nói:


- Đường Nhã học tỷ, tỷ nhớ suy nghĩ lại một chút, đệ thật sự muốn gia nhập Đường Môn...


Đường Nhã gật đầu rồi vẫy tay chào hắn, còn Bối Bối thì lộ vẻ suy tư nhìn Vương Đông cười cười, rồi kéo Đường Nhã ra về.


Vương Đông đỡ Hoắc Vũ Hạo về ký túc xá, đặt hắn nằm lên giường, trong đầu lại hiện lên tình cảnh ban nãy Bối Bối nhét viên thuốc vào miệng Hoắc Vũ Hạo, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đang mê man, thì thào nói.


- Nhìn thấy cái không nên thấy có ngày bị đau mắt hột cho xem, để ngươi nằm trên tấm ván này cho đáng đời ngươi.


Nói xong hắn xoay người về giường của mình, khoanh chân minh tưởng, ngày hôm nay rèn luyện thân thể cũng mang lại nhiều lợi ích cho hắn.


Giấc ngủ của Hoắc Vũ Hạo hôm nay thoải mái một cách kỳ lạ, từ ngày gia nhập Đường Môn hắn lúc nào cũng khổ tu Huyền Thiên Công, hôm nay là lần đầu tiên hắn có một giấc ngủ thật sự, không lo lắng, không mộng mị.


Vương Đông nhắm mắt minh tưởng được chốc lát rồi giật mình bừng tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo nằm trên giường đối diện. Hắn cảm nhận được xung quanh dao động một luồng hồn lực nồng đậm.
Quả nhiên, luồng hồn lực ấy truyền ra từ người của Hoắc Vũ Hạo, lúc này trời đã sập tối rồi, trong đêm tối, cơ thể Hoắc Vũ Hạo tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam hết sức rõ ràng. Có thể dễ dàng trông thấy một tầng hơi nước đang lượn lờ bao phủ cơ thể hắn, luồng hơi nước này còn tỏa ra một mùi hương hết sức sảng khoái.

Vương Đông nhảy xuống giường, đi về phía Hoắc Vũ Hạo rồi ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Hắn phát hiện trên da Hoắc Vũ Hạo có chút dao động nho nhỏ, từng luồng khí cực bé đang thoát ra từ lổ chân lông của hắn, còn lớp hơi nước màu lam nhạt kia lại không ngừng từ lỗ chân lông tiến vào cơ thể hắn. Thời gian từ từ trôi qua, tầng hơi nước ấy dần dần sậm lại, mùi hương thương ngát cũng nhạt dần đi.

- Huyền Thủy Đan, không ngờ lại là đan dược giá trị vạn kim này. Bối Bối học trưởng sao lại cho hắn đan dược trân quý như thế, chẳng lẽ đưa nhầm?

Vương Đông giật mình tự hỏi rồi suy nghĩ một chút, hắn đang định trở lại giường ngủ đột nhiên nghĩ đến việc gì liền có chút không vui tiến đến bên Hoắc Vũ Hạo, dí dí nắm tay hừ nhẹ:

- Khiến ta có giường mà không được ngủ, hãy đợi đấy!

Nói xong hắn lấy vài thứ vào túi trữ vật, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi ký túc xá.

Vương Đông đi được một lúc, hương thơm quanh người Hoắc Vũ Hạo dần chuyển thành tanh hôi, hơi nước chuyển thành xám đen, hơi thờ của Hoắc Vũ Hạo ngày càng bình lặng.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo ngủ rất ngon, đột nhiên một mùi hôi xộc vào mũi khiến hắn hắt hơi một cái.

- Hôi chết người, mùi gì thế này!

Hoắc Vũ Hạo nghiêng người ngồi dậy, hắn theo bản năng xoay về hướng Vương Đông.

Nhưng khi nhìn lại, nơi đó đã trống rỗng, Vương Đông không biết đã đi đâu.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen nhưng trước mắt hắn mọi vật đều sáng rõ, tầm nhìn không hề bị bóng đêm cản trở.

