TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 49
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 49
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 49
Khí trời sau
cơn mưa ẩm ướt đến khó chịu, lại chẳng có cơn gió nào, ngoài chàng “lãng tử
gió” đang ngồi phía trước tôi. Di chạy chậm, có thể ko quen đi chiếc xe này,
hoặc vì việc chạy chậm là điều cần thiết khi chở 1 người khác phái. Tôi ko biết
hắn có lịch sự đến mức đó ko, nhưng trong lòng lại cứ tin như thế.
Chúng tôi ko
nói gì với nhau suốt quãng đường trên xe, cả khi dừng lại trước cổng nhà, cả 2
đều bước xuống và đứng tần ngần gần mấy phút.
“Cảm ơn anh…nhiều…”
Giọng tôi
thì thào và đứt quãng dù chẳng hề mệt mỏi gì.
“Thôi, vào
nhà nghỉ ngơi đi. Tối nhớ nhắn tin cho tôi biết tình hình lưng bụng thế nào,
ok?”
“Ừ… mà,
khoan, anh đi gì về?”
Tôi chợt kéo tay Di khi hắn định ôm nón đi khỏi.
“Quên hồi
tôi còn bị đau ở chân đi bằng gì rồi à?”
Hắn cười, nháy mắt nhanh và đi lùi,
tay giơ lên vẫy tạm biệt. Tôi cứ đứng nhìn và Di cứ đi như thế, đến khi mẹ ra
mở cửa, tôi vừa chào mẹ xong quay lại thì đã ko còn thấy hắn đâu nữa.
…
Nằm dài từ
chiều đến chập tối thì lưng tôi có vẻ đỡ hơn, ít ra nó cũng ko còn đau nhiều
mỗi khi co gập người nữa. Tôi dán thêm 1 miếng dán của Di, cất 2 miếng còn lại
vào ngăn kéo có khóa, chỗ tôi vẫn thường giữ những vật giá trị về mặt tinh
thần, hoặc những thứ bí mật của riêng mình. Hai miếng dán này của Di, với tôi,
chẳng biết là vật có ý nghĩa kỷ niệm hay là 1 bí mật ko nên cho ai biết nữa.
Thật ra tôi
định nhắn tin cho Di bảo rằng mình đã bớt đau, như hắn đã căn dặn lúc chia tay
trước cửa nhà. Nhưng việc chủ động nhắn tin cho Di luôn khiến tôi cảm thấy mình
tệ hại, như thể đang làm điều gì đó cực kỳ tội lỗi…với Khoa. Vì vậy, tốt hơn
hết, xem như mọi chuyện đã qua và nếu chúng tôi ko tình cờ (hoặc cố ý) gặp nhau
nữa, thì những cảm giác ko bình thường này cũng sẽ dần biến mất.
Thế nhưng
thực tế thì lại ko đơn giản được như vậy.
Có lẽ vì ko
thấy tôi báo cáo tình hình sức khỏe, Di gọi tôi vào sáng sớm hôm sau, khi tôi
vẫn còn ngái ngủ dù đã dậy được 1 lúc.
“Thế nào rồi?”
“À… đỡ nhiều
rồi”
“Ừm, có thế
chứ. Đang ngủ à? Vậy ngủ tiếp đi!”
“Ko… ngủ gì
nữa. Anh dậy sớm thế?”
“Có ngủ đâu
mà dậy”
“Hả?”
Tôi
trườn ra khỏi chăn
– “Anh ko ngủ được?”
Ko thấy
tiếng Di đáp, chỉ nghe rõ tiếng vù vù bên kia đầu dây. Hình như là tiếng quạt.
Tôi lên tiếng “alo” để chắc rằng hắn vẫn còn giữ máy.
“Ừ”
Di trả
lời rất khẽ.
“Sao vậy?”
“Chẳng có
gì. Hôm nay cô vẫn nghỉ phép chứ?”
“Ừ, vẫn
nghỉ”
“Muốn đi đâu
đó ko?”
