TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 59
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 59
Di có vẻ bất ngờ với câu trả lời của
tôi, chính xác là với thái độ của tôi. Hắn dừng mút cây kem của mình, đưa mắt
nhìn tôi 1 lúc, trong khi tôi vẫn ăn 1 cách ngon lành, dù khóe mắt đã cay cay.
“Em thấy sao ? “
Nhét phần bánh ko kem còn lại vào
miệng, tôi quay mặt đi
“ Ko dễ dàng chút nào “
“ Ừ. Dù sao đi nữa, như thế có vẻ
tốt hơn cho anh ta, và cho em…”
Giọng Di có vẻ tần ngần.
“Ko tốt cho anh à ?”
Thấy tôi vừa hỏi vừa nhìn 1 cách hoang
mang, Di cười hiền, và khoác vai tôi, kéo lại.
“Dĩ nhiên cũng tốt cho anh, giành được
con nai vàng ngơ ngác này mà, hehe”
“Lúc nào cũng đùa. Ko biết đâu là thật,
đâu là giả nữa”
“Ơ, thế em nghĩ anh giả dối chỗ nào ?”
“Chẳng biết. Thấy anh mơ hồ…như lãng
tử . Ko nắm bắt được…”
Với câu nói chính hiệu nai vàng của
tôi, Di ngửa người ra sau 1 chút và phá lên cười to. T_T
“Haha. Người bằng xương bằng thịt
thế này mà bảo ko nắm bắt được ?”
“Có cảm giác anh cứ như 1 cơn gió…”
“ ……”
“Em đưa bàn tay đây”
Sau vài giây im
lặng, Di lại lên tiếng.
“Để làm gì? Coi bói à?”
“Bảo thì cứ đưa đi”
Vì Di hơi gắt giọng, tôi cũng chià bàn
tay phải ra theo ý hắn. Di cầm lấy cổ tay tôi đưa cao lên, hướng ra trước. Hắn
mở bung những ngón tay tôi ra để chúng cảm nhận được những luồng gió đang thổi
nhẹ mơn man, vừa dịu dàng, vừa khao khát.
“Dù có là gió thì em cũng bắt được,
đúng ko?”
“Ko. Chỉ có thể cảm nhận nó lướt qua
mình, có giữ được đâu”
Sau khi thở dài 1 lượt, đột nhiên Di
đặt bàn tay trái của hắn lên tay tôi, đan những ngón tay của 2 đứa vào nhau,
nắm chặt.
“Vậy thế này đã nắm bắt được chưa?”
“À…ờ…”
Mặt tôi đỏ ngượng, cố rút tay
ra.
“Sao thế?”
“Anh…bao nhiêu tuổi? Gia đình? Rồi
nhiều thứ nữa. Tôi…à…em…à…ko biết….”
T__T
“Hoá ra là cần nhân thân lý lịch!”
Nói rồi, Di liền đưa tay ra túi quần
sau lấy chiếc ví da màu đen, rút ra…1 tờ Chứng minh nhân dân. O___o
“Gì đây?”
“Xem rồi thì xưng “em” với “anh” ko
ngại nữa nhé, hehe”
Trên giấy CMND là bản mặt ngô ngố của Di,
nhìn buồn cười. Chẳng biết hắn chụp năm bao nhiêu tuổi, mà đầu tóc kiểu rẽ
ngôi, áo sơ mi trắng học sinh ngây thơ vô số tội. Tên Lê Nhật Di, sinh năm
1985. Vậy là bằng tuổi với Khoa, thậm chí còn lớn hơn vài tháng.
“Anh…già vậy à?”
Nghe tôi lẩm bẩm, Di quay sang lấy tay
vò đầu tôi, khiến mớ tóc đang được kẹp bung ra rối mù.
"Già cái đầu nàng. Tuổi này là
tuổi ngon nhất của 1 thằng đàn ông, rõ chưa?”
“ Quê anh ở Khánh Hoà hả?"
Ko
để ý đến câu hỏi, tôi tiếp tục để mắt đến những thông tin trên tờ CMND.
