TRUYỆN HUYỀN ẢO - BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO CHƯƠNG 157
BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO
TÁC GIẢ : VỆ PHONG
Thể loại: Huyền ảo, Trùng sinh,
Nguồn: tieuxuyen.com
CHƯƠNG 157: TIỄN NGƯỜI TIỄN ĐẾN CỬA LỚN
Có lẽ có động lực, dưỡng
thương ngược lại có hiệu suất… Nhưng giải thích của Phượng Nghi đối với chuyện
này là, bởi vì lúc ta hôn mê bất tỉnh chỉ có thể dựa vào hắn điều trị kinh mạch
thay ta, cho nên rất chậm, thế nhưng chờ ta tỉnh lại, có thể tự mình vận khí điều
tức, kiềm chế chân khí linh lực đi loạn, vì vậy khỏi đương nhiên cũng nhanh
hơn.
Ừ, quả nhiên vẫn là chính mình đáng tin nhất.
Người của Lý gia lại một lần đến chào từ biệt, ta thiếu chút nữa nhận không ra
Lý viên ngoại — lúc này mới vài ngày không gặp, hắn sao lại tiều tụy thành như
thế? Thì ra vóc người tròn trùng trục ấy miễn cưỡng gầy một vòng, cằm tròn tròn
cũng không thấy, ừ, vẻ mặt có chút uể oải, áo choàng lụa căng phồng trên người
ban đầu, bây giờ rộng lùng thùng treo trên người.
Ợ… Nhìn vành mắt đen kia của hắn, có phải mấy ngày này đều mở mắt ngủ hay
không?
Đương nhiên, ta hiểu tâm tình của hắn, tìm nhi tử lại tìm ra một ổ yêu quái,
nơi này đại yêu mấy con, tiểu yêu đầy đất, mấy người thường bọn họ ở đây, áp lực
rất lớn, tám phần ăn không ngon ngủ không yên. Hơn nữa nhi tử của hắn ấy à, lại
không nghe lời. Còn cháu trai trong tộc đi cùng hắn kia, lại chọc họa bị trói,
cũng không biết sống hay chết — Ừ, nếu là đặt vào kiếp trước của ta, loại biện
pháp giảm béo hiệu quả nhanh này sẽ bị quy kết là biện pháp giảm béo áp lực hoặc
là biện pháp giảm béo nguy hiểm đi?
Hắn uể oải nói trong nhà còn có chuyện phải làm, không tiện quấy rầy, vậy nên
muốn cáo từ. Ta nhìn nhìn Lý Phù Phong phía sau hắn…
Khí chất của hắn, còn có diện mạo, đều cho ta một loại cảm giác như thật như giả.
Có chút giống Lý Kha trong trí nhớ của ta, thế nhưng, nhìn kỹ, lại không giống
lắm.
Đúng rồi, hắn bây giờ là một người tên Lý Phù Phong, bất quá, bị cưỡng ép nhét
vào một đoạn ký ức của Lý Kha.
Ừm, hắn thoạt nhìn khí sắc rất tốt, so với lần đầu tiên ta thấy hắn khi trở về,
vầng trán có vẻ sáng sủa hơn nhiều. Có lẽ, những lời nói của chúng ta ngày đó,
thật sự…
Đèn không đốt không tỏ, lời không nói không rõ, quả nhiên rất có lý.
“Ừm…” Ta cũng không muốn lưu bọn họ ở lại lắm. Nếu ở thêm, nhỡ một con chuột
tinh hoặc là nhện tinh nào đó bỗng nhiên hiện hình, hoặc là làm chuyện gì khác
người khác, dọa sợ bọn họ ốm một hai người, vậy cũng không tốt.
Hơn nữa. Lý Phù Phong ở đây, Phượng Nghi luôn luôn đè ép tâm sự.
Hắn đang lo lắng.
Ta biết. Bởi vì Phượng Nghi hắn không chút nào che giấu lo lắng của hắn đối với
Lý Phù Phong.
Một gã bụng dạ hẹp hòi… Bất quá, ta lại không thấy giận.
Bởi vì ta hiện tại có thể cảm nhận được, Phượng Nghi nghiêm túc cỡ nào với ta.
Hắn nắm ta rất chặt, có một loại khí thế bắt buộc.
Ừm, còn ta…
Dù sao, không cảm thấy hắn đáng ghét.
Ta cảm thấy hắn rất chân thật, rất kiên định.
Không còn là con chim phượng hoàng cao ngạo chỉ có thể nhìn không thể chạm ngày
trước.
Ta nói vài câu khách khí, sau đó sai người bưng một bàn vàng bạc lớn không dùng
được với chúng ta tới, thứ nhất đưa cho bọn hắn an ủi, thứ hai coi như là lộ
phí đi đường. Giọng nói của Lý viên ngoại run rẩy, thấy vàng bạc cũng không lộ
ra bản sắc thương nhân, liên tiếp chối từ. Ngược lại Lý Phù Phong rất thản
nhiên nhận lấy để một bên, gật đầu nói: “Đa tạ lo lắng. Phụ thân, người và cô
cô đi về trước thu thập một chút, ta sau đó sẽ đi.”
Lý viên ngoại cực lo lắng liếc hắn một cái, bất quá cũng không nói gì, run run
rẩy rẩy, cầm bàn lộ phí nặng nề kia đi. Ôi, lấy tiền còn lấy miễn cưỡng như thế,
xem ra là bị dọa không nhẹ, có lẽ kiếp sau cũng không muốn giao thiệp với yêu
quái nữa.
“Thế nào, Phượng tiền bối hôm nay không ở đây?”
“Hắn về đỉnh Đông Dương, xử lý một vài chuyện trong tộc, nói cơm trưa không trở
lại ăn, qua trưa mới trở về.”
“À,” hắn chỉ chỉ bên ngoài: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, Đào cô nương nếu như
thân thể còn chịu được, thì tiễn ta hai bước đi.”
Hắn có lẽ là có lời gì muốn nói.
Thật ra thân thể ta không sao cả, chính là Hôi Đại Mao và Phượng Nghi vẫn chưa
yên tâm. Chúng ta ra khỏi cửa phòng, Hôi Đại Mao liền đi theo phía sau xa xa, vừa
không quá xa, cũng không quá gần.
“Ta lần này không trở về nhà.”
“Hả?”
“Ta đi kinh thành, tổ gia gia niên kỷ lớn, mặc dù tinh thần hắn vẫn tốt, thế
nhưng lại nói với ta rất nhiều lần, hắn muốn tìm một truyền nhân. Ta hồi bé lớn
lên bên cạnh hắn, hắn nói ta là người có tư chất tốt nhất trong số hậu bối, dạy
ta không ít điều. Chẳng qua là phụ thân nhất định không chịu cho ta làm đạo sĩ,
vì thế ta không có học đạo thuật, một chút kiếm thuật vẫn là khi nhàm chán học
để cường thân kiện thể. Mấy ngày nay trải qua bất đồng, ta cũng suy nghĩ rất
nhiều, quan trường cũng không thích hợp với ta, ta cũng không thích buôn bán
trong nhà… Ta nghĩ, ta sẽ đi chăm sóc tổ gia gia. Nếu như hắn thực sự hi vọng,
vậy ta sẽ làm đồ đệ của hắn, tương lai tiếp nhận vị trí của hắn.”
“A? Ngươi còn muốn làm đạo sĩ sao?”
Đây… chẳng lẽ là đạo sĩ kiếp trước làm chưa hết nghiện? Đời này lại làm tiếp?
Ta có chút khó hiểu: “Chẳng lẽ trừ ngươi ra, hắn tìm không ra truyền nhân khác?
Hắn không có đồ đệ hậu bối khác? Trong Quốc Sư quan không có đạo sĩ nào khác có
bản lĩnh?”
