TRUYỆN HUYỀN ẢO - BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO CHƯƠNG 119

BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO

TÁC GIẢ : VỆ PHONG
Thể loại:  Huyền ảo, Trùng sinh,
Nguồn: tieuxuyen.com




CHƯƠNG 119: VẬY MÀ CÒN NHỊN ĐƯỢC THÌ CÓ GÌ KHÔNG NHỊN ĐƯỢC

Ta và Phượng Nghi bị trói chặt như thế… Ợ, không hề có khoảng cách, lưng dán lưng, ừm, chân dán chân…


Dáng người Phượng Nghi thật tốt nha, hơn nữa cái này, bản thân nhận xét, không gầy chút nào, rất… rất…



Ta hình dung không được.



Cũng không phải cường tráng mạnh mẽ, cũng không phải nhỏ gầy yếu ớt, vậy là cái gì đây?



Đột nhiên có một từ nảy ra: Gợi cảm?



Phi phi!



Ta vội vàng bỏ rơi ý tưởng kia.



Chúng ta bị dời đến… ừm, lần này là dời không phải tha kéo lôi tóm, sau khi đi qua một quãng tối om, ta nghe một thanh âm ồm ồm nói: “Đây là người thịt mới đến ngày hôm nay?”



Hự, xưng hô này thực mới mẻ đặc biệt…



Ngực ta nổi lên một loại cảm giác nồng đậm, vừa buồn nôn lại ghê tởm.



Ma đầu ăn thịt người… Có lẽ với hắn mà nói, người và những động vật khác cũng không khác gì, đều là nguyên liệu nấu ăn có thể no bụng. Thế nhưng đối với bên bị ăn mà nói…



Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Ta không cẩn thận ngừng bế hơi thở. Mùi tanh tưởi đột nhiên bị hít vào theo hơi thở làm cho ta cảm thấy ngũ tạng lục tạng lập tức đều bị dời đi. Một bàn tay đen thùi qua đây, tựa hồ là đang muốn bóp ngực ta mấy cái. Ta rốt cuộc không có cách nào khác giả bộ ngủ. Thế nhưng chưa đợi ta ra tay, tên kia đã tự kêu ngao một tiếng đau đớn, tay đang nâng lảo đảo ngã về phía sau!



Lưới dây thừng trên người đương nhiên đã lỏng ra. Phượng Nghi đứng bên cạnh ta, kéo ta về phía sau hắn… Biến thành hắn dùng thân hình che khuất ta.



Ta thoáng sửng sốt, hiểu được đây là ý tứ hắn bảo ta đừng nhúng tay. Thế nhưng… Thế nhưng…



Loại tư thái này của hắn, là ý tứ bảo vệ rõ ràng.



Ta không phải là nữ tử yếu đuối sức trói gà không chặt, phải trốn phía sau hắn dựa vào hắn bảo vệ. Cho dù bảo ta bây giờ một chiêu đập chết ma tám mặt thích ăn người kia, có lẽ ta cũng làm được.



Thế nhưng loại cảm giác được bảo vệ này… thực làm cho người ta uất ức.



Rất nhiều năm, một mình một người. Cuộc sống dựa vào chính mình, chủ ý cũng là mình tự ra, nếu như nói ta có cảm giác ỷ lại với ai, như vậy… có lẽ đối với Tử Hằng trước đây từng có.



Ta lánh một bước sang bên cạnh, đi đến phía sau Phượng Nghi.



Hắn quay đầu nhìn ta, ta cười với hắn: “Ta không phải nữ tử yếu đuối. Ta có thể đánh cùng ngươi.”



Hắn có khoảnh khắc ngẩn ra, thời gian rất ngắn, thế nhưng ta đã nhìn ra.



Sau đó, Phượng Nghi cũng cười.



Nụ cười của hắn có một loại ý vị thư thái, tán thưởng. Mặc dù ta không biết hắn suy nghĩ cái gì, thế nhưng nụ cười có sức cảm hóa, nhất là nụ cười của Phượng Nghi. Sào huyệt ma ăn người vô cùng hung ác này, tựa hồ trong nháy mắt đều biến làm cho người ta không buồn nôn nữa!



Hự! Bây giờ không phải là thời khắc dịu dàng!



Ta quay đầu nhìn đằng trước, ma ăn người kia vì sao bị gọi là yêu quái tám mặt ta nhìn không ra, thế nhưng cái chùy bằng đồng lớn tám cạnh gã cầm trong tay kia ta lại nhìn thấy rõ ràng.



Ta đang muốn ra tay, Phượng Nghi lại đưa tay ngăn trở ta.



