TRẠCH THIÊN KÝ - CHƯƠNG 01 - MIÊU NỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO
TRẠCH THIÊN KÝ
Tác giả : Miêu nị
Thể loại: Huyền ảo
CHƯƠNG 01: XUỐNG NÚI
Thái Thủy nguyên niên, có thần
thạch từ không gian bay tới, phân tán khắp nhân gian, trong đó có thần thạch
rơi vào Đông Thổ đại lục, phía trên có khắc đồ đằng kỳ quái, có người bởi vì
xem đồ đằng mà ngộ đạo, sau lập ra quốc giáo.
Mấy ngàn năm sau, thiếu niên cô nhi Trần Trường Sinh mười bốn tuổi, vì chữa bệnh cải mệnh rời khỏi sư phụ của mình, mang theo một tờ hôn ước đi tới thần đô, từ đó mở ra một hành trình quật khởi của nghịch thiên cường giả.
Mấy ngàn năm sau, thiếu niên cô nhi Trần Trường Sinh mười bốn tuổi, vì chữa bệnh cải mệnh rời khỏi sư phụ của mình, mang theo một tờ hôn ước đi tới thần đô, từ đó mở ra một hành trình quật khởi của nghịch thiên cường giả.
----------------------------------------------
Thiếu niên kia là loại người thế nào?"
"Rất trầm ổn, đã ngồi nửa canh
giờ, tư thế chưa từng thay đồi. Chỉ có ban đầu nhấp một ngụm trà, hẳn là lễ
phép mà thôi, sau đó không uống nữa... Trên thực tế, ngụm trà đầu tiên hắn cũng
chỉ khẽ nhấp môi, không giống như câu nệ, mà giống như cẩn thận, tâm tư khắc
sâu, lòng đề phòng mạnh mẽ, thậm chí ẩn chứa địch ý."
"Xem ra cũng là người thông minh,
ít nhất có chút thông minh... Bao lớn?"
"Mười bốn tuổi."
"Ta cũng nhớ hình như là tầm
đó."
"Chẳng qua vẻ mặt quá trầm ổn, vừa
nhìn cảm thấy già hơn số tuổi."
"Chính là người bình thường
sao?"
"Đúng vậy... Khí tức tầm thường,
rõ ràng còn chưa cả tẩy tủy, tuy nói không đánh giá được tiềm chất, nhưng đã
mười bốn tuổi, cho dù bây giờ bắt đầu tu đạo cũng sẽ không có tiền đồ gì."
"Cho dù có tiền đồ, chẳng lẽ có
thể so sánh được với đệ tử cả Chưởng môn Trường Sinh tông ư?"
"Phu nhân, chẳng lẽ thật sự có hôn
ước này?"
"Tín vật là thật, hôn ước tự nhiên
cũng là thật."
"Lão thái gia năm đó làm sao lại...
lập ra hôn sự như vậy cho tiểu thư chứ?"
"Nếu như lão thái gia chưa chết,
có thể sẽ hỏi được đáp án... Mở cửa, ta đi gặp hắn."
Cùng với một đạo thanh âm chi nha vang
lên, cửa phòng chậm rãi mở ra. Ánh mặt trời thanh lệ từ ngoài viện chiếu vào
trong phòng, chiếu sáng tất cả mọi góc, chiếu sáng dung nhan rực rỡ của phu
nhân cùng với trong tay nàng nắm thật chặt nửa khối ngọc bội. Lúc trước vị lão
ma ma nói chuyện với nàng đứng ở trong góc nhỏ, cả người bị bóng tối che giấu,
nếu như không cẩn thận quan sát, thậm chí rất khó để phát hiện.
Phu nhân được lão ma ma kia đỡ vịn,
hướng bên ngoài đi tới, như gió thổi cành liễu nhẹ nhàng đi về phía trước, trên
tóc cắm kim trâm danh quý cùng hoàn bội trên người không phát ra bất kỳ thanh
âm gì, lộ ra có chút quỷ dị.
Trong đình viện bóng cây loang lổ, trên
mặt cỏ có hơn mười gốc đại thụ mấy người vây quanh mới có thể ôm kín, hai bên
đường đá không có bất kỳ thân ảnh một tỳ nữ nào, nơi xa mơ hồ có thể thấy rất
nhiều người đang quỳ, trong không khí tĩnh lặng tràn đầy cảm giác xơ xác, tựa
như cây cối đang chỉ hướng thiên không, hoặc như binh khí lạnh lẽo trưng bày
chung quanh khách sãnh.