Việc này lúc trước hắn cũng làm được, nhưng phải thúc dục hồn lực sử dụng Linh Mâu Vũ Hồn, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không sử dụng hồn lực!

Cúi đầu nhìn xuống, bộ đồng phục đã xám đen, mùi hôi từ đó bốc lên, bên dưới lớp đồng phục làn da cũng vô cùng nhơ nhớp, cảm giác như toàn thân vừa nằm dưới vũng bùn.

- Chẳng lẽ Vương Đông lại hận ta đến thế?

Hoắc Vũ Hạo tự nhủ, đến lúc đứng dậy lại thấy ngay cả tấm ván gỗ ở giường cũng đầy một màu đen dơ bẩn.

Chuyện gì đã xảy ra?

Mùi hôi trên người quả thật vô cùng khó chịu, Hoắc Vũ Hạo lập tức bước xuống giường mở to cửa sổ, sau đó chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Lớp nhầy dơ bẩn trên người hắn vô cùng khó chịu, tốn hơn nửa giờ giặt lại quần áo, tẩy rửa thân thể mới hoàn toàn tẩy hết.

Trở lại giường, Hoắc Vũ Hạo gãi gãi đầu…

- Thôi để sáng hỏi Vương Đông sẽ rõ, cũng đã quá nửa đêm rồi, lúc này tranh thủ thời gian minh tưởng tu luyện một chút…

Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, thúc dục Hồn Lực vận chuyển theo Huyền Thiên công.

Ba giây sau, Hoắc Vũ Hạo mở to mắt khó tin.

- Ta còn đang mơ sao?

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ một lát, sau đó lại nhắm mắt.

Ba giây tiếp theo, hắn lại mở mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Chuyện không thể tin đã xảy ra, lúc hắn minh tưởng thúc dục hồn lực liền cảm nhận được một cảm giác kì diệu, nếu lúc trước tốc độc vận chuyển Hồn Lực như một con ốc sên thì lúc nãy đã trở thành một con nhện, tốc độ hiện tại đã nhanh hơn ít nhất ba đến năm lần. Hồn Lực bản thân lại được tăng cường một mảng lớn, vận chuyển không hề có trở ngại.

Trong quá trình vận chuyển hồn lực, cảm giác mĩ diệu lại càng rõ ràng, tất cả các kinh mạch tựa hồ đã được khai thông, tứ chi cùng tất cả các lỗ chân lông đều nở rộng vô cùng thoải mái.

Hoắc Vũ Hạo một lần nữa nhắm mắt, cuối cùng cũng tin tất cả là sự thật. Lúc trước nếu vận chuyển hồn lực đi chu trình của Huyền Thiên Công, một vòng nhanh nhất cũng mất nửa giờ, vậy mà lúc này mất chưa đến một phần tư thời gian đã hoàn thành. Biên độ tăng trưởng của Hồn Lực lại lớn hơn vài lần, đây không phải là gia tăng nữa mà có thể gọi là tiến hóa.

Trong lúc minh tưởng Hoắc Vũ Hạo lại phát hiện kinh mạch toàn thân đã được mở rộng, những nơi nhỏ bé yếu ớt lúc trước đã trở nên rộng rãi, độ co dãn của kinh mạch tăng lên rất nhiều, lúc này cho dù lượng hồn lực nhiều gấp vài lần cùng vận chuyển qua cũng không gặp phải nguy hiểm khó khăn gì.

Chẳng lẽ bản thân thay da đổi thịt chỉ trong một đêm?

Lúc này hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều, sáu tuổi bắt đầu tu luyện, đến bây giờ hắn vẫn gặp cảm giác tăng cấp trực tiếp này là lần đầu tiên, tuyệt đối không muốn buông tha, toàn lực thúc dục vận chuyển Hồn Lực, tốc độ vận chuyển của Huyền Thiên công lại mơ hồ gia tăng thêm, kinh mạch được Huyền Thiên công làm dịu lại xuất hiện cảm giác thoải mái.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.