Ta nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.



“Ta hận nhất loại rõ ràng không cần ăn thịt người, lại tham ác thành nghiện này!” Phượng Nghi trầm giọng nói: “Ngươi có còn nhớ ta?”



Câu trước là nói với ta, câu sau lại là hỏi ma ăn người kia.



Trong mắt gã hung quang chớp động, thanh âm khàn khàn chói tai như chiêng nứt: “Ngươi là người nào?”



Phượng Nghi vung tay lên, bỗng nhiên thu lại ngụy trang của mình.



Trong nháy mắt tuấn dật như ánh trăng của hắn tràn đầy vành mắt, chiếu sáng cả gian hang đá âm u này!



Ma ăn người kia sắc mặt đại biến, kinh hô ra tiếng: “Ngươi là phượng vương? Không thể nào! Nơi này là ma vực! Ngươi, ngươi làm sao tới được!”



“Lần trước để ngươi chạy thoát, mấy năm nay ngươi lại tạo không ít nghiệp ác! Hôm nay, liền thanh toán hết thảy với ngươi!”

Thân thể ma ăn người run cầm cập, thế nhưng lập tức lại nổi lên hung tính. Hai cái chùy đồng thật lớn kia bỗng nhiên rời tay mà ra, nhanh chóng xoay tròn quét về phía chúng ta đứng! Mà cái chùy của gã vừa ra tay, gã liền xoay người muốn trốn chạy ra phía ngoài.


“Muốn chạy?” Ta búng ngón tay, vô số tơ mảnh dồn dập bắn ra, từng tầng một từng sợi một, dày đặc choàng lên một phương hang động này. Ma ăn người bỏ chạy một đầu đụng vào trong chùm vô số tơ mảnh, lực đạo xông ra bị hóa giải sạch sẽ. Gã kéo loạn khua loạn, giống như một con ruồi không đầu, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể khua được màn tơ nhìn như mềm mảnh này ra một lỗ hổng.



Phượng Nghi thân bất động vai không nâng, chỉ là hai ngón tay khẽ giương lên, khẽ búng hai cái “boong boong” phía trên hai cái chùy thế như sấm sét kia, chùy đồng tức khắc lại bị kích bay đi, một tả một hữu cũng nghiêng rơi vào bên trong màn tơ của ta, ngay cả một tiếng vang cũng không nghe thấy liền không có bóng dáng.



Ma ăn người bỗng nhiên xoay người lại, xem ra gã cũng hiểu rõ không cách nào chạy trốn khỏi màn tơ, ngược lại muốn đấu khi bị vây.



Ta chỉ ở bên sẵn sàng, không tính nhúng tay vào chuyện Phượng Nghi cần làm.



Nếu đã là tên này trước đây từng lọt vào trong tay hắn, lại thoát được một cái mạng, vậy Phượng Nghi bây giờ muốn thanh toán chấm dứt với gã, cũng hẳn là.



Ma ăn người xé vạt áo ra, ngẩng đầu lên lớn tiếng gào.



Rít gào chấn động này làm người ta cảm thấy ngực mơ hồ cuồn cuộn muốn nôn ọe, bất quá ta chỉ là định định thần, cũng không bị gã quấy nhiễu nữa. Gã bỗng nhiên từ giữa hông lại rút ra sợi roi đen bóng, múa nhanh thành một mảnh bóng roi, một thân thể to lớn cũng đi theo phía sau bóng roi lực mạnh nhào về phía Phượng Nghi.



Phượng Nghi sừng sững bất động, ngón tay búng liên tục, hóa giải từng thế công của gã, cái roi màu đen kia hẳn là vật liệu vô cùng vững chắc, thế nhưng dưới ngón tay thon dài trắng nõn của Phượng Nghi bị búng đứt, từng đoạn bắn bay rơi xuống đất.



Tiếp sau roi là đao khoen cán dày, đao gãy lại rút ra dùi đá hình thù kỳ lạ, sắc mặt của ma ăn người càng ngày càng hung ác, thở dốc càng ngày càng nặng nề, Phượng Nghi mặt không đổi sắc, chỉ là y sam bị gió mạnh nổi trống thổi tung bay, thoạt nhìn càng thêm có một tiên tư thần vận làm người ta muốn quỳ gối dưới chân hắn.



Ma ăn người liên tục thay đổi năm sáu loại binh khí, đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ có miếng quèn. Ta bây giờ chỉ muốn biết, Phượng Nghi muốn xử trí tên kia như thế nào? Một đao giết sao? Vậy không khỏi quá tiện nghi gã!



Tất cả mặc dù phát sinh trong thời gian cực ngắn ngủi, thế nhưng giao thủ này đã đến hồi kết thúc.



Năm ngón tay Phượng Nghi hơi tách ra, giống như đánh đàn chơi nhạc vung ra, ngực ma ăn người đã bị bắn trúng từ xa, phịch một tiếng trầm đục, bọt máu văng khắp nơi, thân thể hắn cũng bay ra ngoài. Tay ta rung lên, màn tơ mềm mại bỗng nhiên cứng lên như tường đá, ma ăn người đụng kêu một tiếng chắc chắn, sau đó lại nặng nề rơi xuống đất.



Muốn giết gã sao?



Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi, hắn nhưng vẫn trầm ổn đứng ở nơi đó không hề động.



Ta lại quay đầu nhìn ma ăn người, nhưng thiếu chút nữa thất thanh kinh hô.



Ma ăn người toàn thân bốc lên khói đen, liền giống như bị đốt! Áo quần nhanh chóng héo rút vào phía trong, chỉ khoảng nửa khắc, bên trong khói đen đứng lại là một nữ tử mỹ lệ, mặc một xiêm y đỏ thẫm, yêu mị… Các hồ yêu ta từng thấy cũng không có phong tình như thế!



“Công tử…” Nàng rưng rưng đôi mắt đẹp, điềm đạm đáng yêu cầu xin: “Công tử chớ nhẫn tâm, bỏ qua cho nô gia một mạng đi!”



Ô? Ta sửng sốt.



Phượng Nghi không lên tiếng, thế nhưng lực hắn thao túng, giống như lưỡi dao sắc bén thực sự, cắt thật mạnh trên vai mỹ nữ kia.



Chỉ nghe một tiếng hét thảm, sau đó trên người mỹ nữ lại bắt đầu bốc lên khói đen loạn, tiếp theo lại hóa ra một trưởng giả râu ria một bó to, mặt mũi hiền lành.



“Thiếu hiệp à, thiếu hiệp! Chúng ta chính là người đáng thương bị ma đầu kia ăn, nếu như ma đầu kia chưa chết, hồn phách của chúng ta còn chưa tiêu tan. Nếu là thiếu hiệp giết chết nó, vậy chúng ta hồn phi phách tán không được siêu sinh, thiếu hiệp à!”



Lão giả kia than thở khóc lóc, ta nhất thời lại có chút hồ nghi.



Đây… Đây là thật?



Thế nhưng đáp lại của Phượng Nghi, lại vẫn là một lưỡi đao gió.



Lão nhân kêu thảm biến mất, trong khói đen lại hóa ra một đứa bé vô cùng đáng yêu, có lẽ còn chưa đến nửa tuổi, lấy tay chống, nằm úp sấp trắng nõn béo tròn, trong miệng bi bô không biết đang nói cái gì.



Khi Phượng Nghi lại muốn kích ra lưỡi đao gió, ta nhịn không được mở miệng: “Phượng Nghi, này… Ngươi có phải quá…”



Phượng Nghi chỉ thấp giọng nói: “Những cái ngươi nhìn thấy… đích xác đều là người đã bị gã ăn. Nữ tử tuổi xuân, trưởng giả hiền lành, còn có đứa bé như vậy… Sau khi gã ăn những người này, là có thể biến hóa ra bộ dáng của những người ấy. Lần trước, ta cũng là bị mê hoặc như thế, mới để gã chạy thoát…”



A? Vậy mà… là như thế!



Ánh mắt của ta lại quay trở lại, hài tử kia, đáng yêu biết bao nhiêu! Non nớt tốt đẹp biết bao, thế nhưng…



Thế nhưng nó cũng sớm đã bị ma ăn người ăn rồi! Mà ma đầu kia, bây giờ lại còn biến thành bộ dáng đáng thương đáng yêu này để cầu mạng sống, gã, gã sao có thể…



“Đồ khốn! Ta giết ngươi!” Ta cảm thấy chưa từng căm phẫn như thế! Một tay vung lên, dải băng thật mạnh đánh xuống.



Ma ăn người bộ dáng đứa bé kia nhanh chóng biến mất trong khói đen, khói đen không lại biến hóa ra hình dáng gì nữa, trò lừa gạt này không thể thực hiện được, chỉ thấy khói đen kia nồng nặc giống như con sâu bắn loạn khua loạn trong màn tơ, giống như điên cuồng.



Xem ra ma đầu kia đã tuyệt vọng điên cuồng!

No comments

Powered by Blogger.