Chủ nhân của tòa phủ đệ này, là Đông
Ngự thần tướng Từ Thế Tích chiến công hiển hách Đại Chu vương triều. Thần tướng
đại nhân trị phủ như trị quân, trong phủ từ trước đến giờ an tĩnh nghiêm túc,
bởi vì hôm nay có chuyện phát sinh, tất cả tỳ dịch cũng bị đưa tới thiên viện,
không khí nơi đây càng thêm lạnh lẽo, ngoài tường viện thổi vào xuân phong,
phảng phất cũng như đông cứng lại.
Từ phu nhân xuyên qua đình viện, đi tới
trước thiên sảnh, dừng bước lại, nhìn về thiếu niên trong đại sảnh, hai hàng
lông mày khẽ chau lên.
Thiếu niên kia mặc một bộ đạo y đã giặt
tới mức trắng bệch, dung nhan non nớt, mặt mày đoan chánh, đôi mắt sáng ngời,
có vị đạo khó nói thành lời, tựa như có thể nhìn thấu vô số chân tướng, tựa như
một tấm gương vậy.
Bên chân thiếu niên có đặt hành lý,
hành lý nhìn rất bình thường, nhưng sắp xếp cực kỳ trật tự, hơn nữa hoàn toàn
không thấy bụi trần bao phủ, phía trên hành lý là một chiếc nón lá, cũng được
giữ cực kỳ sạch sẽ.
Để cho Từ phu nhân nhíu mày không phải
là những thứ này, mà là trà ở trên bàn đã không còn hơi nóng, nhưng ánh mắt
thiếu niên này vẫn yên tĩnh như cũ, nhìn không thấy được cảm xúc phiền chán, có
được sự bình tĩnh cùng kiên nhẫn mà số tuổi này không có được.
Đây là một người không dễ tiếp xúc.
Cũng may người như thế thường thường
rất kiêu ngạo.
......
Sau khi bước vào thần tướng phủ, cùng
với vị ma ma kia nói mấy câu, liền không có người nào để ý tới chính mình, ở
trong sảnh ngồi nửa canh giờ, tự nhiên khó tránh khỏi việc cảm thấy có chút
nhàm chán, nhưng Trần Trường Sinh thuở nhỏ đã quen với việc vắng vẻ, cũng không
cảm thấy quá gian nan.
Hắn một mặt yên lặng đem nội dung quyển
thứ sáu của Hoa Đình Kinh đọc lại giết thời gian, một mặt chờ đối phương đến,
hắn muốn đem hôn thư trả cho đối phương, sau khi giải quyết chuyện này hắn còn
có rất nhiều việc khác muốn làm.
Trà trên bàn hắn quả thật có uống một
hớp, cũng chỉ khẽ dính vào đôi môi, nhưng không phải như vị ma ma kia phỏng
đoán là cẩn thận hoặc là nói đề phòng, mà vì hắn cảm thấy làm khách ở nhà người
ta, vạn nhất uống quá nhiều nước trà phải đi nhà xí, không khỏi có chút không
lễ phép, hơn nữa chén trà trong thần tướng phủ mặc dù là đồ sứ cực kỳ danh quý,
nhưng hắn không quen dùng đồ của người khác để uống nước.
Ở phương diện này, hắn thích sạch sẽ
một chút.
Hắn đứng dậy, hướng về vị phu nhân hoa
lệ kia hành lễ, đoán được đối phương chính là Từ phu nhân của phủ thần tướng,
nghĩ thầm cuối cùng có thể giải quyết chuyện này, đem tay đưa vào trong ngực,
chuẩn bị lấy hôn thư ra.
Từ phu nhân giơ tay ý bảo đừng vội,
chậm rãi ngồi xuống ở chủ vị, nhận lấy trà do quản sự phụ nhân bưng lên, nhìn
hắn yên tĩnh nói:
"Thiên Thư lăng còn chưa đi dạo qua sao? Nại Hà kiều thì
sao? Hoặc là tới Ly cung xem trường xuân đằng đi, phong cảnh cũng rất đẹp
."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đây là muốn
hàn huyên hay sao, hắn vốn cảm thấy chuyện này không cần thiết phải hàn huyên,
nhưng nếu trưởng bối đã lên tiếng, hắn tự nhiên không thể thiếu lễ số được,
ngắn gọn cung kính đáp:
"Còn chưa đi qua, mấy ngày nữa sẽ đi."
Từ phu nhân tay cầm chén trà liền dừng
ở giữa không trung, hỏi:
"Nếu nói như thế, ngươi vừa đến kinh đô, đã tới
phủ thần tướng trước hay sao?"
Trần Trường Sinh đàng hoàng đáp:
"Không dám chậm trễ chút nào."
"Thì ra là vậy."
Phu nhân ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc
hắn, nghĩ thầm thiếu niên nghèo khó từ thâm sơn cùng cốc tới đây, lại không bị
thịnh cảnh của kinh đô hấp dẫn, đi thẳng tới quý phủ để nói chuyện hôn sự, tâm
tư nóng bỏng như thế, thật sự là đáng buồn cười.
Trần Trường Sinh không rõ bốn chữ thì
ra là vậy là có ý gì, hắn đứng dậy, sau đó đưa tay vào trong ngực, chuẩn bị lấy
hôn thư trả cho đối phương, nếu đã hạ quyết tâm, hắn không muốn mất thời gian
hơn nữa.Nhưng động tác của hắn lại một lần nữa gây ra hiểu lầm, phu nhân nhìn
hắn, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nói:
"Ta sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này,
cho dù ngươi có lấy hôn thư ra, cũng không có ý nghĩa gì."
Trần Trường Sinh không hề dự đoán được
sẽ nghe được câu này, trong lúc nhất thời khẽ giật mình.
"Lão thái gia nhiều năm trước được
sư phụ ngươi cứu, sau đó mới định ra hôn sự này... chuyện này tựa như là một
đoạn giai thoại hay sao?"
Từ phu nhân nhìn hắn, thần tình lạnh
lùng nói:
"... Nhưng trên thực tế đó là giai thoại chỉ có trong kịch mà thôi, không thể nào xuất hiện ở trong thế giới này, trừ những văn phụ ngốc nghếch ra, có ai tin tưởng chuyện này?"
"... Nhưng trên thực tế đó là giai thoại chỉ có trong kịch mà thôi, không thể nào xuất hiện ở trong thế giới này, trừ những văn phụ ngốc nghếch ra, có ai tin tưởng chuyện này?"
Trần Trường Sinh đang muốn giải thích,
nói rõ chính mình đến đây là muốn từ hôn, nhưng nghe đoạn đối thoại từ trên cao
nhìn xuống này , nhìn trên mặt Từ phu nhân không thèm che giấu sự khinh miệt
lạnh lùng, lại phát hiện mình khó mà mở miệng - lúc này tay của hắn đã ở trong
ngực, đã chạm vào trang giấy cứng rắn, trên trang giấy là hôn thư do tự tay
Thái Tể viết ra, trên đó còn viết ngày sinh tháng đẻ của một vị tiểu cô nương.
"Lão thái gia bốn năm trước đã đi
về cõi tiên rồi, hôn sự này coi như không tồn tại nữa."
Từ phu nhân nhìn thiếu niên trước mặt,
tiếp tục nói:
"Ta biết ngươi là người thông minh, như vậy chúng ta nên nói
chuyện như những người thông minh đi, ngươi hiện tại đừng nên suy nghĩ về việc
tiếp tục hôn sự thế nào, mà nên cẩn thận suy nghĩ xem có thể đạt được bồi bổ
thế nào, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta thế nào?"
Trần Trường Sinh đem tay từ trong ngực
lấy ra, không cầm lấy hôn thư, buông khẽ xuống hai bên thắt lưng, hỏi:
"Ta
có thể hỏi tại sao không?"
"Tại sao? Đây không phải vấn đề mà
người thông minh sẽ hỏi."
Từ phu nhân nhìn mặt hắn không chút
thay đổi nói:
"Bởi vì lão sư của ngươi dù y thuật không kém, cũng chỉ là
đạo nhân bình thường, mà nơi này nhà ta là thần tướng phủ, bởi vì ngươi chỉ là
một thiếu niên cùng khổ mặc đạo y cũ nát, mà con gái của ta là tiểu thư thần
tướng phủ, bởi vì ngươi chỉ là người bình thường, mà thần tướng phủ không phải
là nơi người bình thường có thể bước vào. Giải thích của ta đã rõ ràng hay
chưa?"
Trần Trường Sinh khẽ nắm chặt tay,
nhưng thanh âm không hề run rẩy:
"Rất rõ ràng."
Từ phu nhân nhìn gương mặt ngây thơ
này, quyết định gây thêm một chút áp lực cho hắn, nàng hiểu rất rõ, thiếu niên
thông minh mà kiêu ngạo nhất định không chịu được điều gì, sau đó, hắn nhất
định sẽ chủ động từ hôn.
Nàng đem chén trà đặt xuống trên bàn,
đứng dậy, nói:
"Chén trà trên bàn này là hồ điệp trà, năm lượng bạc trắng
mới có thể mua một chút, chén trà này xuất xứ xa xôi, còn quý hơn cả hoàng kim,
trà lạnh, ngươi không uống, nói rõ ngươi không có số để uống chén trà này,
ngươi chẳng qua là cỏ dại bùn lầy, ngươi không phải đồ sứ, ngươi chỉ là gạch
ngói, muốn thông qua thần tướng phủ để thay đổi cuộc sống của mình sao? Thật
xin lỗi, chuyện này có thể làm cho ngươi khoái trá nhưng lại làm cho ta không
thể cao hứng nổi."
Thanh âm của phu nhân rất bình tĩnh,
không có cố ý sỉ nhục người khác, nhưng lại áp người ta xuống tận mặt đất, nàng
không có cố ý từ trên cao nhìn xuống, nhưng tựa như đứng giữa thiên không nhìn
một con kiến dưới đất.
Tất cả những tâm tình này, cũng truyền
đạt chính xác cho Trần Trường Sinh.
Đây là nhục nhã trần trụi, nhất là câu
nói thông qua thần tướng phủ để thay đổi cuộc sống của mình, đối với bất kỳ
thiếu niên kiêu ngạo nào mà nói, cũng là chỉ trích không thể tiếp nhận, vì thế
có thể ngẩng đầu, kiêu ngạo rời đi, cũng rất nhiều người cũng sẽ chọn lựa tức
giận cãi lại, sau đó lấy hôn thư xé thành hai nửa, ném tới trước người của phu
nhân, thậm chí còn nhổ nước miếng vào đó.
Mà đó cũng chính là hình ảnh mà Từ phu
nhân muốn nhìn thấy - nếu không phải hôn thư này quá mức đặc thù, nàng không
có phương pháp nào khác, làm sao cần giống như hôm nay, còn phải hao phí tâm tư
đi làm những chuyện này?
Trong sảnh hoàn toàn an tĩnh, không có
bất kỳ thanh âm nào.
Nàng lạnh lùng nhìn Trần Trường Sinh,
đang đợi thiếu niên tức giận.
Nhưng mọi chuyện phát triển hoàn toàn
ngoài dự liệu của nàng.
Trần Trường Sinh nhìn Từ phu nhân bình
tĩnh nói:
"Thật ra ngài đã hiểu lầm, lần này ta tới thần tướng phủ, chính
là muốn đem hôn thư trả cho quý phủ, ta vốn muốn tới đây là để từ hôn."
Cả sảnh đường đều yên lặng.
Gió từ trong vườn lướt qua cành trúc
vang lên ba ba.
Phu nhân cảm thấy quái lạ, hỏi:
"Ngươi nói lại lần nữa?"
Nàng không chú ý tới thanh âm của mình
có chút khẩn trương, lại có chút ít buông lỏng, bởi vì bất ngờ mà khó có thể
tưởng tượng, vô luận thiếu niên này vì không muốn mất mặt mà cố ý nói như vậy,
hay thật sự là tới để từ hôn đều là việc mà nàng mong muốn.
Trần Trường Sinh nhìn nàng chân thành
nói:
"Thật ra... Ta tới để từ hôn ."
Trong góc của thiên sảnh, vị ma ma
phảng phất biến mất thời gian rất lâu kia sắc mặt cũng có biến hóa.
Từ phu nhân vẻ mặt không đổi, bàn tay
nhẹ nhàng rơi vào trước ngực.
Cả tòa thần tướng phủ, trong nháy mắt
phảng phất cũng trở nên nhẹ rất nhiều.
Vẻ mặt của Trần Trường Sinh bỗng nhiên
lại trở nên nghiêm túc.
Hắn nói:
"Nhưng hiện tại... Ta đã
đổi ý rồi."
Trong phủ xuân phong lần nữa trở nên
lạnh lẽo, không khí trở nên trầm thấp, trong góc âm u của thiên sảnh, nếp nhăn
trên mặt của vị ma ma kia sâu giống như vô số khe rãnh, đột nhiên tựa như hồng
thủy vỡ tung.
Từ phu nhân đột nhiên cảm giác mình đã
làm sai việc gì.
Nàng mạnh mẽ đè nén sự bất an không
biết từ đâu mà đến, để cho thanh âm của mình cố gắng ôn hòa chút ít, nói:
"Nếu như đã nghĩ rõ ràng rồi, cần gì tức giận nói lời như thế? Không
bằng..."
Nhưng nàng ngạc nhiên phát hiện, thiếu niên
kia căn bản không có ý tứ nghe mình nói tiếp .
Trần Trường Sinh từ trên mặt đất cầm
lên hành lý buộc đến trên người, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment