TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 51
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 51
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 51
Sau khi tuôn
1 tràng dài với giọng cáu gắt, Di rồ ga phóng đi thật nhanh, tốc độ và kiểu
cách giống hệt 1 tay đua mô tô thứ thiệt. Còn lại 1 mình, giữa con đường rộng
nhưng ít xe, tôi bỗng thấy cô đơn và nuối tiếc vô hạn.
Never see
you again.
Cơn mưa kéo
đến như 1 hệ quả tất yếu của bầu trời râm nhiều mây từ nãy giờ. Chỉ sau 5 phút,
tôi ướt sũng từ đầu đến chân, nước mưa trôi liên miên trên mặt, cùng những giọt
nước mắt nối đuôi nhau tuôn ra.
Trong phút
giây này, tôi đã ước gì Di quay trở lại. Có thể tôi sẽ ko xua đuổi hay trốn
tránh, và cũng sẽ ko lạnh lùng nữa. Tôi…thực sự cần 1 cái ôm làm sao…
Nhưng Di đã
thực sự đi rất xa rồi.
…..
Bảo Anh mở
cửa và nó sốc nặng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Sau khi đưa quần áo và sắp
chỗ sẵn trên giường với chăn, gối và 1 cốc sữa nóng cho tôi, nó mới dám mở
miệng 1 cách rụt rè.
“Mày…có
chuyện gì vậy…?”
Ko muốn trả
lời, tôi rúc vào chăn và nhắm mắt vờ ngủ. Bảo Anh cũng leo lên giường nằm xuống
bên cạnh, quàng tay vỗ về tôi như dỗ dành 1 cô em gái.
“Thôi, mày
ngủ đi. Chuyện gì thì rồi cũng sẽ qua mà…”
Đây là lần
đầu tiên tôi thấy cảm động và biết ơn Bảo Anh sâu sắc. Nó tự dưng bỏ được tật
nhiều chuyện và vô tư của mình đến độ khó tin. Có nên kể cho nó nghe ko nhỉ?
Chắc là ko…
Một đứa như nó làm sao có thể đưa ra lời khuyên nào hữu ích? Ngay cả bản thân
tôi vẫn hay tư vấn này nọ với người khác, nay gặp chuyện cũng đầu hàng chịu
thua và vật vã thế này. Nhưng giữ trong lòng 1 mình, thật ra cũng ko dễ dàng
chút nào.
Vậy mà tôi
cũng ngủ được 1 giấc dài, có lẽ ít nhất là 2 tiếng. Tỉnh dậy trên giường của
Bảo Anh, tôi nhìn quanh tìm nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Ngoài cửa sổ trời đã
sập tối, nhưng phố cũng bắt đầu lên đèn với những màu vàng sáng rực. Sự vắng
lặng của căn phòng và những luồng gió mát nhẹ lùa vào khiến tôi cảm thấy dễ
chịu hơn rất nhiều.
Xọt đôi đép
đi trong nhà hình con thỏ vào, tôi mở cửa ra bếp định tìm thức ăn vì hơi đói
bụng, chợt giật nảy người và tim như nhảy ra ngoài khi thấy bóng người đàn ông
đang lui cui chỗ tủ lạnh. Nghe động, anh ta liền ngẩng lên trong khi tôi đứng
như trời trồng ở cửa phòng ngủ.
“Anh….sao…anh….”
Tôi lắp bắp trong sự ngỡ ngàng tột độ.
“Em dậy rồi
hả?? Ăn cam ko?”
Một tay tôi
níu lấy nắm xoay cửa, tay còn lại đặt lên trán để xác minh mình có phải đang mê
sảng. Anh mỉm cười, bắt đầu tiến lại với 1 quả cam vàng và con dao trên tay,
dừng lại trước tôi 1 bước chân.
“Sao vậy? Em
thấy ko khỏe?”
“Tại
sao…anh….”
Giọng tôi vẫn rời rạc và ko rõ tiếng.
