TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 07 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU
TOÀN CHỨC CAO THỦ
Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du, game, sinh tồn
CHƯƠNG 07: CAO THỦ THẦN BÍ 2
Trần Quả quay đầu nhìn phía Diệp Tu, kết quả xém thì hộc máu. Ai nấy đều đang
đăng nhập, tên này vẫn thảnh thơi mở một trang web lên xem, đưa mắt nhìn thử,
vậy mà là hướng dẫn quá trình thực hiện nhiệm vụ cho người mới.
“Đệt, cậu đến cái này cũng không biết? Còn phải coi hướng dẫn?”
“Đệt, cậu đến cái này cũng không biết? Còn phải coi hướng dẫn?”
Nếu không phải
thẻ tài khoản hàng thật giá thật kia, Trần Quả đánh chết cũng không tin tên này
có tuổi game 10 năm.
“Mấy cái thứ cho người mới thật sự đã nhiều năm không làm rồi, sao còn nhớ rõ a!”
“Mấy cái thứ cho người mới thật sự đã nhiều năm không làm rồi, sao còn nhớ rõ a!”
Diệp Tu bình thản đáp.
“Lẽ nào từ trước đến giờ cậu không kéo người mới, không hướng dẫn người mới nào?”
“Lẽ nào từ trước đến giờ cậu không kéo người mới, không hướng dẫn người mới nào?”
Trần Quả nói.
“Về mặt này... quả thật không có.”
“Về mặt này... quả thật không có.”
Diệp Tu nói.
“Không có lòng vì cộng đồng gì cả.”
“Không có lòng vì cộng đồng gì cả.”
Trần Quả khinh bỉ.
“Là không có thời gian.”
“Là không có thời gian.”
Diệp Tu nói.
“Người không có thời gian sẽ không chơi game, người chơi game chính là đang dư thừa thời gian.”
“Người không có thời gian sẽ không chơi game, người chơi game chính là đang dư thừa thời gian.”
Trần Quả nói.
“Tôi là đang bận chơi game đó.”
“Tôi là đang bận chơi game đó.”
Diệp Tu còn nghiêm túc đáp.
“Vậy cậu làm gì?”
“Vậy cậu làm gì?”
Trần Quả nói.
“Chơi game a!”
“Chơi game a!”
“Ồ, là game thủ đó hả?”
Trần Quả nói.
Diệp Tu cười cười:
Diệp Tu cười cười:
“Còn là loại rất cao cấp.”
“Cao cấp? Tuyển thủ chuyên nghiệp?”
“Cao cấp? Tuyển thủ chuyên nghiệp?”
Trần Quả ngạc nhiên.
Diệp Tu tự hào gật đầu.
“Giải nghệ rồi!”
Diệp Tu tự hào gật đầu.
“Giải nghệ rồi!”
Trần Quả nói.
“Sao chị biết?”
“Vớ vẩn, tuổi của cậu kìa.”
“Sao chị biết?”
“Vớ vẩn, tuổi của cậu kìa.”
Trần Quả nói.
Diệp Tu cười khổ.
“Chị nói mà, sao chỉ 40 giây đã giết được thằng kia, hóa ra là một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy không có danh tiếng.”
Diệp Tu cười khổ.
“Chị nói mà, sao chỉ 40 giây đã giết được thằng kia, hóa ra là một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy không có danh tiếng.”
Trần Quả nói.
“Không có danh tiếng?”
“Cao thủ chuyên nghiệp nổi tiếng chị đều biết, Diệp Tu? Chị chưa từng nghe qua, không phải không nổi thì là gì?”
“Không có danh tiếng?”
“Cao thủ chuyên nghiệp nổi tiếng chị đều biết, Diệp Tu? Chị chưa từng nghe qua, không phải không nổi thì là gì?”
Trần Quả hỏi.
“Ha ha, hóa ra là vậy.”
“Ha ha, hóa ra là vậy.”
Diệp Tu cười.
“Đừng vờ vịt nữa, thật ra cậu không phải giải nghệ mà không có chỗ cạnh tranh nên bị đào thải chứ gì?”
“Đừng vờ vịt nữa, thật ra cậu không phải giải nghệ mà không có chỗ cạnh tranh nên bị đào thải chứ gì?”
Trần Quả nói.
Diệp Tu trầm ngâm.
“Thật ngại...”
Diệp Tu trầm ngâm.
“Thật ngại...”
Trần Quả nhận ra những lời này hơi đụng chạm đến chỗ đau của đối
phương.
“Không sao.” Diệp Tu thở dài.
“Đừng nản chí, 25 tuổi không tính là già, luyện cho tốt, một lần nữa quay trở về.”
“Không sao.” Diệp Tu thở dài.
“Đừng nản chí, 25 tuổi không tính là già, luyện cho tốt, một lần nữa quay trở về.”
Trần Quả an ủi.
“Đang có ý này.”
“Đang có ý này.”
Diệp Tu cười.
“Nếu có ngày đó, chị có việc phải nhờ cậu.”
