TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 13- HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU
TOÀN CHỨC CAO THỦ
Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du, game, sinh tồn
CHƯƠNG 13:ĐÔI TAY CỦA DIỆP TU
Thật
ra Trần Quả không có thói quen thức đêm. Chỉ vì hôm
nay mở khu mới nên muốn xem náo nhiệt mà thôi, xem xong
thì cả người mệt mỏi, ngã lưng vào ghế không tránh
khỏi cơn buồn ngủ.
Chất lượng giấc ngủ như vậy đương nhiên không được cao, nhưng Trần Quả vẫn không muốn đứng lên. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ chợt nghe thấy tiếng gõ bàn phím cùng tiếng kích chuột. Những tiếng động này vô cùng quen thuộc với một bà chủ tiệm net như Trần Quả, lúc này đây Trần Quả lại nghe thấy có chút khang khác. Âm thanh này khi nhanh khi chậm, khi nặng khi nhẹ, nghe rất có nhịp điệu, Trần Quả chưa từng nghe qua tiếng gõ bàn phím và chuột nào lại có thể giống như một bản nhạc như thế, đây là mơ sao?
Trần Quả bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lấy lại bình tĩnh, lắng nghe lần nữa liền phát hiện đấy không phải mơ, âm thanh này giống như truyền đến từ bên cạnh, hay chính xác hơn là từ phía cái tên trực đêm mình vừa mới tuyển vào – Diệp Tu.
Trần Quả ngồi dậy muốn nhìn, áo khoác trên người bỗng tuột xuống, vội vã bắt lấy thì nhận ra là áo khoác của Diệp Tu. Nhìn không ra tên này chu đáo thế, Trần Quả thầm nghĩ, cơ mà, cái áo khoác này đã bao lâu không giặt? Hơi bốc mùi rồi.
Trần Quả cầm áo khoác ngồi dậy, đang chuẩn bị nói chuyện với Diệp Tu thì lập tức ngây dại.
Một đôi tay đủ khiến người ta khóc thét chợt xuất hiện ngay trước mắt cô —— đôi tay của Diệp Tu.
Đôi tay này thoạt nhìn rất mảnh, ngón tay thon dài, khớp xương không thô cứng như cánh mày râu, nhưng vô cùng rõ ràng. Đầu ngón tay rất nhỏ, móng tay được cắt gọn sạch sẽ, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lôi thôi của tên kia.
Trần Quả thật ra không phải một người quá để ý đến tay, thế nhưng từ khi tiệm net có thêm một cô nàng sở hữu đôi tay cực kì xinh đẹp, cô dần dần chú ý. Lúc này cô lại bị đôi tay của Diệp Tu làm cho kinh ngạc hết sức.
Hai bàn tay hoàn mỹ, tiếng gõ phím cũng tựa như một bản nhạc, cơ mà thao tác này... nhìn thấy tay trái Diệp Tu gõ trên bàn phím, Trần Quả chỉ có một cảm giác: tốc độ tay chậm quá đi.
Tốc độ tay, tức số lần thực hiện thao tác trong vòng một đơn vị thời gian – thường thì dùng phút để tính – gọi tắt APM. Vinh Quang không phải trò chơi chiến thuật, người chơi chỉ cần khống chế một vài điểm, thế nhưng kỹ năng sử dụng phức tạp, độ chính xác trong thao tác rất cao nên tốc độ tay luôn là một yêu cầu rất quan trọng.
Một người chơi có tốc độ tay cao, ra chiêu có thể nhanh hơn, thao tác sẽ chính xác hơn nhiều, thời gian nhấn phím và độ mạnh yếu cũng ảnh hưởng trực tiếp đến biên độ cử động của nhân vật. Điều này có thể dẫn đến sự biến hóa đa dạng của nhân vật khi chiến đấu. Chẳng qua sự biến hóa này là tốt hay xấu còn phải xem cách sắp xếp, một số người chỉ muốn APM của mình trông thật hiển hách mà thao tác khộng ngừng, người chân chính có thể đặt ra mục tiêu rõ ràng trong từng thao tác mà APM vẫn cao thì nhất định là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu.
200 APM, đây là mức phân biệt APM được công nhận trong giới Vinh Quang hiện giờ, người chơi bình thường đạt được 200 trở lên, thường do bấm loạn xạ. Cao thủ chuyên nghiệp nếu muốn tốc độ tay vượt trên 200 thì vẫn cần một vài hoàn cảnh chiến đấu đặc biệt, chí ít đối thủ không thể quá yếu, cần 200 trở lên để đối phó.