"Ừa "
"Tết ko về sao ?"
" Sao ko ? Sáng mai về đấy"
" Vậy à?"
Ko hiểu sao tự nhiên tôi thẫn thờ khi
nghe Di nói thế. Như thể ngày mai sẽ cách xa vĩnh viễn ko bao giờ gặp lại vậy.
Sợ như sợ cái cảm giác thấy gió lướt qua những ngón tay rồi đi mất…
"Sao tự nhiên buồn hiu vậy ?
Nhớ hả ? "
" Ko… Khi nào anh vào
lại ? "
" 1- 2 tuần gì đó… "
" Ờ… "
" Hay là… "
Có vẻ Di định đề nghị gì đó với tôi,
nhưng chuông điện thoại reo nên hắn phải cho tay vào túi quần lôi điện thoại ra
xem. Vừa nhìn thấy người gọi, Di nhấn nút ‘im lặng’ rồi cất vào túi trở lại.
"Ai thế ? Sao ko
nghe ?"
" Là Phong Linh"
Sao những điều mà Di cho tôi biết hôm
nay, toàn là những điều khiến tôi thấy bất ngờ đến vậy ? Tại sao anh ko
bắt máy ? Tôi thực sự muốn hỏi như vậy. Có quá nhiều lý do để bạn ko nghe
điện thoại của ai đó. Nhưng rồi, ngập ngừng 1 hồi, tôi lại hỏi câu khác.
" Nhỡ có chuyện gì với Linh thì
sao ? "
" Chuyện gì ? "
" Em nó cần anh. Linh vốn yếu tâm
lý, anh biết mà. Linh đã tự sát 1 lần rồi…"
" Ý em là gì ? "
Thực sự tôi bắt đầu sợ hãi với những
điều mình vừa nhắc đến. Mặt Di có vẻ cũng hơi căng ra, trán nhăn lại đầy vẻ ưu
tư. Rồi, anh lại lấy điện thoại ra, khi nó tiếp tục reo lần nữa.
" Nghe liền đi ! "
Tôi
gần như ra lệnh, còn Di thì lật đật bấm máy trả lời.
"Alo ?…. Ừ…lúc nãy chạy xe
nên ko nghe đựơc…Có gì ko em ?…..À, mai anh ko có ở Sài Gòn… Anh về quê
thôi….Bây giờ hả ? Ko được. Anh đang bận…. Tại sao anh phải nói cho
em ??…. "
Giọng Di chuyển dần từ dịu dàng lịch sự sang cáu gắt
– "Thôi, em nghỉ đi. Ăn Tết vui nhé. Bye em !"
Và Di ngắt máy, 1 cách hết sức lạnh
lùng.
Gương mặt Di chau lại, tay nhét điện
thoại vào túi với vẻ chán nản như thể anh thấy hối hận vì đã trả lời cuộc gọi.
“Sao khó chịu vậy?”
Khoảng gần 1 phút tôi mới mở miệng bằng giọng rụt rè.
“Không…”
Di lắc đầu cho qua chuyện.
Tính tôi lại ko ưa những kiểu như vậy, nên càng muốn hỏi thêm nữa.
“Linh hỏi gì anh à?”
“Anh đi đâu, đang
ở với ai, làm gì… – Những câu đại loại như thế. Chẳng biết lần thứ bao nhiêu
nữa. Biết là ko nên gắt gỏng với cô bé, nhưng bực đéo chịu nổi”.
Thấy tôi nhăn mặt, Di gãi đầu
“À, ý
anh là, bực chẳng chịu được nữa”
Thật ra tôi ko để ý đến tiếng văng tục
trong lời nói của Di, mà việc tôi nhăn mặt là vì điều Di nói làm tôi băn khoăn
quá. Dường như Linh luôn nghĩ về Di đến mức muốn kiểm soát anh. Lẽ tất nhiên,
với 1 kẻ đam mê tự do như Di, điều đó làm sao tránh khỏi khiến hắn đổ quạu như
vậy.
No comments
Post a Comment