“Chuyện trong này, rất khó nói. Phía dưới quốc sư, đương nhiên còn có mấy vị đạo
trưởng hộ pháp, nhưng lòng của bọn họ cũng không như nhau, có người chỉ muốn
siêu thoát phàm trần, có người lại có tâm công danh lợi lộc quá nặng. Hơn nữa tổ
gia gia bất quá là một phái trong đạo gia, thực lực của vài phái khác cũng
không yếu, vị trí quốc sư này mặc dù không có thực quyền thực hàm, nhưng cũng…”
Hắn nở nụ cười hiểu rõ: “Xem ta, nói nhiều như vậy. Ngươi là yêu, ta lại bàn với
ngươi.”
“Ừm…” Ta cũng không biết nói cái gì cho phải, cứ đến thời điểm mấu chốt miệng của
ta liền ngốc muốn chết, cũng không biết nói cái gì.
Ta không cảm thấy làm đạo sĩ là chuyện hay gì, thế nhưng ta lại không biết nói
thế nào.
“Làm đạo sĩ có cái gì tốt chứ?” Ta nhỏ giọng nói thầm.
“Làm đạo sĩ, cũng không có gì không tốt mà. vui vẻ thế tục người khác yêu
thích, đối với ta cũng không có nhiều sức hấp dẫn. Ta đã từng nói với ngươi, ta
thích cuộc sống tự do. Không riêng gì về thân thể, còn có tâm hồn, bình thản,
yên tĩnh, tự do tự tại.”
Mấy câu đó của hắn nói vô cùng tự nhiên, từ đáy lòng…
Hợ, được rồi, có lẽ hắn thật sự nghĩ như vậy.
Làm đạo sĩ, có lẽ chính là một loại lý tưởng của đời người.
Thật ra chính ta cũng là một người tu đạo, chẳng qua ta tu chính là yêu đạo…
Hắn nếu làm đạo sĩ, ừm, Tam Lục mà biết, sẽ nghĩ như thế nào đây? Lại sẽ làm
như thế nào đây?
“Được rồi, vậy ngươi… nếu như đã tự nghĩ rõ ràng, ta đây cũng không nói cái gì.
Vật này… tặng cho ngươi.”
Ta lấy ra một cái túi tơ nho nhỏ từ trong tay áo ra, đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?”
“Ừm, vật nhỏ, không đáng gì.” Ta nói: “Đây là ta tự mình dệt trong lúc rảnh rỗi,
ừm, tuy rằng nhìn túi nhỏ, bất quá có thể chứa nhiều. Bên trong chỉ có ba loại
tơ. Một loại ta gọi nó là tơ dính… Ách, tên này hơi buồn cười, nhưng rất hữu dụng,
nếu gặp phải nguy hiểm gì, tung nó ra, dính chặt khoảng một trăm người tuyệt đối
không có vấn đề, khi nguy cấp nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng. Ngươi
xem, mở như vậy, là có thể ném. Loại thứ hai tên là dính ngã… Loại này rất độc
rất độc, dính vào làn da, hoặc là hòa trong nước bị người uống, tuyệt đối liền
ngã xuống một cái, chết không đền mạng.” Ta vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lý Phù
Phong, hắn ngược lại dường như không có cảm thấy buồn cười, hay là bị dọa sợ,
cũng không có lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Loại thứ ba tên là tơ tầm tung, ừm, tơ này nếu như dính vào trong tóc người,
tuyệt đối là như giòi bọ, trừ phi người này đã chết, nếu không khẳng định không
lấy xuống được. Ừm, thế nhưng tơ này khi cách không xa, có thể cảm giác được
hành tung và phương hướng của người này. Cách xa, tỷ như, ngươi ở trong thành,
hắn ở ngoài thành, sẽ không hiệu nghiệm lắm, thật ra tác dụng không lớn, vì thế
ta cũng chưa từng dùng. Bất quá đối với ngươi có thể sẽ có ích.”
