TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 27 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU

TOÀN CHỨC CAO THỦ
truyenhoangdung.blogspot.com

Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du,  game, sinh tồn

CHƯƠNG 27: DIỆP THU GIẢI NGHỆ 2


Câu lạc bộ có thể mời một cao thủ thế hệ mới như Tôn Tường để chấn hưng lần nữa. Vậy còn thế hệ vương giả đi trước thì sao? Chỉ có thể tự mình chống chọi với sự bào mòn của năm tháng, sau đấy lựa chọn rời đi.

Hắn đi thật dứt khoát, sâu trong đáy lòng lại không hề cam tâm, hắn còn muốn phấn đấu, hắn vẫn chưa cảm thấy kiếp sống chức nghiệp của mình đã đến đường cùng.Thế nhưng hắn không được lựa chọn. Chấp nhận điều kiện, ở lại câu lạc bộ làm bồi luyện ư? Đây nhìn như một sự lựa chọn đầy nhẫn nhục, nhưng Diệp Tu nhìn thấu nó, triệt để. Hắn rất rõ, câu lạc bộ nghĩ rằng bản thân hắn sẽ không cam lòng với sự nhẫn nhục này, nhất định sẽ chọn rời khỏi, vì vậy mới cho hắn sự lựa chọn này. Một khi hắn bất ngờ đồng ý, câu lạc bộ cũng sẽ nghĩ ra những phương pháp khác ép buộc hắn.

Điều này rất tàn nhẫn, còn với câu lạc bộ thì chỉ là một lựa chọn kinh doanh mà thôi, vốn không hề lẫn lộn tình cảm cá nhân trong đấy, liên minh đã trở nên vô tình vì thương mại hóa rồi.

Diệp Tu còn chưa đến lúc giải nghệ, thật ra câu lạc bộ đều hiểu rõ. Lấy giải nghệ làm điều kiện, là chứng minh cho việc bọn họ rõ ràng điều này. Họ muốn vứt đi gánh nặng này, lại sợ đối thủ cạnh tranh thừa cơ nhặt được món lợi mà trở nên hùng mạnh. Bọn họ thà rằng Diệp Tu thê thảm, cũng tuyệt đối không muốn hắn trở thành đối thủ.

Vì thế, ép Diệp Tu giải nghệ chính là kết quả họ muốn, quả nhiên họ đã thành công. Diệp Tu có thể thấu rõ tất cả, cũng chỉ có thể đi theo kịch bản mà họ muốn. Giãy dụa đến khi cả đôi bên đều sứt đầu mẻ trán ư? Hắn không muốn, vì hắn còn con đường cần đi tiếp. Giải nghệ một năm, sự lựa chọn bị ép buộc này chưa hẳn không phải một cơ hội, lùi một bước trời cao biển rộng mà! Tuy nhiên một bước này có vẻ lớn quá rồi…

“Dừng ở đây thôi…” 

Khi truyền hình chạy dòng chữ phụ đề, Diệp Tu cuối cùng không nhìn được nữa. Nhà đài làm chương trình này cố ý chỉnh sửa theo hướng sầu thảm, làm đến mức vài khách trong tiệm net khóc luôn thành tiếng. Bàn về chua xót, hoài niệm và đau khổ, tất cả người xem ở đây, ai có thể so với đương sự như hắn chứ? Diệp Tu đẩy ra đám đông trốn khỏi tiệm net, đứng ngoài cửa lớn thở dài một hơi, thế mà vẫn nghe thấy tiếng nức nở truyền bên tai, quay đầu nhìn, thì ra một mình Trần Quả trốn ở bên ngoài, ánh mắt còn đang long lanh.

Hai bên phát hiện ra nhau, không chào hỏi có vẻ không được tốt, Diệp Tu chỉ đành quan tâm: 

“Chị chủ, khóc rồi hả?”

“Cậu là đồ cầm thú, cậu chẳng có chút cảm xúc nào hả?”

Trần Quả nói.

“Có lắm luôn, chịu không nổi mới trốn ra đây đó chứ?”

Diệp Tu nói.

“Cút!” 

Trần Quả mắng, 

“Có giấy không?”

Diệp Tu sờ soạng cả người:

 “Hộp thuốc lá được không?”

“…”

“Tôi đi lấy.” 

Không đợi chị chủ nổi điên, Diệp Tu vội vàng chạy về tiệm tìm giấy.

Trong tiệm net tiếng khóc dường như lớn hơn, cả nam lẫn nữ. Lần này Diệp Tu cũng chịu không nổi mà lòng đầy chua xót, hắn biết rõ những người này đang rơi lệ vì ai, nghĩ đến đây, vành mắt không nhịn được chợt nóng lên. Diệp Tu vội vàng chạy đến trước quầy lấy khăn giấy, lao ra nhét vào tay Trần Quả, quay lưng đi, rút ra một điếu thuốc, ra sức hít một hơi.

“Gì vậy? Cậu cũng khóc à? Cần giấy không?” 

Trần Quả phía sau dường như nhận ra được.

“Gì chứ, sao tôi có thể khóc chứ?” 

Diệp Tu quay người lại, thuận tiện phà một ngụm khói, phà đầy mặt Trần Quả. Nước mắt buồn bã vừa được lau sạch, bị phà trúng lại chảy xuống.

