TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 31

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

PHẦN 6 : EM VÀ ANH ... CHỈ " NẾU NHƯ ..."
 
CHƯƠNG 30: 

A
 Nếu như: em bảo, chuyến đi này, anh là người em nhớ nhất... thì anh có tin không!?

Nếu như: sau tin nhắn này mà anh trả lời thì...

Nếu như: sau tin nhắn này mà em không còn nhận được tin nhắn nào từ anh thì... Em sẽ xem như là mình “vừa vấp cục đá... té”, vậy thôi!

Đây không phải lần đầu tiên em nói “Nếu như...” với anh, phải không anh nhỉ? Em tự lầm bầm với mình sau khi nhấn send tin nhắn bỏ ngỏ quái quỷ đó. Và đây cũng không phải là lần đầu tiên em tự nguyền rủa mình sau khi nhắn tin cho anh. Vì em biết tin nhắn gửi đi với hàng loạt giả định “Nếu như...” của em sẽ luôn nhận được tin nhắn trả lời. Đúng vậy! Anh luôn trả lời những mệnh đề “Nếu như...” của em bằng một mệnh đề khẳng định: “Lần này em lại điên...”.

Anh biết không? Ngay từ lúc nhận ra mình yêu anh đến nhường nào, em đã đồng ý với khẳng định của anh rồi! Em điên thật mà, từ trước khi gặp anh, em vốn đã không giống với khuôn mẫu quy chuẩn của một cô gái bình thường, và anh, anh biết không? Anh cũng không giống một anh chàng bình thường... Em đang nói né đi rằng “Anh cũng điên lắm!”, thế nên em mới yêu anh đấy! Người ta thường bảo, hai người quá giống nhau thì sẽ đẩy nhau như hai thỏi nam châm cùng cực, nhưng chẳng hiểu sao em lại bị anh hút như thế này. À, đúng rồi! Anh là kim loại, em là nam châm, nên chỉ mình em bị hút thôi.

Không đợi để nhận chuông báo tin nhắn đến. Em mím môi, ấn giữ nút nguồn. Em không muốn lại nhận được một tin nhắn kiểu mặc định như bao lần. Lần này em sẽ biến mất sau giả định nếu như. Mệnh đề “Nếu như lần này em biến mất như vầy thì...” em vẫn để ngỏ. Vì em biết, phần nào đó trong trái tim anh, em vẫn không hiểu được, nên em không đủ tự tin để điền câu trả lời của anh vào phần còn lại của mệnh đề em tự đặt ra.

Năm ngày sau...

Em mím chặt môi, giữ chặt tay chỗ phím nguồn và nút home. Em dồn hết sự hồi hộp, mong ngóng trong suốt năm ngày vừa qua, tại đất nước không một mạng viễn thông Việt Nam nào có thể vươn tới, để mở inbox. Không có tin nhắn từ anh, nhưng... có cuộc gọi nhỡ "... from 090*******”. Anh đã lo cho em.

Sao!? Nếu như anh lo cho em nhiều như thế thật...

-      Em về khi nào thế?

-      Em vừa từ sân bay về nhà!

-      Sao về mà không gọi báo anh?

-      Gọi báo anh để làm gi?

-    Nếu như em gọi báo, thì... anh có ra tận sân bay để chờ đón em không?

-    Có thể!

Em đã chông chênh thật sự anh à! Vì trong năm ngày đó, em đã nghĩ khi trở về, em sẽ có được câu trả lời rõ ràng, để quyết định xem mình có nên tiếp tục mơ tưởng về những mệnh đề “Nếu như...” với anh. Chỉ cần không nhận được tin nhắn nào từ anh, thì tự động em sẽ tìm một tảng đá to đặt giữa đường để-được-vấp-té... quên anh ngay và luôn!

Điên rồ.

Đằng này anh không nhắn tin, cũng chả im lặng, anh đã gọi em với câu nói “có thể”... thì hỏi em sao có thể ngừng mơ tưởng vào những giả thuyết gắn với mệnh để “Nếu như, anh có-thể-đã- yêu em thật thì sao...!?”.

Điều đó có quá khó xảy ra không? Khi mà người anh yêu, cô ấy quá khác em, hay chính xác hơn là em không có tất cả những yếu tố khiến anh yêu cô ấy nhiều như vậy. Anh vẫn còn yêu cô ấy nhiều! Dù những lần nói chuyện, anh không hề đề cập đến. Dù em cũng vài lần tò mò gợi nhắc, anh cũng cố lảng đi. Dù những lần anh buồn, em nhận được điện thoại của anh với cái giọng say mèm. Dù một đôi lời anh nói lúc đó, tưởng chừng như là tất cả những gì mà bấy lâu nay em chờ đợi. Thì cô ấy vẫn là người anh yêu nhất vào sớm mai, khi anh tỉnh cơn say... và anh quên mất rằng, tối qua anh đã gọi cho ai. Dù trong recent calls có ghi lại số của em, thì anh cũng cố vờ quên.



No comments

Powered by Blogger.