“Đa tạ.” Hắn chân thành nói: “Đều là bảo bối cực hữu dụng, ta cũng không khách
khí với ngươi.”
“Ừm, còn nữa…” Ta lấy ra mấy cái bình nhỏ từ dưới đáy túi: “Đây là… ừm, một trưởng
bối của ta tặng, đổ ra, mỗi ngày uống một viên với nước, rất cường thân ích thọ.
Phía dưới này là thuốc trị thương, dù cho chém đứt ngón tay, chỉ cần phần đứt vẫn
còn, bôi cái này, rồi nối lại, có thể khôi phục không tồi…” Ta cho hắn một bao
đồ linh tinh, đối với yêu mà nói thực ra không có ích lắm, nhưng đối với người
phàm hẳn đều là thuốc hay thánh phẩm khó có được.
Hắn mỉm cười đều nhận lấy.
“Về sau nếu có chuyện gì khó hiểu, hoặc là cần hỗ trợ, sai người đưa tin. Ta có
thể giúp được, nhất định sẽ không chối từ.”
“Lời này ta nhưng đã nhớ kỹ, về sau nhất định phiền toái ngươi nhiều.”
Lý viên ngoại bọn họ thực ra không có gì để thu thập, đeo gói đồ nhỏ khi đến,
còn có lộ phí nặng nề ta cho kia… đã chờ bên cửa động ra, bộ dạng lo lắng bất
an.
“Được rồi, không cần tiễn, chúng ta đi đây.”
“Ừ…”
Ta quay đầu, Hôi Đại Mao thông minh sáp lại.
“Đại Mao, ngươi, tiễn tiễn Lý công tử bọn họ.”
“Dạ.” Hôi Đại Mao không nhúc nhích, trước tiên ngoắc tay gọi một con chuột tinh
nhỏ tới, hắn tên là Hôi Mi, bởi vì mọc lông mày xám trắng, cho nên mọi người đều
gọi hắn như vậy.
“Ngươi hầu hạ động chủ cho tốt, biết chưa?”
“Dạ, Đại Mao ca, ta biết!”
Ta đứng ở đó, nhìn Hôi Đại Mao mở cổng ra, đưa bọn họ một đường ra ngoài.
Trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Giống như lấy ra cái gì, lại giống như buông xuống cái gì..
Hơi mất mát, lại cảm thấy vô cùng thản nhiên.
Qua trưa, Phượng Nghi quả nhiên đã trở lại.
Hắn chắc chắn đã biết trước rằng người của Lý gia đi rồi, thoạt nhìn tâm tình rất
không tệ, rất không tệ! Nụ cười trên mặt không che giấu chút nào, Hôi Đại Mao lập
tức nhân cơ hội bắt bí hắn đồ tốt. Vật kia tên là thúc viên kim hoàn, Phượng
Nghi trước kia dùng cái đó để cột tóc, nhưng nó thật ra là pháp bảo rất lợi hại,
có thể trói buộc địch nhân cường đại hơn bản thân gấp mấy lần, chịu được nước lửa,
có thể co duỗi lớn nhỏ, dù cho trói một con kiến, hay là trói một cột trụ lớn
cũng không có vấn đề. Phượng Nghi không cần nó, thế nhưng Hôi Đại Mao là thấy
thèm đã lâu.
“Buổi trưa ăn gì?” Hắn trước tiên hỏi cái này.
“Ừm, uống chút canh, nửa chén cơm.” Ta nói.
Hôi Đại Mao lập tức bổ sung: “Còn ăn nửa quả dưa bở.” Giọng điệu tranh công.
Phượng Nghi khen ngợi liếc hắn một cái.
Hôi Đại Mao tên không có khí tiết, phản bội thật nhanh, nơi chốn lấy lòng Phượng
Nghi!
Hừ, xem ta quay về trừng phạt trừng phạt hắn!
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
DANH SÁCH CHƯƠNG
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment