TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 27
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 3: NGÀY MÙA HÈ CHI LUYẾN
CHƯƠNG 27:
Khi Tiểu Ngưng được
Lục Phong ôm chặt vào trong phòng, toàn thân ướt đẫm, nước mưa không ngừng chảy
xuống! Trong tình trạng vô thức, cô vẫn cuộn mình lại, người không ngừng run rẩy.
“A, thật may quá
cái nha đầu này không có chuyện gì!”
Cô hầu vuốt ngực, ngược lại hít một ngụm
khí lạnh nhìn cô bé đáng thương.
“Lục Phong, mau đem cô bé ôm trở về phòng, Béo
thẩm cô nhanh đi lấy nước ấm đến đây!”
Tào quản gia an bài mọi thứ thật
nhanh.
“Mau vào trong
phòng tắm lầu bốn, nói cho các người biết, không được để cho nha đầu này chết ở
đây, ta không muốn vì cô ta mà ngồi tù!”
Đường Hạo lớn tiếng hô, miệng nói ngữ
khí không kiên nhẫn.
Nhưng vẻ mặt sốt ruột
hoàn toàn không lừa được người khác.
Toàn thân lạnh
như băng của Tiểu Ngưng được ngâm trong làn nước ấm, thân thể đã dần dần ấm áp
lên, tứ chi chậm rãi buông ra, nằm thẳng lại trong bồn tắm.
Nhưng cô vẫn
không tỉnh lại, mắt một mực nhắm lại. Chỉ có hô hấp yếu ớt hô hấp chứng tỏ cô
còn sống.
Cô hầu cùng Tào
quản gia hết lần này đến lần khác xoa nắn thân thể của cô, nhẹ giọng gọi tên
cô:
“Tiểu Ngưng, đã thấy khá hơn chưa, không sao nữa rồi, cô tỉnh lại đi!”
“Ngô...”
Tiểu
Ngưng bắt đầu có tiếng nức nở nghẹn ngào.
Nghe được tiếng
nói của cô phát ra, hai vị trung niên phu nhân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một
hơi.
Cô ngâm trong nước
nóng một lúc sau mới được ôm ra từ trong bồn tắm.
“Mặc quần áo vào
cho cô ta, bác sĩ sẽ lập tức đến đây, các người có thể đi xuống!”
Đường Hạo
ngồi trên ghế, nói với những người từ trong trong phòng tắm đang đi ra.
“Tốt quá...”.
Hai
vị trung niên phụ nhân trao đổi cho nhau một ánh mắt, vị đại thiếu gia này thật
là làm cho người ta càng lúc càng khó suy nghĩ!
Bất quá xem ra hắn
nên biết mình đã làm chuyện sai gì rồi!
Cô hầu mới vừa ra
khỏi cửa phòng, một bác sĩ ngoài năm mươi đi vào. Sau khi chăm chú kiểm tra cho
Tiểu Ngưng lại tiêm cho cô một mũi.
“Cô ấy như thế
nào, có bị gì nghiêm trọng không!”
Đường Hạo cau mày, khẩn trương hỏi.
“Người bệnh bị
phong hàn cùng kinh hãi, hiện tại chưa thể tỉnh lại. Sáng sớm ngày mai nếu như
không hạ sốt, sẽ tiêm một mũi nữa. Chú ý nghỉ ngơi, sẽ bình phục nhanh thôi!”
Nói xong, bác sĩ thu hồi dụng cụ, xoay người rời đi.
“A...”.
Tiểu
Ngưng nằm trên giường đột nhiên níu chặt chăn mơ hồ kêulên.
Đường Hạo vội
vàng chạy đến bên cạnh giường, hạ giọng nói:
“Không sao đâu, bác sĩ nói cô sẽ
không có chuyện gì cả”.
Hừ, cô gái này sẽ trang mô tác dạng. Cũng đã tắm rửa sạch
sẽ, tiêm thuốc, sẽ không sao nữa rồi.
“A... Tôi sợ
quá...”
Tiểu Ngưng lại thét to lung tung, thở hổn hển kịch liệt, vài giây đồng
hồ sau bình tĩnh lại rất nhiều, thì thào nói nhỏ:
“Tôi tưởng sẽ ngã chết...”
“Ô... Mẹ... Mẹ...”
Cô như một đứa trẻ, miệng không ngừng gọi mẹ.
“Ô ô...”
Tiếng
khóc của cô đầy sợ hãi, Đường Hạo hiểu được cô lúc này đang sợ hãi.
“Không sao, không
sao rồi, đừng khóc nữa!”
Nghe cô khóc, Đường Hạo khó chịu, rốt cuộc nhịn
không được tiếng khóc của cô liền nằm ở bên cạnh ôm cô, vỗ nhè nhẹ lưng cô an ủi.
Ôn nhu làm cho Tiểu
Ngưng khóc nhỏ dần, cô hít hít mũi, dùng sức ôm chặt hắn, phảng phất sợ hắn lại
đột nhiên biến mất nên không buông tay:
“Mẹ… Mẹ… Tôi sợ... Ô…”
Tiểu Ngưng vùi
khuôn mặt nhỏ vào ngực hắn, thân thể không ngừng run.
Đường Hạo tuy
không thoải mái nhưng tùy ý cô lau nước mắt cùng nước mũi sờ trên lồng ngực của
hắn, dở khóc dở cười dỗ dành cô:
“Không phải sợ, không có việc gì...”
Muốn chết
cô lại đem hắn trở thành ‘mẹ’, ngu ngốc quả là ngu ngốc, ngực của hắn làm sao
giống như ‘mẹ’ của cô rồi!
“Nha... Đau nhức,
đau quá...”
Nhắm mắt lại nàng đột nhiên thật to ngược lại co lại một ngụm
lãnh khí, lại bắt đầu nhíu lại cái mũi khóc:
“Đau quá a...”
Nương theo cô từng
tiếng tiếng gào, toàn thân nàng căng cứng, hai tay cùng hai chân đều duy trì tại
một tư thế thượng.
Tuy nhiên nhìn
không tới cô, nhưng là động tác tứ chi cứng ngắc.
Thời gian dài bị treo ở bên ngoài, cánh tay và
cơ đùi nhất định sẽ đau nhức. Đường Hạo nhẹ nhàng xoa lên cánh tay của cô, sau
đó từ từ nâng một tay của cô lên.
“A...”
Tiểu
Ngưng bất ngờ phát ra một tiếng thét chói tai:
“Ô, đau ….”
“Đau, giờ cô mới
biết đau? Ai bảo người ngu ngốc như cô cũng rất dũng cảm a, hừ, bây giờ dũng
khí như thế nào lại không có?”
Đường Hạo bên cạnh châm chọc nói nhưng nhẹ
ngàng giúp cô hoạt động cánh tay.
Hắn luyện qua quyền
đạo, Judo, hơn nữa lúc trước khi học cao trung cũng là tuyển thủ của đội bóng rỗ,
đương nhiên hiểu được cơ bị thương nên nên xử lý như thế nào.
Nếu như hiện tại
không hoạt động, sáng sớm ngày mai toàn thân của cô sẽ càng đau nhức, không
cách nào nhúc nhích được!
Xác thực khi Đường
Hạo trợ giúp vận động, tiếng kêu đau của cô càng ngày càng nhỏ lại lộ ra một
cái mỉm cười thoải mái.
Đường Hạo hoạt động
hết hai cánh tay của cô, sau đó hướng phía hai chân cô tiến công.
Chân nếu so với
cánh tay thì hữu lực hơn, đồng thời cơ trên đùi bị thương, cũng sẽ so với trên
cánh tay nặng hơn.
Đương Hạo nâng lên chân trái của cô thì toàn
thân Tiểu Ngưng cũng bắt đầu ra sức giãy dụa. Trong hôn mê cô thẳng lên nửa người
trên, ngồi xuống, đau tê tâm liệt phế lớn tiếng khóc hô:
“Ta ngã từ trên lầu
xuống rồi, ngã chết rồi…”
Đường Hạo không để
ý tới cô la khóc kiên trì kéo duỗi vận động:
“Không có té xuống, cô rất an
toàn...”
Đường Hạo vì khống
chế thân thể của hắn, đem đại thủ chuyển qua chân của cô căn chỗ nhi, ngón tay
vừa vặn chống đỡ tại nơi tư mật của cô.
Tuy cách bằng một
lớp áo nhưng là hắn tinh tường cảm giác được cô ôn nhu, cùng nhiệt độ của cô.
Là nam nữ trẻ tuổi,
toàn thân dịch không bị khống chế hướng phía, dũng mãnh lao tới. Hắn chỉ có thể
liều mạng đặt trên đùi của nàng, mới miễn cưỡng khắc chế xúc động của mình.
“Buông ra, buông
ta ra, ta không muốn bị treo ngược lên...”
“Chớ lộn xộn...”
Đường Hạo đè nén tiếng hô, ngăn cản động tác của cô.
Chính là một tiếng
này như ác ma gầm nhẹ, làm cho nguyên bản dọa cô sợ hãi, nhận lấy thương tổn
càng lớn.
“A...”
Nương
theo một hồi tiếng thét chói tai, một đạo nhiệt lưu từ nơi tư mật chảy ra...
Vài giây đồng hồ
thấm ướt quần áo ngủ của cô, tay người con trai ướt đẫm, dần dần cái chăn dưới
người cô cũng xuất hiện dấu vết...
No comments
Post a Comment