Bây giờ, thì
đến lượt tôi im bặt. Nếu cứ gặp nhau, tôi sợ rằng mình sẽ ko thể để lòng lặng
yên được nữa. Tôi biết, và tôi tin chắc mọi chuyện sẽ đi khỏi tầm kiểm soát của
bản thân, vì nó đã từng, như hôm qua.
“Thôi, khỏi
đi”
Chắc vì thấy tôi ko nói gì, Di tự từ chối thay tôi.
“Ừ…”
“Vậy, bye
nhé?”
“……….”
“Hey?”
“Anh định…đi
đâu?”
….
Bạn biết
đấy. Khi trái tim muốn bước tới, lý trí ko thể bắt nó dừng lại. Khi tôi phải
nghỉ phép vì những xáo trộn cảm xúc dành cho Di, thì việc trốn tránh hắn để nằm
co ro ở nhà cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Di hẹn tôi ở
sân bóng công cộng nằm cạnh khuôn viên 1 CLB bóng rổ ở vùng vành đai thành phố.
Ko khí ở đây trong lành và xanh mát, nhờ những tán cây bàng vươn dài và cả 1
cái ao nhỏ cách đó mấy chục mét. Tôi chỉ ngồi trên băng ghế gỗ cũ kỹ ko mái che
nhìn Di chơi với 1 đám nhóc chân đất, quần đùi, lưng trần và những quả đầu cháy
nắng. Thỉnh thoảng, hắn sút được bóng vào lưới, tỏ ra đắc chí và quay sang chỗ
tôi, thấy tôi vỗ tay chúc mừng thì nhoẻn cười, nhưng ngay sau đó lại có vẻ trầm
ngâm nghĩ ngợi gì đấy.
Mặt trời bắt
đầu lên cao và nắng sớm cũng tỏa rộng hơn, làm sáng hẳn những đám cỏ xanh mượt
mới mọc. Gió mát rười rượi. Tôi thích nơi này, thích thời tiết và ko gian này.
Tự do và bình yên.
Di rời sân
để đám nhóc chơi với nhau và đi đến chỗ băng ghế, hành động đầu tiên là lấy áo
khoác của mình che cho tôi.
“Ko sao đâu.
Nắng sớm tốt mà”
Tôi đẩy cái áo ra. Hắn hơi ngạc nhiên 1 chút, rồi gật đầu,
và ngồi xuống bên cạnh.
“Anh hay đến
đây chơi lắm à?”
“Ko, lâu rồi
tôi mới quay lại”
“Sao hôm nay
lại muốn ra đây?”
“Ko biết nữa.
Có lẽ do hôm qua ko ngủ được”
“Có thường
bị mất ngủ như thế ko?”
Di quay nhìn
tôi, cười nhạt, ko trả lời, rồi ngả lưng ra, dang hai tay rộng lên thành ghế,
ngửa mặt lên bầu trời, nhắm mắt và hứng nắng. Ở góc độ này, tự dưng tôi thấy
hắn điển trai và thu hút lạ thường. T_T
“Từ khi chia
tay cô ấy, hôm qua lần đầu tiên tôi lại chở 1 cô gái phía sau mình”
Điều mà Di
vừa nói ra, thực sự đánh tan mọi cảm giác tốt đẹp mà tôi vừa có trong buổi sớm
nay. Một sự thật tàn nhẫn. Rằng tất cả những gì xảy ra giữa chúng tôi, chỉ làm
hắn nhớ về cô bạn gái cũ.
Tôi đứng
phắt dậy, muốn chửi cho hắn 1 trận, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại vì ức, mà cũng
vì chẳng có lý do gì để rủa xả hắn. Tôi thấy khóe mắt mình bắt đầu nóng dần
lên… Ôi ko, tôi ko thể khóc chỉ vì điều này, và càng ko thể khóc trước mặt hắn.
Tốt nhất là rời khỏi đây ngay!!
No comments
Post a Comment