Hết 70% người chơi bình thường có tốc độ tay từ 80 – 120, 25% còn lại nằm trong đảng tay tàn – tốc độ tay dưới 80, chỉ 5% có tốc độ tay trên 120, đang không ngừng phấn đấu đạt 200, có người nói trong số những cao thủ bình thường cũng có không ít người đạt đến mức chuyên nghiệp 200.
Tốc độ tay của Trần Quả nằm khoảng 120, vào một số tình huống có thể lên đến 120 có lẻ, cho nên Trần Quả tin tưởng bản thân mình nằm trong 5% kia, là cao thủ trong số những người chơi bình thường.
Nhưng Diệp Tu trong mắt Trần Quả lúc này không cần nghi ngờ, tuyệt đối nằm trong đảng tay tàn. Chú ý tới điểm này, Trần Quả bỗng nhiên phát hiện âm thanh phong phú ban nãy cũng dần biến mất, nghe vào tai bây giờ chính là tiếng thao tác rõ rệt do sự chậm chạp của đảng tay tàn.
“Chẳng lẽ là ngủ mơ...”
Chất lượng giấc ngủ như vậy đương nhiên không được cao, nhưng Trần Quả vẫn không muốn đứng lên. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ chợt nghe thấy tiếng gõ bàn phím cùng tiếng kích chuột. Những tiếng động này vô cùng quen thuộc với một bà chủ tiệm net như Trần Quả, lúc này đây Trần Quả lại nghe thấy có chút khang khác. Âm thanh này khi nhanh khi chậm, khi nặng khi nhẹ, nghe rất có nhịp điệu, Trần Quả chưa từng nghe qua tiếng gõ bàn phím và chuột nào lại có thể giống như một bản nhạc như thế, đây là mơ sao?
Trần Quả bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lấy lại bình tĩnh, lắng nghe lần nữa liền phát hiện đấy không phải mơ, âm thanh này giống như truyền đến từ bên cạnh, hay chính xác hơn là từ phía cái tên trực đêm mình vừa mới tuyển vào – Diệp Tu.
Trần Quả ngồi dậy muốn nhìn, áo khoác trên người bỗng tuột xuống, vội vã bắt lấy thì nhận ra là áo khoác của Diệp Tu. Nhìn không ra tên này chu đáo thế, Trần Quả thầm nghĩ, cơ mà, cái áo khoác này đã bao lâu không giặt? Hơi bốc mùi rồi.
Trần Quả cầm áo khoác ngồi dậy, đang chuẩn bị nói chuyện với Diệp Tu thì lập tức ngây dại.
Một đôi tay đủ khiến người ta khóc thét chợt xuất hiện ngay trước mắt cô —— đôi tay của Diệp Tu.
Đôi tay này thoạt nhìn rất mảnh, ngón tay thon dài, khớp xương không thô cứng như cánh mày râu, nhưng vô cùng rõ ràng. Đầu ngón tay rất nhỏ, móng tay được cắt gọn sạch sẽ, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lôi thôi của tên kia.
Trần Quả thật ra không phải một người quá để ý đến tay, thế nhưng từ khi tiệm net có thêm một cô nàng sở hữu đôi tay cực kì xinh đẹp, cô dần dần chú ý. Lúc này cô lại bị đôi tay của Diệp Tu làm cho kinh ngạc hết sức.
Hai bàn tay hoàn mỹ, tiếng gõ phím cũng tựa như một bản nhạc, cơ mà thao tác này... nhìn thấy tay trái Diệp Tu gõ trên bàn phím, Trần Quả chỉ có một cảm giác: tốc độ tay chậm quá đi.
Tốc độ tay, tức số lần thực hiện thao tác trong vòng một đơn vị thời gian – thường thì dùng phút để tính – gọi tắt APM. Vinh Quang không phải trò chơi chiến thuật, người chơi chỉ cần khống chế một vài điểm, thế nhưng kỹ năng sử dụng phức tạp, độ chính xác trong thao tác rất cao nên tốc độ tay luôn là một yêu cầu rất quan trọng.