“Ừ, anh về
hồi trưa. Ghé nhà thì mẹ bảo em đi đâu đó rồi. Đến xế chiều gọi hỏi thăm Bảo
Anh thì cô nàng nói em đang ở đây…”
Khoa vừa
giải thích, vừa kéo tôi ra chỗ chiếc sofa nhỏ, xong ngồi xuống bên cạnh bắt đầu
gọt vỏ cam theo những vòng xoắn dài. Tôi thả người dựa vào lưng ghế nhìn anh.
Hầu như chẳng có thay đổi gì trừ mái tóc hình như dài hơn trước.
“Em ko hỏi
anh gì à?”
“Bảo Anh đâu
rồi?”
“Haha, em
chỉ quan tâm cô bạn của em thôi sao?”
“Chứ anh
muốn em hỏi gì? Sao anh về đột ngột vậy? Anh ko khỏe? Hay có việc đột xuất…”
“Giọng em,
và cả thái độ của em, chẳng có chút vui vẻ gì khi nhìn thấy anh”
“Em vui,
nhưng…em hơi mệt”.
Dường như
Khoa ko nghe câu giải thích có phần chống chế của tôi. Anh cũng đã gọt xong quả
cam 1 cách hoàn hảo với những múi vàng mọng nước được bóc vỏ xếp trên chiếc đĩa
sứ để sẵn trên bàn. Anh cầm 1 miếng và đưa cho tôi.
“Mệt thì ăn
đi cho khỏe, và cười với anh 1 cái xem nào? Anh đã ngồi máy bay hơn chục ngàn
cây số chẳng phải để thấy bộ dạng uể oải chán nản của em thế này đâu…”
Nén nỗi bứt
rứt trong lòng, tôi đón múi cam của người yêu, ăn 1 cách thật ngon lành
kèm theo nụ cười thật tươi. Rồi tôi bắt đầu hỏi anh những chuyện ở xứ
người, kể anh nghe chuyện Bảo Anh và Đạt, chuyện công việc, và rôm rả cùng nhau
chuẩn bị cho kế hoạch đón Tết…
Và, tất cả
những vui vẻ nồng nhiệt ấy của tôi, đều là giả tạo.
Cây thông
Noel sau hơn 1 tháng nằm ở phòng khách và bám đầy bụi, đã được thay bằng chậu
mai kiểng to hoành tráng của 1 trong những học trò lớp cao học cha dạy biếu
tặng. Nghe đâu ông này là phó giám đốc 1 công ty liên doanh nào đó. Cứ mỗi độ
Tết về là cha lại có rất nhiều quà cáp kiểu như thế này, nhưng ko phải ai cha
cũng nhận, mà theo cha, ông chỉ nhận quà của những ai mà ông cho là “được”.
Khoa là 1 trong số ít những người như vậy.
Tôi cuốn
mình vào trong sự bận rộn để ko nghĩ đến những chuyện về Di, những chuyện mà có
thể sẽ đẩy tôi vào 1 mớ rắc rối ko thể nào tháo gỡ được. Ngày nào làm về tôi
cũng lôi đống đồ đạc ra sắp xếp dọn dẹp, lau tất cả cửa sổ và cửa đi trong nhà,
thậm chí giặt cả rèm cửa và khăn trải bàn. Nhưng chẳng hiểu sao khi bạn cố tình
vùi lấp đầu óc mình vào nhiều thứ để quên 1 thứ, thì cái thứ đó lại cứ mỗi lúc
một bám rễ sâu hơn trong tâm trí bạn.
“Em nghĩ gì
vậy?”
Khoa giật cái giẻ lau trên tay tôi. Hầu như hôm nào anh cũng đến vào
giờ này, khi tôi chỉ ở nhà và chúi mũi vào việc lau dọn.
“Anh về bao
lâu? Khi nào sang lại bên ấy?”
“Chẳng biết.
Có thể anh sẽ ko sang lại…”
“Sao vậy??”
Ko cố ý
nhưng giọng tôi hơi lớn. Khoa cười nửa miệng, đẩy cái giẻ qua lại trên mặt sàn.
“Có sao đâu.
Anh chán cảnh sống ở đó mà hằng đêm phải lo sợ mất thứ quan trọng hơn cả sự
nghiệp của mình…”
“Dài dòng
quá. Anh muốn nói gì đó? Anh sợ mất cái gì?”
“Em giả nai
giỏi nhỉ?”
No comments
Post a Comment