Trần Quả phất tay xua tan khói thuốc, không ngờ chẳng nói thêm gì, nhét bao khăn giấy vào tay Diệp Tu, xoay người trở về tiệm net.

Diệp Tu tựa lưng vào cửa tiệm, lặng lẽ hút xong một điếu, rút khăn giấy ra, mạnh mẽ xì một mớ nước mũi rồi bước về phía quán cơm phía đối diện.

Khi Diệp Tu ăn uống no say ngậm tăm xỉa răng trở về tiệm, buổi chiếu phim tưởng nhớ đồng chí Diệp Thu rốt cuộc đã kết thúc, chẳng qua không khí trong tiệm net vẫn chưa chấm dứt, không ít người ánh mắt đỏ ngầu. Hên mà đa số những người có mặt ở đây đều như thế, không phải ngượng ngùng gì. Ngược lại với dáng vẻ tỉnh queo của Diệp Tu, rất dễ bị mọi người xem là tên cầm thú không tim không phổi. Nếu bạn không đến giải thích mình không phải người chơi Vinh Quang thì sẽ rất ngại trong việc hỏi thăm người ta.

Chị chủ Trần hiện tại không biết đi đâu rồi, Diệp Tu đến tìm em gái ngồi quầy nghe ngóng, chủ yếu muốn hỏi thử buổi chiếu riêng này là gì.

Hỏi mới biết được, hóa ra tiệm net Hưng Hân thường sẽ tổ chức một buổi chiếu phim trực tiếp những trận đấu của Vinh Quang. Hôm nay vốn không thi đấu, nhưng xảy ra sự kiện trọng đại Diệp Thu giải nghệ, kênh thi đấu điện tử cũng chiếu thêm một tiết mục đặc biệt, vì vậy tiệm net Hưng Hân xem như chiếu trực tiếp trận đấu.

Nếu trước đây khi trận đấu kết thúc, mọi người xem xong đều máu nóng sôi trào, kích thích nhiệt huyết với trò chơi hơn bao giờ hết, dẫn ngay đến việc tiệm net chật ních người, thu nhập leo vọt. Nhưng hôm nay vừa chấm dứt, cảm xúc của người chơi Vinh Quang hiếm khi mà ảm đảm, có người lập tức về nhà ôm gối, cũng có người hẹn vài ba đứa bạn ra ngoài giải sầu, đương nhiên vẫn có người ở lại tiệm net tiếp tục chơi game, dù sao cũng không phải bất kỳ ai cũng là fan của Diệp Thu được, những người này sẽ thờ ơ với chuyện hắn giải nghệ. Chẳng qua dưới sự lây nhiễm của bầu không khí, tiếp tục chơi game nhưng trông có chút thẫn thờ.

Toàn bộ tiệm net Hưng Hân rất an tĩnh, nếu là ngày thường, người chơi Vinh Quang chắc chắn hoặc là đang đeo tai nghe hoặc nói chuyện hoặc là quát to chửi bậy, náo nhiệt biết bao.

Khi Diệp Tu nghĩ nên làm gì đây thì nhìn thấy Trần Quả bước từ lầu hai xuống, vội vàng lên hỏi thăm:

 “Chị chủ, hôm nay tôi chính thức đi làm phải không?”

“Ừ.” 

Trần Quả nói, 

“Nhưng đi làm rồi cậu không được bạ đâu ngồi đó nữa, phải coi quầy bên này.”

“Có thể chơi game không?”

“Có thể, dùng cái ở quầy đấy.” 

Trần Quả chỉ vào chiếc máy tính mà em gái canh quầy đang xem phim Hàn Quốc.

“Hút thuốc thì sao?” 

Diệp Tu hỏi.

Trần Quả liếc hắn, đành phải gật đầu: 

“Hút thì hút đi, nhưng sáng chị đã nói rồi đó, không được dính mùi khói thuốc, và cấm tàn thuốc rớt xuống.”

“Đã rõ.” 

Diệp Tu nói.

Tiếp đấy Trần Quả dạy Diệp Tu thế nào giúp khách mở máy tắt máy, cuối cùng còn bảo:

 “Thật ra thời gian này chủ yếu là khách thâu đêm, trước 11 giờ đã vào máy sẵn rồi, gần 7 giờ thì tự động rời máy, cậu cũng không phải làm gì cả, chỉ cần trông coi là được rồi. Khách cần gì sẽ rung chuông.”

“Làm mà máy hư thì phải làm gì?”

 Diệp Tu hỏi thăm, tuy hắn cũng không phải dạng ngu đồ điện, nhưng cũng không có bản lĩnh sửa chữa máy móc.

“Khởi động lại.”

Trần Quả nói.

Diệp Tu vuốt mồ hôi: 

“Khởi động lại vẫn không ổn?”

“Đổi máy khác.” 

Trần Quả nói.

Diệp Tu lại mồ hôi đầy đầu, vừa định hỏi tiếp, Trần Quả đã cướp lời:

 “Cậu trực ca đêm mà, máy không thiếu đâu, cứ đổi đại, nhưng máy móc có vấn đề gì cậu phải ghi lại, hôm sau tìm chuyên gia đến sửa.”

“A, hiểu rồi.”

Diệp Tu gật đầu.

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.