Một người chơi có tốc độ tay cao, ra chiêu có thể nhanh hơn, thao tác sẽ chính xác hơn nhiều, thời gian nhấn phím và độ mạnh yếu cũng ảnh hưởng trực tiếp đến biên độ cử động của nhân vật. Điều này có thể dẫn đến sự biến hóa đa dạng của nhân vật khi chiến đấu. Chẳng qua sự biến hóa này là tốt hay xấu còn phải xem cách sắp xếp, một số người chỉ muốn APM của mình trông thật hiển hách mà thao tác khộng ngừng, người chân chính có thể đặt ra mục tiêu rõ ràng trong từng thao tác mà APM vẫn cao thì nhất định là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu.
200 APM, đây là mức phân biệt APM được công nhận trong giới Vinh Quang hiện giờ, người chơi bình thường đạt được 200 trở lên, thường do bấm loạn xạ. Cao thủ chuyên nghiệp nếu muốn tốc độ tay vượt trên 200 thì vẫn cần một vài hoàn cảnh chiến đấu đặc biệt, chí ít đối thủ không thể quá yếu, cần 200 trở lên để đối phó.
Hết 70% người chơi bình thường có tốc độ tay từ 80 – 120, 25% còn lại nằm trong đảng tay tàn – tốc độ tay dưới 80, chỉ 5% có tốc độ tay trên 120, đang không ngừng phấn đấu đạt 200, có người nói trong số những cao thủ bình thường cũng có không ít người đạt đến mức chuyên nghiệp 200.
Tốc độ tay của Trần Quả nằm khoảng 120, vào một số tình huống có thể lên đến 120 có lẻ, cho nên Trần Quả tin tưởng bản thân mình nằm trong 5% kia, là cao thủ trong số những người chơi bình thường.
Nhưng Diệp Tu trong mắt Trần Quả lúc này không cần nghi ngờ, tuyệt đối nằm trong đảng tay tàn. Chú ý tới điểm này, Trần Quả bỗng nhiên phát hiện âm thanh phong phú ban nãy cũng dần biến mất, nghe vào tai bây giờ chính là tiếng thao tác rõ rệt do sự chậm chạp của đảng tay tàn.
“Chẳng lẽ là ngủ mơ...”
Trần Quả lắc lắc đầu, muốn nghe những thanh âm lúc
nãy lần nữa, lại phát hiện làm thế nào cũng không thể
trở về như trước. Hiện tại cô chỉ chú ý trình độ
thao tác của kẻ tay tàn, cùng đôi tay khiến người ta
ghen tị kia.
Trần Quả mãi lo nhìn tay, quên mất nhìn màn hình, không lâu sau hai tay Diệp Tu dừng lại, Trần Quả lúc này mới phản ứng, nhìn về phía màn hình, lập tức mở to mắt:
Trần Quả mãi lo nhìn tay, quên mất nhìn màn hình, không lâu sau hai tay Diệp Tu dừng lại, Trần Quả lúc này mới phản ứng, nhìn về phía màn hình, lập tức mở to mắt:
“Ám Dạ Miêu Yêu?”
Ngay lúc nói ra lời này, Ám Dạ Miêu Yêu đã rớt từ không trung xuống, đồ vật rơi đầy đất.
Ngay lúc nói ra lời này, Ám Dạ Miêu Yêu đã rớt từ không trung xuống, đồ vật rơi đầy đất.
Cùng
lúc đó, Trần Quả chứng kiến một dòng thông báo cực
kỳ bắt mắt của hệ thống: Khu 10, người chơi đầu
tiên giết thành công Ám Dạ Miêu Yêu – Quân Mạc
Tiếu.
“Vờ lờ!!”
“Vờ lờ!!”
Trần Quả đột nhiên vỗ mạnh
lên vai Diệp Tu:
“Thật sự có tài a!”
Mặc kệ tay có
tàn hay không, thế mà có thể giết BOSS ẩn, đây là
thành tích mà Trần Quả chưa từng đạt được.
Diệp Tu còn đang chuyên chú nhìn những đồ vật rơi ra, không kịp đề phòng cú vỗ nọ, thiếu chút nữa nuốt luôn tàn thuốc đang ở ngoài miệng. Kết quả chỉ thấy một chuỗi tàn thuốc rơi thẳng xuống bàn phím. Trần Quả vốn đang nghiêng người rình coi thao tác của Diệp Tu, vừa nhìn đến cảnh này, giết chết BOSS ẩn gì đó đều quên sạch, lấy tai nghe của Diệp Tu ra rồi gào rú bên tai hắn:
Diệp Tu còn đang chuyên chú nhìn những đồ vật rơi ra, không kịp đề phòng cú vỗ nọ, thiếu chút nữa nuốt luôn tàn thuốc đang ở ngoài miệng. Kết quả chỉ thấy một chuỗi tàn thuốc rơi thẳng xuống bàn phím. Trần Quả vốn đang nghiêng người rình coi thao tác của Diệp Tu, vừa nhìn đến cảnh này, giết chết BOSS ẩn gì đó đều quên sạch, lấy tai nghe của Diệp Tu ra rồi gào rú bên tai hắn:
“Ai cho cậu ở đây hút thuốc hả?”
