TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM - QUẢ BẦU KỲ LẠ
QUẢ BẦU KỲ LẠ
Mẹ con Tờ Chú (có
nghĩa là anh đen) nghèo nhất làng. Họ nghèo lắm, nghèo đến nỗi không có một con
dao mẻ để phát nương, một cái thuổng để đào củ mài. Tờ Chú phải đi ờ cho chủ
làng để lấy cơm gạo nuôi thân, nuôi mẹ.
Nhà chủ làng giàu lắm, trâu hàng đàn, voi hàng lũ, ruộng
chim bay mỏi cánh, muông thú chạy chồn chân không hết. Tờ Chú không ao ước gì
hơn ngoài mảnh ruộng, đám nương để cấy lúa, trồng ngô nuôi mẹ.
Một hôm Tờ Chú nói vơi chủ làng:
- Tôi không muốn ở thuê cho chủ làng mãi. Tôi muốn có một
mảnh ruộng, một đám nương. Chủ làng có thể cho tôi một khoảng rừng để tôi phái
nương, vỡ ruộng được không?
Chủ làng nghe chàng trai nói vậy, lắc đầu.
Nhiều lần Tờ Chú hỏi xin nhưng không lần nào chủa làng trả
lời cả. Một hôm chủ làng đang uống rượu, Tờ Chú lại vào xin. Hắn bực mình chỉ
lên dãy núi xanh xanh phía chân trời và nói:
- Thôi được, mày đã muốn thì tao cũng chẳng tiếc nữa. Nếu
mày có sức thì cả dãy núi kia, tha hồ cho mày phát.
Nghe chủ làng nói thế, Tờ Chú sung sướng quá, vội chạy về
báo tin cho mẹ biết. Mẹ khuyên:
- Con chớ nên đi, dãy núi hoang kia là chỗ ở của hùm beo,
rắn rết. Con lên đấy sẽ bị chết mất xác. Rồi đây, ai thay con nuôi nấng, chăm
sóc mẹ?
Tờ Chú an ủi:
- Mẹ không lo. Hùm beo con chẳng sợ, rắn rết con chẳng kinh.
Chủ làng đã cho đất, nhất định con sẽ phát được nương, vỡ được ruộng.
Thấy con quả quyết, người mẹ cũng không can ngăn nữa. Sáng
hôm sau, Tờ Chú từ biệt mẹ lên đường. Chàng cứ nhắm hướng núi xanh trước mặt mà
đi. Đi mãi, suốt chín ngày, chín đêm liền không nghỉ, ngày thứ mười, Tờ Chú đến
chân núi. Đó là một khu rừng rộng bạt ngàn, cây to cây nhỏ chen nhau kín mặt
đất. Chàn dùng tay không bẻ gãy cây nhỏ, lấy đá đập đổ cây to. Qua chín ngày,
chín đêm nữa, Tờ Chú đã khai phá được một khu đất rộng. Đến ngày thứ mười, anh
bỗng thấy một con chim gõ kiến bay đến nói:
- Nghĩ tay một tý đã, Tờ Chú. Tôi có câu chuyện muốn nói vơi
anh. Hãy để cho loài chim chúng tôi ít cây để làm tổ. Rẫy của anh đã dài hơn
rẫy chủ làng rồi đó. Tôi bay rã cả cánh ra rồi mà vẫn không hết đám rẫy anh vừa
phát.
Nghe chim gõ kiến nói, Tờ Chú ngưng tay không phát theo
chiều dọc nữa. Chàng quay lại phát chiều ngang. Cũng đến ngày thứ mười thì
chàng thấy một con nai vàng từ trong rừng chạy ra, nói:
- Rẫy của anh rộng gập đôi rẫy của chủ làng rồi. Tôi chạy đã
mỏi cả gối mà vẫn không hết. Anh hãy dành chỗ đất cho loài thú chúng tôi.
Tờ Chú nghe lời nai, ngừng tay. Đúng là rẫy của chàng bề dài
hơn rẫy của chủ làng, bề ngang rộng hơn rẫy chủ làng. Từ nay, gia đình chàng sẽ
có ngô, lúa. Tờ Chú đập đá lấy lửa đốt rẫy. Xong việc, chàng về bản lấy thóc
giống lên gieo. Nhưng khi về đến nhà, bao nhiêu thóc giống, mẹ chàng đã ăn hết
cả rồi. Chàng hỏi vay các nhà trong bản, nhưng chẳng ai còn thóc cho chàng vay.
Cùng đường, Tờ Chú phải đến nhà chủ làng vay thóc giống. Tên
chủ làng nham hiểm cho chàng vay loại thóc đã luộc chín rồi. Tờ Chú không biết
cứ mang lên rẫy gieo. Không thấy lúa mọc, chàng lại đến nhà chủ làng vay lần
nữa. Chủ làng nói:
- Giàng không cho mày sướng đâu ,Tờ Chú ạ. Mày đừng phí công
vô ích. Nếu lần này mày gieo không mọc thì đúng là cái số mày như vậy. Mày lại
đến ở thuê cho tao thôi.
Đúng như chủ làng nói, lần thứ hai, Tờ Chú gieo lúa vẫn
không mọc. Nhìn cả đám rẫy, cỏ đã bắt đầu mọc, cây non đã đâm chồi. Tờ Chú buồn
quá ngồi khóc. Chắc là Giàng không muốn cho mẹ con chàng có gạo cơm, bỗng thấy
một quả bầu khô từ đâu trôi đến, đụng vào chân. Bực mình, chàng đá quả bầu cho
trôi theo dòng nước, nhưng nó lại trôi trở lại, đụng vào chân chàng. Hai ba lần
như vậy, Tờ Chú nghĩ: "Hay là mình trồng bầu ăn vậy. Ăn bầu người cũng
sống được. Nếu không, mình chỉ còn cách là lại đi làm thuê cho chủ làng".
Nghĩ vậy, chàng vớt quả bầu lên rồi về nhà từ biệt mẹ lên
rẫy trồng bầu. Đến nơi, chàng ghè quả bầu vào đá, lấy hạt rắc khắp rẫy.
Hôm sau, ra xem rẫy. Tờ Chú hết sức kinh ngạc vì rẫy của
chàng đã là một rừng bầu. Hôm sau nữa, bầu đã ra hoa và ngày thứ ba thì khắp
rẫy lố nhố những quả.
Tờ Chú mừng quá, hái một quả về nướng ăn thì thấy rất thơm
ngon. Sung sướng quá, chàng reo lên:
- Sống rồi, ta sẽ mang bầu về cho mẹ, chắc là mẹ mừng lắm.
Nhưng khi ra đến rẫy định hái bầu về cho mẹ thì cả rẫy bầu
đã úa vàng. Quả bầu mới hôm qua xanh mơn mởn, hôm nay đã khô đét. Tờ Chú đi đi
lại lại khắp rẫy, nhìn những quả bầu khô, nước mắt cứ trào ra. Chàng nghĩ:
"Giàng không cho ăn bầu tươi, thì lấy hạt bầu về cho mẹ ăn cầm hơi
vậy".
Chàng liền hái một quả ghé vào đá. Quả bầu vỡ đôi, tung ra
không biết cơ man nào là hạt, nhưng không giống những hạt bầu mà là một thứ hạt
nhỏ, vỏ cứng. Tờ Chú nhìn kỹ thì đúng là hạt thóc. Thóc cứ chảy rào rào như
thác nước. Kinh ngạc quá, chàng đập thử quả thứ hai rồi quả thứ ba, quả nào
cũng đầy những thóc là thóc. Tờ Chú mừng quá vội đi hái bầu, chất từng đống vào
chòi rồi gùi thóc về nhà cho mẹ.
Đến nhà, thấy mẹ đang nằm co quắp bên đống lửa tàn, da bọc
lấy xương vì đói. Tờ Chú hốt hoảng lay gọi mẹ.
- Mẹ ơi, có lúa gạo rồi. Con đem về đây, mẹ dậy mà ăn.
Người mẹ mở mắt, trông thấy con, nước mắt cứ trào ra. Đến
khi nhìn thấy gùi thóc bên bếp bà lại nhắm mắt lại và nói.
- Con đem bán thóc trả cho người ta, con ạ. Mẹ không nở ăn
cơm gạo không phải do sức của mẹ con ta làm ra. Thà là mẹ chết còn hơn ăn phải
của ăn trộm, ăn cắp.
- Mẹ ơi, thóc của nhà ta đấy mà. Tờ Chú vội nói.
Người mẹ vẫn lắc đầu:
- Con đi gieo lúa, lúa không mọc. Con đi gieo bầy, bầy ăn
được thì Giàng lại làm cho héo đi. Thế mà con bảo là thóc của rẫy nhà ta thì mẹ
tin sao được.
- Nếu mẹ không tin thì để con cõng mẹ lên rẫy xem, mẹ sẽ rõ.
Không đợi mẹ trả lời, Tờ Chú nâng mẹ dậy, sốc bà cụ lên lưng
cõng đi. Chàng đi như bay, phút chốc đã đến chòi giữa rẫy. Chàng đặt mẹ nằm bên
bếp lửa rồi lấy một quả bầu, ghè vào đá. Thóc từ trong quả bầu rào rào chảy ra
như thác nước. Người mẹ thấy vậy, mắt sáng lên:
- Giàng giúp mẹ con ta rồi con ơi.
Từ ngày có rẫy bầy kỳ lạ, mẹ con Tờ Chú trở nên no đủ. Dân
dưới bản bị đói, kêu nhau lên rẫy đào củ, được mẹ con chàng cho thóc, nhờ vậy
mà qua được nạn đói.
Chủ làng nghe tin Tờ Chú nhờ phát rẫy trên núi trồng bầy mà
có dư lúa gạo, bèn tìm cách đòi nợ. Tờ Chú trả rất sòng phẳng hàng chục quả
bầu, chủ làng hí hửng màng bầy về, chắc mẩm phen này sẽ suốt đời dư thóc gạo.
Nhưng khi đập bầu ra thì quả nào cũng toàn sỏi cát. Chủ làng tức giận nhưng
không làm gì được chàng trai. Còn mẹ con Tờ Chú từ đó trở đi không bao giờ bị
đói như xưa nữa.
No comments
Post a Comment