TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 37
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 37
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 37
Hắn chợt co
gối, chống khuỷu tay lên đó và bàn tay thì nắn cằm, nghiêng đầu nhìn tôi, dường
như có chút thích thú trong ánh mắt.
“Gì
thế?”
Nghe tôi
hỏi, hắn chợt sửa lại điệu bộ, 1 chân để ngả xuống trong khi chân còn lại vẫn ở
tư thế cũ.
“Không có
gì. Tôi cứ tưởng cô có thể phân tích tâm lý…”
“Thôi đi”
Giọng tôi gắt, và bắt đầu nặng nề hơn
“Đừng có lúc nào cũng tâm lý tâm
hóa chứ. Có phải con sâu trong đầu người ta đâu mà biết hết. Hơn nữa, tôi làm
tư vấn cho người chứ ko cho…heo rừng >___< “
Bỗng dưng bị
tôi sạt cho 1 hơi, Di bật ngửa, né ra sau, giống như sợ bị bom nổ trúng. Đôi
mắt hắn ngỡ ngàng, như ko lường trước việc tôi sẽ nổi đóa lên như vậy.
“Ok, ok…”
Hắn giơ 2 bàn tay lên đầu hàng
“Đùa thôi mà, làm gì dữ vậy?!”
Hừm. Lúc này
là lúc nào mà đùa được. Nhưng kể ra, nghĩ đến vụ tâm lý heo rừng tôi cũng thấy
buồn cười. Chẳng hiểu thế quái nào mà nó lại lao vào rượt bọn tôi chạy thục
mạng như thế.
Cố kiềm nén,
tôi lườm Di như cảnh cáo rằng hắn đừng có mà chọc ghẹo tôi nữa. Thế nhưng
vừa nhìn bản mặt còn đang sợ sệt của hắn – dẫu chẳng biết thật hay giả – tôi ko
thể nhịn được cười.
“Cô thật
khác…”
Chợt hắn buông 1 câu nhận xét
“…với những gì tôi đã biết”.
“Khác thế
nào?”
“Một cảm
giác tự nhiên và dễ chịu…”
Thực bụng
thì tôi định hỏi, thế chẳng lẽ trước đây hắn thấy tôi khó chịu lắm hay sao,
nhưng rồi sau khi nghĩ lại, cuối cùng tôi chỉ hừa nhận
“Ừm”
“Cứ như thế
này đi. Từ giờ ta là bạn?”
Để bổ sung
cho câu đề nghị của mình, Di chìa bàn tay ra với năm ngón khép chặt và thẳng
đứng như người ta vẫn làm mỗi khi chào hỏi đối tác. Bắt tay ư?
“Tại sao
phải thế…?”
“Cô kết bạn
với ai đó có cần lý do ko?!”
Đúng lúc ấy
, tiếng anh trưởng đoàn gọi to bên ngoài, như 1 lý do đến kịp lúc để giúp tôi
thoát khỏi sự bối rối
“Này, anh chị ra được rồi. Đã bắt xong kẻ nổi
loạn!!”
Tôi lập tức phủi quần đứng dậy, nhưng Di lại vẫn ngồi chết dính ở dưới
sàn.
“Hey,
trả lời cho đề nghị của tôi đã chứ?”
Những tiếng
gọi ồn ào phía ngoài cánh cửa khiến tôi nhấp nhổm, phải cúi người nói nhanh với
hắn như hối thúc.
“Chúng ta ko
phải đã là bạn sao?”
“Thành thật
đi. Cô chưa từng xem tôi là bạn, ít nhất là cho đến sáng nay”.
No comments
Post a Comment