TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 91 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU

TOÀN CHỨC CAO THỦ

truyenhoangdung.blogspot.com

Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du,  game, sinh tồn

CHƯƠNG 91: KHÔNG NGỦ


Trần Quả nhanh chóng thay quần áo xong liền nhanh như gió mà xuất hiện tại tiệm net, giữa tiếng chào hỏi của đám nhân viên đang làm việc “Chào buổi sáng, chị chủ”, thì thấy được Đường Nhu trong một góc sáng sủa của khu cấm hút thuốc, vẻ mặt vẫn chuyên chú y như trước khi Trần Quả đi ngủ tối qua, không hề có chút uể oải. Lại chạy đi khu hút thuốc nhìn thử, Diệp Tu đang ngậm thuốc mà hít hà khói, không thấy rõ được mặt mày đang thao tác của hắn trong làn khói xanh nhạt ấy.

Giờ đang là sáng sớm a! Đây là lúc vắng khách nhất, so với người chơi cả đêm còn muốn ít hơn. Tiệm net chỉ vang vọng tiếng thao tác của hai người, anh một hồi, tôi một hồi, lạch cạch lạch cạch.

Trần Quả không để ý Diệp Tu, trước hết phải giết Đường Nhu ở bên kia đã.

“Còn chơi, không muốn sống nữa sao.” 

Trần Quả vừa tiến lại gần vừa nói.

Không phản ứng, Đường Nhu còn đang đeo tai nghe, trong tai chỉ nghe được tiếng của trò chơi, Trần Quả bên cạnh gì gì đấy, lúc này căn bản không cùng một thế giới với cô nàng.

Trần Quả đành phải tiến lên tháo tai nghe của cô nàng xuống, Đường Nhu lúc này mới có phản ứng.

“Đứng lên đi, sáng rồi”

 Đường Nhu quay đầu nhìn Trần Quả nửa giây, lại quay đầu tiếp tục chơi, lạch cạch lạch cạch.

“Em chơi đến điên mất rồi.” 

Trần Quả hết cách, cô hoài nghi chuyện mình lôi kéo Đường Nhu vào Vinh Quang là đúng hay sai.

“Ha ha.” 

Đường Nhu chỉ cười không nói.

“Cấp bao nhiêu rồi?”

 Trần Quả nhìn.

“Cấp 16, còn kém Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu 5 cấp.”

 Đường Nhu nói xong liền mở danh sách bạn tốt, vừa nhìn đến Quân Mạc Tiếu xong liền kêu lên một tiếng:

 “Ai da, anh ấy lại tăng một cấp, cấp 22 rồi.”

“Sao lại tranh cao thấp đến thế a! Đánh xong phó bản phải đi ngủ, nghỉ ngơi xong thì chơi tiếp.” 

Trần Quả nhìn Hàn Yên Nhu của Đường Nhu còn đang ở phó bản Mộ Địa Xương Khô trong Thôn Tân Thôn mà giết chóc, hơn nữa còn là solo, ai dám tin tưởng đây chỉ là người mới vào Vinh Quang chứ?

“Còn ngủ gì nữa, em cũng nên đi làm rồi.” 

Đường Nhu nói.

Trần Quả ngẩn ra, đúng rồi, ngày hôm nay là ca sáng của Đường Nhu. Theo lý thì phải ngồi vào quầy lúc này rồi.

“Em đánh xong phó bản rồi làm ngay!” 

Đường Nhu quay về phía Trần Quả tươi cười lấy lòng, quan hệ cả hai cho dù tốt, nhưng vẫn là quan hệ sếp với nhân viên. Đường Nhu cũng là người làm việc kiếm sống tại tiệm net, không phải ăn chùa ở không cứ thế mà chơi.

“Nghỉ ngơi trước đã! Chị tìm người đổi ca cho em.”

 Trần Quả nói.

“Không cần không cần.” 

Đường Nhu vừa cùng Trần Quả trò chuyện, tay cũng không hề dừng. Một đêm này vừa xem hướng dẫn vừa chơi trò chơi, sử dụng mấy cái kỹ năng bậc thấp của pháp sư chiến đấu đi đi lại lại, Đường Nhu đã tiến bộ rất nhiều, không hoàn toàn dựa vào phản ứng và thao tác giống như trước nữa.

“Được rồi!” 

Dưới ánh mắt chăm chú của Trần Quả, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu một mình đánh bại BOSS cuối của Mộ Địa Xương Khô. Rời khỏi trò chơi, tắt máy vi tính, lập tức đi về phía quầy. Trần Quả ngẩn ngơ theo sát phía sau, Đường Nhu sau khi tới quầy lại đăng nhập vào trò chơi.

“Chị bảo này, ít ra em phải ăn chút gì chứ?” 

Trần Quả nói.

“Chị cũng chưa ăn mà phải không? Cảm ơn chị!” 

Đường Nhu lại cười như đang lấy lòng.

“Bó tay với em!” 

Trần Quả cười khổ, đi ra ngoài mua bữa sáng, trở về cho Đường Nhu một phần xong thì đưa tiếp một phần cho Diệp Tu.

“A! Chị chủ, chị khách sáo quá vậy.”

Diệp Tu lúc nhận được bữa sáng đã không ngớt lời bảo, 

“Tối hôm qua lại không giúp chị đắp chăn, thế nào, ngủ ngon chứ?”

“Hai đứa tụi bây đều điên cả rồi!” 

Trần Quả nghĩ đến việc rõ ràng là một phòng lớn ba người ở, kết quả sáng sớm tỉnh dậy chỉ phát hiện mỗi bản thân mình.

“Ơ? Tiểu Đường cũng không ngủ sao?”

 Diệp Tu nói xong vội kéo khung bạn tốt, quả nhiên nhìn thấy Hàn Yên Nhu vẫn online như trước.

“Cậu không biết hả?” T

rần Quả sững sờ, chả lẽ hai người này cùng chơi cả đêm lại không hề nói với nhau câu nào? Trái lại, Đường Nhu còn đuổi theo cấp của tên này, kết quả tên này thế mà chẳng hay biết gì.

“Không chú ý, vừa hay, tôi có việc phải tìm em ấy đây!” 

Diệp Tu cầm bữa sáng của mình chạy đi tìm Đường Nhu.

Đường Nhu lúc này vừa ăn sáng vừa nhìn hướng dẫn về pháp sư chiến đấu trên máy tính, nhìn thấy Diệp Tu lại, vội vã đem đồ trong miệng nuốt xuống, sau khi lau miệng xong mới gật đầu chào hỏi.

“Cấp bao nhiêu rồi?”

 Diệp Tu hỏi.

“Cấp 16.”

“Nhanh đấy chứ! Mau lên cấp 25 đi, có chuyện thú vị lắm.” 

Diệp Tu nói.

“Ồ? Chuyện gì?” 

Đường Nhu hỏi.

“Có thấy kỷ lục qua cửa của phó bản Băng Sương không?” 

Diệp Tu hỏi.

“Thấy được, kỷ lục của anh hình như bị phá rồi a!” 

Đường Nhu nói, cô rất quan tâm kỷ lục này, nguyên nhân là vì cô muốn hơn Diệp Tu, chẳng ngờ tối nay lại có người vượt lên trước. Trong đó còn có một đội là chính bản thân Diệp Tu. Đường Nhu thấy được tên của Quân Mạc Tiếu đứng thứ hai ở bảng thành tích, thành tích cũng cao hơn ban đầu.

“Kỷ lục bị phá không chỉ mỗi mình anh, kỷ lục cao nhất của cả mười khu đều bị vượt.” 

Diệp Tu nói.

“Anh muốn giành lại kỷ lục?” 

 Đường Nhu nói.

“Ừ, thú vị không?” 

Diệp Tu nói.

“Nếu anh giành về rồi, em lại phá kỷ lục của anh, vậy càng thú vị hơn.”

 Đường Nhu nói.

“Anh và em có thù oán gì a!”

 Diệp Tu dở khóc dở cười, em gái này xem ra thật sự muốn đối đầu với mình đây.

“Ha ha.” 

Đường Nhu cười.

“Khi lên 20 thì đi trải nghiệm phó bản này trước đi! Anh thấy em quá coi thường khái niệm của kỷ lục.” 

Diệp Tu nói.

“Em đùa thôi, kỷ lục cao nhất của cả mười khu chắc chắn rất dữ rồi.”

 Đường Nhu nói.

“Ừ, vậy mau luyện cấp chút đi!”

 Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, hắn còn lo rằng cô nàng có phải hơi tự phụ quá không.

“Được.” 

Đường Nhu gật đầu trả lời.

“Hôm nay có ngủ không?” 

Diệp Tu hỏi.

“Em...”

“Nè hai đứa bây đừng quá đáng thế chứ!!!”

 Trần Quả đột nhiên nhảy ra cắt đứt, sau khi dự thính được một hồi, liền phát hiện hai đứa này lại không định đi ngủ, có cần phải liều mạng như vậy không?

“Chị chủ yên tâm, sẽ không làm lỡ công tác.” 

Diệp Tu nói.

“Vậy cũng không được, máy tính trong tiệm đều là của chị, không cho hai người chơi nữa.” 

Trần Quả ngang ngược nói.

Diệp Tu thở dài, gõ gõ mặt bàn của quầy: 

“Tiểu Đường, cho anh một thẻ hội viên.”

Đường Nhu ngẩn ra, lập tức đi lấy thiệt, trong miệng lầm bầm:

 “Em cũng phải làm một cái!”

Trần Quả sụp đổ, thực sự tức chết người mà! Càng đáng giận hơn là Đường Nhu sao lại thuận theo thế này? Gần mực thì đen a! Vừa chơi Vinh Quang một ngày đã học thói hư tật xấu rồi.

“Mặc kệ hai đứa bây.” 

Trần Quả giận dữ chạy đi.

“Khục, nỗ lực luyện cấp nào.”

 Diệp Tu cũng không đề cập đến chuyện thẻ hội viên nữa, nói một tiếng với Đường Nhu lại trở về khu hút thuốc của mình mà tiếp tục phấn đấu.

Ca sáng của Đường Nhu là từ 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều, việc kinh doanh vào sáng sớm của tiệm không bao nhiêu, cô nàng cũng chẳng bận rộn gì, lại tiếp tục chơi. Buổi trưa vừa tới thì người cũng dần tăng lên, cô ở trước quầy có chút lo không xuể, trò chơi cứ bị gián đoạn, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì.

Diệp Tu bên kia vừa tới trưa thì đã ngừng tay, chạy đến nhìn thì thấy Đường Nhu vẫn cố chơi trong tình trạng ác liệt thế này, thực không dễ mà.

“Em thật sự không ngủ?” 

Diệp Tu hỏi.

“Em làm ca sáng, 3 giờ mới tan tầm.” 

Đường Nhu nói.

“À.”

 Diệp Tu đáp lại,

 “Vẫn cần phải chú ý nghỉ ngơi, thể lực cũng ảnh hưởng mạnh đến khả năng phát huy đó.”

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.