“A?”
“A?”
Điếu thuốc trong miệng Diệp Tu còn chưa kịp ngậm chặt,
hắn không hiểu ý Trần Quả lắm.
“Không thấy cấm hút thuốc à!”
“Không thấy cấm hút thuốc à!”
Trần Quả chỉ vào tường.
Diệp Tu quay đầu tỉ mỉ quan sát dấu hiệu trên tường:
Diệp Tu quay đầu tỉ mỉ quan sát dấu hiệu trên tường:
“Đùa
nhau à? Tiệm net mà không cho hút thuốc?”
“Bên này không được hút thuốc, hút thuốc đi bên kia”
“Bên này không được hút thuốc, hút thuốc đi bên kia”
Trần
Quả chỉ vào một góc khác của tiệm.
“Vậy chúng ta qua đó thôi.”
“Vậy chúng ta qua đó thôi.”
Diệp Tu nói.
“Không đi, ngửi thấy mùi thuốc là chị đây đau đầu ngay.”
“Không đi, ngửi thấy mùi thuốc là chị đây đau đầu ngay.”
Trần Quả
nói.
“Vậy làm thế nào?”
“Vậy làm thế nào?”
Diệp Tu tựa như gặp
phải chuyện lớn gì khó xử lắm.
“Hút ít một điếu cậu sẽ chết hả?”
“Hút ít một điếu cậu sẽ chết hả?”
Trần Quả tức giận.
“Không chết, nhưng sẽ đau đầu.”
“Không chết, nhưng sẽ đau đầu.”
Diệp Tu nói.
“Cậu cậu cậu...”
“Cậu cậu cậu...”
Trần Quả phát hiện cô bắt đầu hiểu
rõ về tên này rồi. Hắn dễ dàng chấp nhận điều kiện
cư trú là phòng chứa đồ, không có nghĩa rằng tên này
là kẻ dễ bắt nạt.
“Tôi tự mình đi khu hút thuốc vậy, chị chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tôi tự mình đi khu hút thuốc vậy, chị chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Diệp Tu
nói.
“Đợi lát nữa, cậu còn chưa nói chuyện giết BOSS là như thế nào đấy!”
“Đợi lát nữa, cậu còn chưa nói chuyện giết BOSS là như thế nào đấy!”
Trần Quả nhắc
nhở.
“Có gì đâu, đội ngũ chết hết, BOSS không còn bao nhiêu máu, tôi tiện tay thôi.”
“Có gì đâu, đội ngũ chết hết, BOSS không còn bao nhiêu máu, tôi tiện tay thôi.”
Diệp Tu nói thật
dễ dàng.
“Có chuyện tốt thế sao.”
“Có chuyện tốt thế sao.”
Trong giọng
nói Trần Quả ẩn chút hâm mộ. Khen thưởng cho người
chơi đầu tiên giết được BOSS ẩn cấp thấp cũng không
phải chuyện hiếm, chỉ được nhiều kinh nghiệm và tiền
thưởng hơn, cũng không nhận được trang bị cực phẩm
gì, nhưng kỷ lục này sẽ vĩnh viễn đứng trên bảng
thành tích, trở thành truyền thuyết của khu này, rất
nhiều người chơi đều rất thích cảm giác này.
Đối
với đa phần người chơi bình thường, ghi tên trên bảng
thành tích là cơ hội chỉ có trong giai đoạn đầu. Giai
đoạn sau độ khó ngày càng tăng, vô luận là người đầu
tiên hoàn thành phó bản hay giết BOSS ẩn đều cần tới
sự phối hợp của cả một đội. Chờ đến khi vào Thần
Chi Lĩnh Vực thì ngay cả đoàn đội cao cấp cũng không
có được cơ hội này, đề tên trên bảng đều do chiến
đội trong giới chuyên nghiệp chiếm giữ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment