TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 12
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 12
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 12
Trong suốt mấy ngày sau
đó, tôi ko vào viện thêm lần nào, phần vì công việc ở trung tâm bỗng nhiều lên,
phần vì tôi nghĩ em đã ko còn cần đến mình nữa. Dù sao mẹ cũng bảo đã nói với
mẹ Linh rồi.
Thế mà đột nhiên mẹ em gọi
cho tôi, bảo rằng em đòi xuất viện.
Vì ko rõ được là đã có
chuyện gì xảy ra, tôi phải chạy vào đó, dẫu rằng tôi biết mình cũng chẳng giúp
gì được.
Linh ngồi trên giường ôm
ba lô, thấy tôi đến, em liền cất tiếng rất rõ
“Chị nói với mẹ là em khỏe, em muốn
ra khỏi đây”
“Ừm…nhưng… sao lại đột
ngột vậy?”
“Em chỉ muốn ra ngoài
thôi!”
Tôi nghĩ ngay đến Di, như
1 phản xạ tự nhiên trong trí óc.
“Gã Di.. à, anh chàng đi
xe lăn ko đến nữa sao?”
“…..”
Em im lặng, cúi mặt trong
khi môi thì hơi mím lại. Mẹ em vẫn đứng cách giường vài bước, sốt ruột lắng
nghe. Tôi quay sang thì thầm với bà ấy, rằng hãy để tôi nói chuyện riêng với
Linh.
Đợi đến khi bà rời khỏi
phòng và cửa đã khép kín, tôi nắm nhẹ vai em, hỏi ân cần
“Anh ta ra viện rồi
đúng ko?”
“Hôm qua”
Em gật đầu.
Quả đúng như tôi đã nghĩ. Mọi thay đổi trong thái độ và hành động của em, kể từ
khi Di xuất hiện, đều có liên quan đến hắn.
“Ừ, được rồi, chị sẽ nói
với mẹ em để em xuất viện. Nhưng ko lẽ em định ra ngoài tìm anh ta? Em có biết
anh ta ở đâu ko?”
“Chỉ cần ra ngoài là
được…”
Đôi mắt em thoáng chút
vui mừng, nhưng giọng thì vẫn khá dè dặt. Tôi ko chắc liệu em đã thực sự ổn
định về mặt tâm lý chưa, hay chỉ là 1 biểu hiện tích cực có điều kiện. Nhưng
tôi tin rằng ko bệnh nhân tâm lý nào sẽ có biểu hiện tốt hơn nếu cứ ở mãi trong
bệnh viện.
Mẹ Linh tin tưởng tôi 1
cách tuyệt đối. Khi tôi vừa nói mấy lời thì bà liền đồng ý làm giấy xin cho em
xuất viện. Chắc vì bà nghĩ rằng tôi đã giúp em chịu giao tiếp hơn? Điều đó
khiến tôi thấy ngại ngùng làm sao.
Whew…
***
Buổi tối cuối tuần, Khoa
nhắn cho tôi báo rằng tháng sau anh sẽ đi.
Có thể trong cảm giác của
tôi có 1 chút buồn bã, 1 chút lo âu, hoặc đại loại là thứ cảm giác bình thường
của 1 cô bạn gái có người yêu sắp đi xa. Lạ ở chỗ khi cảm giác như vậy, tôi
đồng thời cũng thấy mừng và nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm ko phải vì Khoa đi khỏi, mà vì
tôi biết ít ra mình cũng có tình cảm thực sự với anh.
“Gặp nhau ở đâu đi”
Tôi
trả lời tin nhắn và chờ đợi hồi âm. Chắc là Khoa sẽ hẹn ở quán ăn trên đường
Nam Kỳ hoặc quán café Classic ở gần nhà tôi, như thường lệ.
Sau 10 phút, anh phản hồi
“Ở sân bay hôm anh đi, em nhé!”
No comments
Post a Comment