TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 17
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 17
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 17
Nghe tôi hỏi
với bản mặt ngơ ngác, Linh quay sang giải thích rất nhiệt tình.
“Hacker mũ
trắng là hacker tốt đấy chị. Hacker mũ đen là phá hoại, gian lận, còn mũ trắng
là giúp sửa chữa, hoàn thiện các lỗ hổng bảo mật của 1 hệ thống mạng…”
Trong lúc
tiếp thu bài giảng định nghĩa về 2 loại hacker, tôi thầm mừng cho Linh, ẹ em,
vì cô bé đã ko còn bất kỳ triệu chứng nào của căn bệnh trầm cảm kia nữa.
Thú thật mà
nói, từ ngày đầu gặp Linh, cảm nhận sự mong manh và trong trẻo của em, tôi cứ
thấy em giống như em gái mình… Có lẽ nỗi mong ước có 1 cô em gái từ thuở bé đến
giờ vẫn luôn bền bỉ trong lòng tôi.
Phải mà Linh
là em gái mình, 2 đứa sẽ cùng đi shopping, xem kịch, và ăn bún bò … ^^
“Đừng giải
thích nữa, cô ta chẳng nghe cái gì đâu!”
“… Sao? Hả?” “Chị đang mơ gì vậy?”
–
Linh cho cái muỗng vào ly, xúc bới những viên đá, nhoẻn cười nhìn tôi.
“À, ko có
gì. Chị chỉ cảm thấy đói…”
“Đấy! Tôi
cũng đói meo rồi này. Hic, quán này chắc chẳng có thứ gì ăn được nhỉ?”
“Có vài món
kiểu Tây, nhưng chắc là anh ko thích…”
Linh đang nói thì bỗng có điện thoại,
nên liền giở máy ra nghe.
Hình như
cuộc gọi đó là của mẹ em.……Chúng tôi lại bắt taxi để cùng trở lại nhạc viện, mẹ
Linh đã chờ sẵn ở đó trên 1 chiếc ô tô riêng. Nét mặt bà có vẻ hơi lo lắng,
nhưng cũng sớm giãn ra ngay khi nhìn thấy chúng tôi.
“Đi vui ko
con?”
Linh chỉ khẽ
gật đầu. Em vẫn tỏ ra thiếu cởi mở với chính mẹ của mình, vì 1 lý do nào đó.
“Cảm ơn 2
cháu nhé!”
“Bọn cháu
cũng vui mà…”
Bà ấy cười
thân thiện, nắm vai tôi và gật đầu chào Di. Hắn cũng đáp lại bằng cánh tay giơ
lên ngang trán theo cách quen thuộc. Mãi khi chiếc ô tô màu trắng chạy được 1
quãng xa, Di mới rỉ vào tai tôi
“Sao biết tôi cũng vui mà dùng “bọn cháu”? “
“Ơ…”
Tôi cứng
họng chẳng đối đáp được gì, vì thật sự câu nói ấy chỉ bật ra theo thói quen. Mà
sao hắn lại ở ko đi bắt bẻ những chỗ như thế chứ??
“Haha, lại
khó coi rồi. Đùa đấy”
Hắn cười lớn và chắp 2 bàn tay vào nhau như vái lạy
“Sợ nàng thật, hay cáu kỉnh thế thì làm sao có người yêu nhỉ?”
“Kệ tôi,
cũng chẳng liên quan gì anh. Tôi đi lấy xe về đây”
Và rồi bỏ
mặc Di đứng ở cổng đón xe ôm, tôi vội vã vào bãi lấy xe vì bụng đã sôi lên từ
nãy giờ. Gần 7 giờ rưỡi tối rồi còn gì.
Khi ra đến
cổng, tôi thấy Di vẫn đang dáo dác ngó quanh và đi qua đi lại bằng đôi chân cà
nhắc.
“Chưa gọi xe
ôm à?”
“Quái lạ,
chẳng thấy bóng ông nào cả”
Trả lời tôi
nhưng mắt Di vẫn cố tìm bóng 1 chiếc xe đậu gần đó.
“Hay… anh có
cần quá giang 1 đoạn?”
Hắn đưa mắt
nhìn tôi với vẻ khá bất ngờ với lời đề nghị này, ko tin rằng tôi lại sắp làm
“Thiên sứ” cho hắn 1 lần nữa.
=.=
No comments
Post a Comment