TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 42
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 4: THỜI GIAN CỰC NHANH
CHƯƠNG 42:
Xóa đi lớp hơi nước
trên gương, thân thể đã tắm sạch sẽ, Lục Giai Ngưng đưa lưng về phía gương. Đây
là sỉ nhục không thể rửa sạch cả đời của cô, nhưng cô cũng không hiểu sao mình
không cách nào có thể hận hắn được.
Thông qua báo chí
và tạp chí, cô biết một năm trước hắn vẫn còn nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa còn
tiếp nhận chức Tổng tài của Tập đoàn Đường thị.Cũng thông qua
tin tức truyền thông, cô biết chỉ trong một năm ngắn ngủn, hắn đã phát triển Tập
đoàn Đường thị lên một tầm cao. Hắn còn được một
tạp chí nào đó bầu là người đàn ông hoàng kim độc thân đứng đầu năm nay.
Chứng kiến giới
truyền thông ca ngợi hắn trên báo chí, mắt của cô chuyển đỏ, hắn cuối cùng cũng
thành công, cô biết rõ đây vẫn luôn là điều mà hắn muốn.
“Ai...”
Một tiếng
than nhẹ tràn ngập ưu sầu, hắn lại một lần nữa kéo cô về hiện thực, nhìn chính mình
trong gương, cô lại cười khổ:
“Lục Giai Ngưng, nhất định phải nhớ rõ cô là cô,
hắn là hắn, bất luận cuộc sống của cô có bao nhiêu vất vả, cũng không thể đi
tìm hắn!”
Người nhất định
phải sống có tôn nghiêm, nếu không một khi đã bị thương tổn nhất định là làm
cho cô không cách nào thừa nhận. Hắn là ánh sao
trên bầu trời, mà cô bất quá chỉ là một hạt cát nhỏ trên mặt đất, hắn cùng với
cô chính là một trời một vực…
Lau khô nước trên
người, mặc vào đồ ngủ sạch sẽ, đem tóc buộc kỹ phía sau, cô đi ra khỏi phòng tắm.
“Mẹ!”
Tiểu bảo
bối mặc đồ ngủ, dường như bổ nhào vào người cô. Giai Ngưng thuận
thế ôm lấy con trai, hôn khuôn mặt nhỏ bé của nó:
“Sao còn không đi ngủ, mẹ sẽ
tức giận đó!”
Nhìn con và hắn
có khuôn mặt rất giống nhau, cô không khỏi một lần nữa cảm thán tạo hóa trêu
ngươi. Càng muốn quên hắn,
nhưng gương mặt thu nhỏ của hắn lại mỗi ngày cứ qua lại ở trước mắt của cô.
“Hôm nay Ultraman
diễn tương đối trễ, không thể trách con, đều do hắn diễn muộn!”
Dương Dương mới
năm tuổi đã có chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với những bạn cùng tuổi.
Thân là mẹ, Giai
Ngưng vừa tức vừa buồn cười cắn cái mũi nhỏ của con trai để trừng phạt:
“Bất kể
như thế nào trước chín giờ đều phải đi ngủ cho mẹ!”
“Khanh khách...”
Bị cắn cái mũi, Dương Dương vừa lau nước miếng trên mũi, bên cạnh lại ‘khanh
khách’ cười ra tiếng. Sau đó ngả vào vai mẹ, bàn tay nhỏ bé rất tự nhiên với
vào phía trong áo ngủ.
“Dương Dương biết nhưng Dương Dương muốn ngủ cùng với mẹ,
một tuần mẹ chỉ có một buổi tối cùng Dương Dương ngủ, cho nên Dương Dương nhất
định không bỏ qua!”
Lời của con làm
cho Giai Ngưng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Chính vì cuộc sống mà cô không thể mỗi
ngày có thể về nhà làm bạn với con.
Cô nhăn nhăn cái
mũi nói:
“Dương Dương đã năm tuổi rồi, còn sờ mẹ có xấu hổ không?”
Dương Dương không
có ý tứ, le lưỡi, bàn tay nhỏ bé còn rất ý tứ đặt trong quần áo mẹ:
“Khanh
khách, con không biết...”
Thật đúng là tiểu
sắc quỷ, thật là cha nào con đó, Giai Ngưng thầm nghĩ trong lòng.
Hai mẹ con nằm xuống
giường lớn, Tiểu Ngưng hừ nhẹ bắt đầu hát ca khúc, vỗ nhẹ bảo bối trong ngực.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực cô dần dần ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở
nên yên tĩnh.
Ngủ! Giai Ngưng động
tác nhẹ nhàng, chầm chậm đem bàn tay nhỏ bé của con trong quần áo bỏ ra, chuẩn
bị xuống giường.
“Mẹ!”
Cô vừa muốn đứng
dậy, chỉ thấy Dương Dương lúc nãy mới ngủ giờ lại mở hai mắt ra, xoa mắt nhìn
cô:
“Mẹ muốn đi đâu?”
“Dương Dương láu
lỉnh, nhanh ngủ đi, mẹ đi xem bà ngoại con!”
Cô lại vỗ nhẹ con trai vài cái,
làm cho hắn nhanh chìm vào giấc ngủ.
Dương Dương rất
hiểu chuyện nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ khép khẽ mở nói:
“Mẹ nhanh đi đi, Dương
Dương ngủ…”
No comments
Post a Comment