TRUYỆN HUYỀN ẢO - BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO CHƯƠNG 58
BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO
TÁC GIẢ : VỆ PHONG
Thể loại: Huyền ảo, Trùng sinh,
Nguồn: tieuxuyen.com
CHƯƠNG 58: ĐẸP NHẤT KHÔNG BẰNG KHI MỚI GẶP
Thể loại: Huyền ảo, Trùng sinh,
Nguồn: tieuxuyen.com
CHƯƠNG 58: ĐẸP NHẤT KHÔNG BẰNG KHI MỚI GẶP
“Đứng ngốc làm chi? Lại đây ngồi xuống.” Tam
Lục đầu cũng không nâng, hết sức chăm chú nhìn cái bàn cờ vuông trước mặt, đang
ném tiền đồng chơi.
Ta ngày hôm qua nhìn thấy không phải ảo giác,
chính là Tam Lục.
Nàng thật sự biến đẹp.
Cái loại khí chất xuất trần này, hơn nữa nàng
luôn là vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn sẽ làm người ta nhớ tới nhân vật giống như
Tố Nga Thanh Nữ (Hằng nga tỷ tỷ) kia.
Không tồi không tồi, thực có thể dọa người ta.
Bất quá vẻ mặt, tướng mạo của nàng… Ta nhưng
thật ra càng xem càng nghi hoặc. Nàng thoạt nhìn bình thản thong dong, lực đạo
lưu loát…
“Ngươi không phải muốn độ kiếp sao?” Ta vạn
phần ngoài ý muốn.
“Ta nếu không nói như vậy, ngươi có thể bò ra
khỏi cái động nhện của ngươi sao.” Tam Lục liếc xéo ta: “Tự ngươi nói xem,
ngươi có chút nghĩa khí nào không, hử?”
Ta vẫn là chưa phản ứng lại kịp từ trong chênh
vênh: “Thì ra ngươi gạt ta?”
“Được rồi, kiếp là sớm hay muộn sẽ độ, ngươi ở
chỗ này ba năm năm, ta độ kiếp lần này không phải sẽ tới sao.”
Tam Lục ném hết tiền đồng và thẻ tre trong tay
xuống, chậm rãi đứng dậy: “Lễ vật ngươi tặng cũng rất hiếm lạ, ta rất thích.”
Lễ vật? A, ta nhớ ra rồi.
Đủ loại Hôi Đại Mao làm, hắn nói tay không đến
không tốt. Ta là rất nghèo, thế nhưng Hôi Đại Mao gia hỏa này có thiên tính của
chuột, vừa thích trộm, vừa thích giấu. Hắn lúc rảnh rỗi liền đi đào mộ leo
tường các loại. Đưa cho Tam Lục chính là một bộ đồ uống rượu bằng đồng đen,
đừng nhìn là đồng đen, thế nhưng có giá trị rất cao a, là trộm từ trong một tòa
vương mộ rất xa xưa, rất có chút thành tựu. Hơn nữa thoạt nhìn, phân lễ này
cũng rất đúng với tính khí của Tam Lục.
“Ngươi cư nhiên gạt ta!” Ta phồng mang trợn
má: “Ta còn vội vàng lên đường, sợ bỏ lỡ canh giờ, ngươi, ngươi, ngươi cư
nhiên…”
“Được rồi, đừng đứng ở chỗ này, ngồi xuống đi,
cờ ném này chơi rất thú vị, đến cùng nhau chơi đi.”
Ta mơ mơ hồ hồ liền ngồi xuống.
Cờ ném này không khác cờ phi hành (cách chơi hơi giống cờ cá ngựa) chúng ta
chơi ở hiện đại lắm, bất quá bàn cờ quân cờ hiển nhiên là đã thi qua thuật,
vậy, ta cũng cầm hai tiền đồng chơi với nàng, xem ai tới điểm cuối cùng trước
tính là thắng, có điều tai họa gặp phải dọc theo đường đi cũng thật không ít,
hai chúng ta đều là thương nhân, mang theo tiền hàng lên đường, dọc theo đường
đi sẽ có hồng thủy, sơn tặc, kẻ trộm, gió to, thậm chí còn có quan sai vơ vét
tài sản với yêu quái lừa gạt, tóm lại, muốn mang tiền hàng của mình có thể yên
ổn tới điểm cuối cũng không dễ dàng.
