TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 58 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU

TOÀN CHỨC CAO THỦ 

truyenhoangdung.blogspot.com
Tô Mộc Tranh - Diệp Thu

Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du,  game, sinh tồn

CHƯƠNG 58 : CHỈ GIÁO MỘT CHÚT


Đường Nhu thật sự mù mờ về mặt này, nên đương nhiên hoàn toàn không hiểu được tình hình. Còn Trần Quả? Cô chơi bậc thầy pháo súng thôi! Còn liên quan đến pháp sư chiến đấu, cô phần nhiều cũng chỉ xem qua video, chưa từng thực sự nghiên cứu chức nghiệp này. Ngay cả mấy bài hướng dẫn này cũng do suốt buổi chiều cô và Đường Nhu tìm kiếm trên mạng, Trần Quả bất chấp tất cả, tìm kiếm nội dung liên quan đến pháp sư chiến đấu, mà tác giả là Diệp Thu hoặc là Nhất Diệp Chi Thu, thấy điều kiện phù hợp thì liều mạng lấy về, định gom lại thành một bài cho Đường Nhu, kết quả lúc này mới bắt đầu đọc bài đầu tiên, đã bị Diệp Tu chỉ trích rằng mấy bài hướng dẫn đó hết thời rồi.

Lại nói, quả thật đã chín năm rồi! Vinh Quang không biết đã cập nhật biết bao nhiêu lần, chức nghiệp nào mà không điều chỉnh qua chứ? Suốt chín năm lẽ nào không hề xảy ra biến hóa, trang bị của người chơi cũng không phát triển ư? Nếu quả thật là vậy thì Vinh Quang sẽ chẳng thể trở thành trò chơi hot nhất hiện tại, trò chơi cũng phải có bước tiến chứ!

“Cậu nói thật sao?” 

Trần Quả hỏi Diệp Tu.

“Ừ.”

“Là bốn chỗ kia hả?”

 Đường Nhu hỏi.

“Hai ngươi đi ăn cơm đi, tôi sửa mấy bài hướng dẫn này lại một chút.” 

Diệp Tu nói.

Hai người này, một người mê muội vì trò chơi, một người quyết tâm quên mình tập trung toàn bộ tinh thần, cùng nhau nghiên cứu chiến đấu pháp sư đến quên cả ăn. Lúc này được Diệp Tu nhắc nhở, liền cảm thấy có chút đói bụng.

“Chúng ta đi ăn cơm trước ha?” 

Trần Quả hỏi ý kiến Đường Nhu.

“Được, vậy phiền anh.” 

Nửa câu sau của Đường Nhu là nói với Diệp Tu.

“Đi đi, đi đi!”

 Diệp Tu đuổi hai người đi, ngồi xuống không bao lâu chợt nghe thấy tiếng kinh hô từ bên kia truyền đến của Trần Quả: 

“Sao cơm tối đêm nay nhìn ngon vậy, ai đặt cơm đó?”

Mọi người vừa nói là do anh Diệp hôm nay mời cơm, thì Trần Quả lại liền khinh bỉ, nói với Đường Nhu

 “Thật biết mượn hoa hiến phật.”

“Ha ha.” 

Đường Nhu cười cười.

“Em cũng thiệt tình, thua nhiều như vậy mà sao chẳng thấy tiếc gì hết?”

 Trần Quả thấy Đường Nhu thực sự chẳng xem 1100 tệ đó ra gì cả. Tuy rằng cô là nhân viên kỳ cựu làm việc ở tiệm net này những hai năm, Trần Quả cũng hết lòng đãi ngộ cô thật tốt, nhưng nói cho cùng lương lậu so với những người khác không có gì khác biệt, làm việc trong tiệm net, một cô gái còn có thể làm cái gì? Không phải là trông quầy ở tiệm sao. Thế nên cao cũng chẳng cao hơn được nhiêu, 1100 tệ này đối với Đường Nhu vẫn không phải là một con số nhỏ, nhưng Đường Nhu lại chẳng thèm để ý, khí phách ngang ngửa một bà chủ tiệm net như Trần Quả.

Tiệm net này, Trần Quả đã kinh doanh được đến tận quy mô như bây giờ, tháng nào làm ăn tệ nhất cũng đảm bảo thu được ít nhất từ một đến hai trăm ngàn tệ. Hơn ngàn tệ với cô, quả thật chẳng phải chuyện đáng để lo. Nhưng Trần Quả cũng là từng bước một khó khăn cố gắng mới có thể tổ chức tiệm net được như mức này, có được một lượng khách hàng ổn định rồi, cô cũng không nhiễm thói quen tiêu xài hoang phí. Dẫu vậy vì thua vài trận PK ở Vinh Quang mà tùy tiện bỏ ra hơn một ngàn tệ, thì nói thật Trần Quả vẫn cảm thấy có chút đau lòng thay Đường Nhu.

“Có chơi có chịu thôi!” 

Đường Nhu nói.

“Thua hết tiền rồi, em tháng này ăn cái gì chứ.” 

Trần Quả nói.

“Chuyện ăn không phải chị luôn lo cho em sao?” 

Đường Nhu cười.

Trần Quả đành chịu, tiệm net của cô có đãi ngộ bao trọn ăn ở, nuôi ra một đám vô lo vô nghĩ về tiền bạc.

“Nhanh ăn đi, ăn xong xem thử tên kia làm nên trò trống gì rồi.”

 Trần Quả nói.

Diệp Tu bên này, rất nhanh đã sửa đi chút ít bản gốc năm xưa. Sau đó lại nhìn đống “giáo trình” Trần Quả cung cấp Đường Nhu, liền nhìn ra được thương hiệu mà Trần đại tiểu thư ưa thích cực kỳ rõ ràng, chỉ cần đánh dấu đại danh Diệp Thu hoặc Nhất Diệp Chi Thu gì đó liền lưu hết về. Diệp Tu nhìn xong thì dở khóc dở cười, đem những nội dung không cần thiết, bị trùng, lỗi thời, nói chung những thứ có hay không cũng như nhau này, có thể xóa liền xóa, có thể bổ sung liền bổ sung, có thể sửa liền sửa. Đang lúc bề bộn dầu sôi lửa bỏng, hai người Trần Quả và Đường Nhu ăn xong trở về, Trần Quả liếc mắt thấy Diệp Tu mở ra một bài hướng dẫn mà cô cực khổ kiếm được, vừa ngó sơ một cái đã phủi tay xóa luôn vào thùng rác, cô vội vã xông lên hỏi: 

“Cậu làm gì đó?”

“Chị lấy bậy về một đống, có nhiều cái bị trùng chả ích lợi gì, tôi giúp chị dọn dẹp chút thôi.”

 Diệp Tu nói.

“Thật sao?”

 Trần Quả nửa ngờ nửa tin. Tuy rằng luôn bị Diệp Tu chọc ghẹo đến mất hết mặt mũi, nhưng Trần Quả từ đáy lòng biết rằng luận về trình độ Vinh Quang, tên Diệp Tu này tài giỏi hơn cô không ít.

“Đúng không đấy, mấy cái này đều là bài post của Diệp Thu đại thần đó.”

 Trần Quả nói.

“Đúng, làm sao không đúng chứ, nếu anh ta biết được thì cũng sẽ rất vui khi có cơ hội chỉnh lý mấy thứ này lại lần nữa đó.” 

Diệp Tu nói.

“Không đúng, cậu không được xóa hết đâu đấy, chị muốn kiểm tra.” 

Trần Quả nói.

“Đọc hiểu được chị cứ việc kiểm tra!”

 Diệp Tu cười.

Trần Quả buồn bực nha! Nói thật, cô không chơi pháp sư chiến đấu, kiến thức của cô cũng chỉ nửa vời so với nội dung cao cấp trong mấy bản hướng dẫn này, những nội dung này thật ra đều do Đường Nhu tự mình tìm ra. Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp của Diệp Tu, Trần Quả không nhịn được nói: 

“Cậu quả thực dạy được ư?”

“Được.”

“Cậu hiểu hết về pháp sư chiến đấu?”

“Hiểu hết.”

“Không sợ dạy xong sẽ bị Tiểu Đường hạ gục à?”

“Ha ha ha ha.” 

Diệp Tu cười, 

“Nào có dễ dàng như vậy. Có nghe qua câu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành còn do mình chưa? Là y như vậy á. Có thể thành tài hay không chủ yếu vẫn dựa vào bản thân. Dù tôi không dạy, hướng dẫn cũng có đầy ra đó, bỏ thêm nhiều công sức hơn cũng có thể thành tài. Nếu là tôi dạy thì giúp em ấy tiết kiệm thời gian, khỏi phải đi đường vòng mà thôi.”

“Nói nghe cũng có lý lắm, vậy chị hỏi cậu chứ, nếu chị muốn cải thiện tốc độ tay một chút, thì phải làm sao?” 

Trần Quả hỏi.

“Tốc độ tay tuyệt đối hay là tốc độ thao tác của tay?”

 Diệp Tu hỏi.

“Đương nhiên là tốc độ thao tác của tay rồi.” 

Trần Quả nói. Tốc độ tay tuyệt đối chính là nhắm mắt lại tay trái bấm bừa phím tay phải quơ bậy chuột, có mau hơn nữa mà không dùng được trong thực chiến thì cũng vô ích. Vì thế thứ quan trọng hơn vẫn là tốc độ thao tác của tay, là tốc độ những thao tác có mục đích mà không chứa những động tác thừa thải.

Diệp Tu sờ sờ túi tiền, móc ra một thứ đưa cho Trần Quả:

 “Cầm chơi đi.”

“Gì đây?”

 Trần Quả cầm lấy rồi nhìn, một miếng nhựa lớn chừng gang bàn tay, mặt trên có ba hàng gồm mười cái đầu chuột, chính là trò đập chuột.

Trần Quả giận điên, sao có thể giỡn mặt như vậy hả? Kết quả nghe thấy Diệp Tu quay đầu bảo:

 “Thử xem sao!”

“Thử cái gì?”

“Có cái nút bật ở dưới ấy, có thể chuyển đổi cấp bậc, chị thử từ cấp thấp nhất xem! Đây là thứ tôi hay chơi đấy, đảm bảo chị sẽ thích đến không rời.”

Diệp Tu nói.

Trần Quả nửa ngờ nửa tin, bật nút lên, mười đầu chuột lóe sáng, tiếng điện tử vang lên, để Trần Quả ấn đầu chuột chọn cấp độ, sau khi Trần Quả đè xuống một đầu chuột, một đoạn nhạc ngắn vang lên, đầu chuột bắt đầu chớp lóe vèo vèo.

Trò đập chuột mà Trần Quả chơi này, bấm trúng đầu nào phát sáng thì tính đập trúng. Nhưng Diệp Tu chỉnh cho cô tốc độ chớp động nhanh ngoài ý muốn của Trần Quả, làm cô điên cuồng ấn theo, chưa được 10 giây, mấy cái đầu đồng loạt chớp động, kêu lên vài tiếng cứ như đang cười nhạo, tuyên bố GAME OVER.

“Tốc độ tay 120 nhỉ!”

 Diệp Tu cười.

Trần Quả đờ đẫn.

“Tốc độ tay 120, thì có khả năng miễn cưỡng chịu được 5 giây. Cầm lấy chơi đi, giúp luyện phản ứng đó.”

 Diệp Tu nói, 

“Tốc độ tay không thể nâng cao, chủ yếu là vì phản ứng không theo kịp.”
truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.