TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 55

LÃNG TỬ GIÓ


















Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết

CHƯƠNG 55



Lần đầu tiên tôi ăn ốc ở quán cóc 1 mình, với 1 chai bia trên bàn, chẳng khác nào những gã thất chí chán đời tìm quên trong men rượu nhan nhản quanh đó. Họ cũng chẳng để ý đến tôi, trừ nhóc phục vụ. Nó cứ tủm tỉm cười trước bộ dạng 1 cô gái tóc dài ngang vai, đeo kính, mặc áo voan hoa màu vàng chanh và quần tây đứng với túi xách vải giả da ngồi…nhậu. 

“Chị thất tình hả?” 

 Cuối cùng nó cũng ko nén nổi tò mò. 

“Ờ… thất tình…hi hi…” 

Tôi phì cười. 

“Hông iu thì thôi, tội gì mà khổ mà buồn!” 

“Ờ, tội gì hen…” 

 Tôi lại ực 1 ngụm bia đắng nghét. Thứ này, nói chung là chẳng ngon lành gì, nhưng uống 1 lúc tự nhiên…thấy sảng khoái lạ. T__T 

Ông chủ quán lại gọi nó, nên thằng nhóc vội chạy đi. Tôi nhân tiện kêu nó mang ra 1 chai nữa. +___+

Khi gió đêm mỗi lúc 1 mạnh hơn, tôi bắt đầu thấy run rẩy. Gió lạnh quá. Gió chết tiệt! Ghét gió!! Mình ko có áo khoác! Mình lại đang uống nước đá!! Thế là tôi cứ lảm nhảm trong đầu 1 hồi, rồi rút điện thoại, dò tên Di trong danh bạ và gọi. Lúc này, có lẽ men bia đã làm chủ lý trí đầu óc tôi hết rồi. 

Chuông đổ khá lâu, tôi vẫn kiên nhẫn đợi, tay còn lại thì xoay ly bia trên bàn. Đến lúc gần dập máy thì bên kia có tiếng 

– “Alo” 

“……………” 

“Sao ồn vậy?” 

“Ừ…quán nhậu mà….hì hì hì” 

Thực sự tôi cười rất ghê. 

“Hử?…” 

“Ra đây uống ko??” 

“………….” 

“Ra đây điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” 

 Tiếng tôi lại ghê hơn cả giọng cười. 

“…………Được rồi, quán nào?” 

“Biết chết liền!” 

“Thôi, đừng lè nhè nữa. Quanh quẩn đó thì chắc cũng chỉ có mấy quán ấy thôi. Ngồi yên nhé?” 

“OK!” 

……… 

Ko biết bao lâu sau đó thì Di tìm ra tôi, trong khi tôi đã gần như đổ gục xuống bàn. Hắn cố xốc tôi dậy và thanh toán tiền trước khi đưa tôi ra khỏi đó, đến 1 quán nước yên tĩnh hơn và gọi tắc muối nóng cho tôi. 

Ly dâu tây sữa chua cộng với món ốc xào dừa và 2 chai bia đã khiêu khích ngài Tào Tháo. Ngài đuổi tôi ra vào WC của quán nước nọ 2-3 lần mới tạm tha. Dù sao đi nữa, cũng nhờ ngài  mà tôi tỉnh hơn được chút xíu, dù người vẫn còn lâng lâng. 

“Thế nào rồi?”

Di nhăn mặt hỏi khi thấy tôi lau mồ hôi trên trán. 

“Chắc phải uống Smecta quá”. 

Hắn hơi cười 

 “Cần ko, tôi đi mua cho…?” 

“Thôi, chắc tạm ổn rồi” 

“Sao lại uống nhiều vậy?” 

“Thích thì uống!” 

Nghe kiểu trả lời ngang ngang của tôi, Di nhíu mày và bóp mũi tôi, nghiến giọng. 

“Yếu mà thích ra gió. Ko uống được thì đừng có thích!” 

“Ai bảo tôi ko uống được?” 

“1 chai đã quắc cần câu rồi mà được à?” 

Một chai? Hai chai mà? Sao tôi ko nhớ mình đã rót chai thứ 2 ra chưa nhỉ?? Di cứ ngồi cười khi tôi đang vừa suy nghĩ vừa xoa bụng. 

“Sao cười?” 

“Mặt đỏ như Quan công ấy” 

 Hắn nói, 1 tay bất giác đưa lên sát mặt tôi, định chạm vào nhưng rụt vội lại. 

“Em…có hạnh phúc ko?” 

 Tiếng Di ngập ngừng, đã đổi cách gọi tôi như lần trước. 

“Anh đã ở đó và thấy chúng tôi từ lâu đúng ko?”

“Ừ” 

“Anh thấy tôi có hạnh phúc ko?” 

“Hình như ko” 

“Ừ…” 

“Em uống vì điều đó à?” 

“Vì điều gì?” 

“1 tình yêu ko hạnh phúc” 

“Nó đâu có phải là tình yêu?” 

“Em vẫn gọi đó là người yêu đấy thôi” 

Tự nhiên Di có vẻ hơi dỗi. Hắn ngả lưng vào ghế bố, nhắm mắt lại và thở mạnh. 

“Đó mới là điều khiến em uống…” 

 Tôi buồn bã nói mà ko nhận ra mình cũng đã bị cuốn theo cách xưng hô của Di. 

“Ừ…tôi hiểu…” 

“Em làm thế nào đây, hả? Làm sao để chia tay khi anh ấy chẳng có lỗi gì…Làm sao nói với anh ấy là em ko yêu anh ấy chút nào hết?…Và làm sao mà …” 

“Nghe như bài  How can I tell him about you nhỉ?” 

Trời ạ. Trong khi tôi đang sắp vỡ vụn ra vì những điều bất an trong lòng, thì cái gã ngồi cạnh tôi đang cười, ánh mắt lấp lánh nỗi sung sướng. Tôi ngừng nói, tim như sôi lên và đứng dậy, trừng mắt nhìn Di. 

“Anh thấy vui lắm hay sao? Mà đùa kiểu đấy?” 

“Ok, sorry, tôi xin lỗi. Em ngồi xuống và nói tiếp đi!”

 Di cầm tay tôi kéo xuống. Nhưng vô ích, tôi giật mạnh tay ra và bước ra khỏi ghế, lấy túi xách rồi chạy đi. Đôi gò má đã khô nước mắt lại ướt đẫm lần 2. 

Tôi muốn ….UNDO tất cả những chuyện này. Trở lại lúc chưa lao theo Di từ ngoài cửa quán. Hay thậm chí là trở lại lúc chưa bao giờ gõ cửa phòng bệnh Di nhờ giúp đỡ….

Như 1 X-men về tốc độ, Di tóm lấy tay tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng và ôm ghì. Cái ôm tôi đã từng mong mỏi cách đây ko lâu, khi dầm mưa giữa đường hôm ấy…Cái ôm như 1 quả bom phát nổ sau bao ngày bị vùi lấp. Chỉ ôm thôi, ko kèm theo 1 lời nói nào, thậm chí là 1 từ, hay 1 tiếng từ cả 2 phía. 

Có còn là say nắng nữa ko? 

Gần 11 giờ đêm. 

Sau khi để tôi ngồi đợi chừng 10 phút, Di đưa tôi về bằng xe “mượn của bạn” như hắn nói. Tôi ko hiểu Di có thể tìm được 1 người bạn ượn xe vào lúc đêm hôm thế này ở đâu ra, nhưng lại ko định hỏi thêm. 

Lần thứ hai ngồi sau Di, tôi đã thấy thoải mái nhiều hơn, ko rõ có phải vì cái ôm vừa rồi hay ko, hay vì cơn say vẫn làm tôi có cảm giác lâng lâng, ko thực. Tôi tựa đầu vào lưng Di, lẩm nhẩm bài hát hit của Hồ Ngọc Hà 1 cách vô thức. 

Nhiều khi em muốn như chim trời đến nơi xa vời 
khác khao hạnh phúc ước mơ có thê thôi .
Mà sao em cứ bay đi tìm mãi đến bây giờ
mà tìm không thấy ,tìm hoài không thấy …
Từ giây phút ấy đến bây giờ cũng đã bao ngày
mà tình vẫn đấy, ngại ngùng vẫn đấy…ư ư…ư….ừ….
…..

Về đến cổng nhà, tôi đã buồn ngủ lắm rồi, cả người như 1 trái chuối dập, chỉ chờ gặp chiếc giường quen là lăn ra ngay ko biết trời trăng gì. Thế mà, cái bóng Khoa cùng chiếc xe như 1 liều thuốc tỉnh ngủ tức thì đối với tôi. Anh đứng dựa vào tường, giữa ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cách đó hơn 5m, cùng 1 điếu thuốc trên tay. Tôi chưa bao giờ thấy Khoa hút thuốc sau từng ấy năm quen nhau.

No comments

Powered by Blogger.