Ta rất nhanh quên phiền não của mình, chuyên
tâm cùng nhau chơi với Tam Lục, Tam Thất gảy một chiếc đàn trong tay, có thể
nghe được tiếng đàn cũng buồn chán như nỗi lòng nàng.
“Tam Thất, cùng nhau chơi đi.”
Nàng cười khúc khích một tiếng: “Quên đi, ta
không có nhàn hạ thoải mái như hai người các ngươi vậy.”
“Thật ra ngươi chắc là không biết chơi đi.”
Tam Lục lại ném tiền đồng tiếp theo.
Tam Thất bỗng đứng dậy: “Nè, lúc ta chơi cái
này hai người các ngươi còn không biết đang bò loạn ở đâu đấy.”
Thế là ba người chúng ta vây quanh bàn cờ bắt
đầu chơi.
Kỳ thực cờ này không có nhân tố thuộc phương
diện kỹ thuật gì, chỉ là dựa vào vận khí. Chơi nửa buổi chiều, ba người chúng
ta đùa cao hứng, có thắng có thua, tổng thể mà nói không có cao thấp gì khác
nhau.
Bữa tối chúng ta ăn no nê một bữa các món ăn
nổi tiếng kinh thành, tỷ như một món thịt kho tàu, nấu cực ngon miệng, thịt vào
miệng liền hóa nhai cũng khong cần nhai, hương vị rất ngon. Còn có một món kêu
chân giò tỳ bà hun khói, cũng tương đối khá. Hôi Đại Mao lại xông ra, tay năm
tay mười ngốn lấy. Tam Lục ăn không nhiều lắm, chỉ ăn hai miêng nộm măng trúc,
rượu cũng không có uống.
Chờ cơm nước đã xong, ba người chúng ta ngồi
trong đình viện nâng cốc ngắm trăng, bất quá Tam Lục vẫn là uống trà.
Ta nhớ nàng trước kia không kỵ rượu, sao bây
giờ lại giống như một người tăng đạo đã xuất gia.
Tam Thất nháy mắt với ta, ta cũng không trực
tiếp hỏi Tam Lục chuyện này.
Có lẽ…
Nhất định là có nguyên nhân gì, hơn nữa còn là
nguyên nhân phức tạp, sẽ làm người ta không thoải mái.
Ba người chúng ta nhỏ giọng nói chuyện dưới
ánh trăng, uống trà và rượu, nhấm nháp điểm tâm tinh xảo.
Trong nháy mắt ta cảm thấy chúng ta tựa hồ lại
trở về thời điểm mới tới Đào Hoa quan. Khi đó cuộc sống đơn giản biết bao,
không buồn không lo.
Ôi, đối diện một vòng trăng sáng, cả vườn gió
mát, ta cũng bắt đầu đa sầu đa cảm hơn.
“Đời người nếu chỉ như khi mới gặp…”
“Ngươi nói ngốc cái gì đấy, nước sông chung quy vẫn chảy xuôi hướng đông, thời
gian cũng là như vậy. Ngươi nếu thật sự nghĩ như thế, vậy ngươi sau khi gặp mặt
ai một lần thì đừng chạm mặt nữa, thế cũng sẽ không có gặp lại lần sau, ấy mới
đúng là đời người luôn như khi mới gặp.”
Ta bĩu môi: “Ngươi không châm chọc ta ngươi
khó chịu à.”
Tam Lục chau chau mày: “Ta vừa thấy tướng lười
này của ngươi liền tức. Năm đó chúng ta tu luyện, ngươi thì nhàn hạ. Đến bây
giờ vẫn là cả ngày một bộ dáng ngủ chưa tỉnh.”
“Ôi, đây là ngoại lệ mà, ta bình thường không
như vậy, đêm qua là uống quá nhiều, cho nên hôm nay mới không có tinh thần.”
“Được rồi, đừng tìm lý do. Ngươi còn tưởng
chúng ta không biết a, ngươi tu luyện thế nào cũng phải thừa dịp ngày dông tố,
lúc người khác đều trốn đi ngươi nhiều lần đều không ở trong ổ.” Tam Thất đánh
cái ngáp: “Các ngươi có ngủ hay không?”
“Các ngươi đều biết?”
“Vớ vẩn, chỉ có chút chuyện này của ngươi còn
tưởng rằng người khác cũng đoán không ra. Ngươi cho là người bên ngoài đều ngốc
giống như ngươi sao.”
Ta còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngây ngô
cười hì hì.
Tam Thất chỉ vào mũi Tam Lục: “Ngươi nói nàng
ngốc? Ta nhìn ngươi cũng không thông minh. Vì tránh kiếp, làm một một miếu nhỏ
cho mình, dẫn thôn dân phụ cận đến cung phụng hương khói, còn thường thường làm
cái điềm lành mưa thuận gió hoà gì đó, chiếu ta xem cũng là tự rước chuyện
phiền phức. Chút công đức hương khói kia có thể chống được bao nhiêu tai họa?
Lại nói, nếu có đạo sĩ gì gì đó đến tìm phiền toái, phá tan miếu của ngươi thì
cái gì cũng không công.”
Tam Lục quay đầu đi không nói lời nào.
“Ngươi cư nhiên còn đặt tên cho cái miếu kia
là miếu Tống công, ngươi thật sự là…” Tam Thất lắc lắc đầu, vẻ mặt không đồng
ý, bất quá biểu tình nàng không đồng ý cũng là thực ôn hòa, vẫn là rất giống
Bảo tỷ tỷ hoàn mỹ trong Hồng lâu.
Vậy Tam Lục chẳng lẽ giống Đại Ngọc sao?
Hợp với ta lại giống ai đây?
Hai nàng đều xinh đẹp, ta nhưng không.
Có lẽ công pháp ta luyện không có công hiệu mỹ
dung đi.
Bất quá nói như vậy các nàng có lẽ sớm đoán
được ta là luyện công như thế nào rồi?
Kỳ thực cũng không phải là ta muốn giấu giếm
các nàng, là Tử Hằng dặn ta không được nói ra ngoài.
Đúng rồi, ta đã từng nói với Lý Kha chưa? Hình
như có… A, không không, hình như chưa từng nói.
Ôi, vì sao ta lại nghĩ tới hắn.
Có lẽ thực sự là ánh trăng quá đẹp.
Tam Thất kéo ta: “Ai, có muốn đi xem thử cái
miếu nhỏ Tam Lục giả thần giả quỷ kia không?”
Nàng cười hì hì nói: “Đi đi đi, dù sao nhàn
rỗi không có việc gì làm, đi cho nàng thêm chút hương khói.”
Tam Thất kéo ta phóng người lên, nhẹ nhàng
vượt qua tường viện. Tam Lục hừ một tiếng ở phía sau: “Hai người các ngươi trở
lại cho ta.”
Nàng đuổi theo phía sau, chúng ta ở phía
trước, bay cũng không cao, chỉ cao hơn ngọn cây một chút, thậm chí lòng bàn
chân là sượt qua lá cây trên đỉnh.
Tâm tình tựa hồ cũng mọc ra đôi cánh, biến dị
thường nhẹ nhàng.
Áo choàng của Tam Thất là làm từ lụa mỏng, bị
gió thổi phất phới. Được ánh trăng chiếu, sáng long lanh giống như thủy tinh,
lung lay giữa chúng ta. Khuôn mặt nàng ở một bên lụa mỏng, thoạt nhìn lúc ẩn
lúc hiện, như thực như ảo.
“Đứng lại! Không cho làm càn!” Tam Lục đuổi
theo. Vạt áo như gió, vẻ mặt tư thái giống như Cô Xạ tiên tử.
Tam Thất chỉ tay xuống dưới: “Tới rồi.” Kéo ta
hướng xuống dưới.
Đặt chân xuống sàn làm từ gạch xanh, phía
trước quả nhiên có một tòa miếu nhỏ không lớn. Bóng đêm lành lạnh, bóng cây lay
động, thoạt nhìn gian miếu này cũng có thê lương nói không nên lời.
No comments
Post a Comment