“Nếu có ngày đó, chị có việc phải nhờ cậu.”
Trần Quả nói.
“Chuyện gì?”
“Xin chữ ký.”
“Chuyện gì?”
“Xin chữ ký.”
Trần Quả nói.
“Việc này cần gì phải đợi ngày đấy, giờ tôi ký ngay cho chị cũng được!”
“Việc này cần gì phải đợi ngày đấy, giờ tôi ký ngay cho chị cũng được!”
“Đừng có tưởng bở! Ai muốn chữ ký của cậu, chị là nhờ cậu xin chữ ký thần tượng kìa.”
Trần Quả nói.
“Ý? Ai?”
“Ý? Ai?”
“Tô Mộc Tranh, còn Diệp Thu nữa, Diệp Thu có lẽ hơi khó, tên kia rất thích chơi trò thần bí.”
Trần Quả nói.
“Thế cơ à?”
“Thế cơ à?”
Diệp Tu rơi lệ đầy mặt, đồng chí Diệp Thu đang nói chuyện trước mặt
chị nè chị hai.
“Đúng vậy, anh ấy hầu như không hề lộ mặt. Chị bảo cậu này, tuy trong giới chuyên nghiệp cậu không hề nổi, dù sao vẫn là người lăn lộn trong nghề, cái này cũng không biết?”
“Đúng vậy, anh ấy hầu như không hề lộ mặt. Chị bảo cậu này, tuy trong giới chuyên nghiệp cậu không hề nổi, dù sao vẫn là người lăn lộn trong nghề, cái này cũng không biết?”
Trần Quả bảo.
“Biết chứ, tôi đương nhiên biết rõ, nói chị nghe một bí mật, thật ra tôi chính là Diệp Thu.”
“Biết chứ, tôi đương nhiên biết rõ, nói chị nghe một bí mật, thật ra tôi chính là Diệp Thu.”
Diệp Tu nói.
“Ồ thế à? Chị cũng nói cậu nghe một bí mật, thật ra chị là Tô Mộc Tranh.”
“Ồ thế à? Chị cũng nói cậu nghe một bí mật, thật ra chị là Tô Mộc Tranh.”
Trần
Quả nói.
“Tôi thật sự là Diệp Thu.”
“Tôi thật sự là Diệp Thu.”
Diệp Tu khóc.
“Chị thật sự là Tô Mộc Tranh.”
“Chị thật sự là Tô Mộc Tranh.”
Trần Quả nói.
“Tôi...”
“Được rồi không đùa với cậu nữa, tiếp tục xem hướng dẫn của cậu đi!”
“Tôi...”
“Được rồi không đùa với cậu nữa, tiếp tục xem hướng dẫn của cậu đi!”
Trần quả
phất tay, cô cũng không phải vì sự bình thản của Diệp Tu mà nổi nóng nữa, đây
là người đã từng tham gia giới chuyên nghiệp, dù đã bị đào thải cũng cần gì
mình phải để tâm?
Nhưng sau khi tầm mắt trở về trên màn hình máy tính, Trần Quả nhịn không được lại nói một câu:
Nhưng sau khi tầm mắt trở về trên màn hình máy tính, Trần Quả nhịn không được lại nói một câu:
“Nhiệm vụ dành cho người mới cậu không hiểu chỗ nào cứ hỏi chị
là được.”
“Tôi muốn tìm tòi một chút, làm mấy nhiệm vụ thưởng điểm kỹ năng và điểm thuộc tính thôi, những nhiệm vụ chỉ thưởng điểm kinh nghiệm và trang bị, vậy thà vào phó bản càn quét còn nhanh hơn.”
“Tôi muốn tìm tòi một chút, làm mấy nhiệm vụ thưởng điểm kỹ năng và điểm thuộc tính thôi, những nhiệm vụ chỉ thưởng điểm kinh nghiệm và trang bị, vậy thà vào phó bản càn quét còn nhanh hơn.”
Diệp Tu nói.
“Đúng nha, lúc này mới giống suy nghĩ của dân lão làng, nhưng cậu không cần tự mình tìm, kéo đến trang cuối hướng dẫn nhìn đi!”
“A?”
“Đúng nha, lúc này mới giống suy nghĩ của dân lão làng, nhưng cậu không cần tự mình tìm, kéo đến trang cuối hướng dẫn nhìn đi!”
“A?”
Diệp Tu nghe xong liền chọn trang cuối nhìn, nhất thời xấu hổ một hồi.
Ngẫm lại cũng phải, nhiệm vụ người mới chưa từng biến đổi trong mười năm qua,
đã bị người chơi thấu hiểu đến không thể thấu hơn. Suy nghĩ chỉ làm nhiệm vụ có
giá trị như hắn, người chơi lâu năm đều sẽ chọn, sao lại không có ai viết một
bài hướng dẫn tổng kết được chứ? Lúc này xuất hiện trước mắt chính là hướng dẫn
mà hắn cần. Diệp Tu chuẩn bị dựa theo hướng dẫn mà làm, tức thì lệ rơi đầy mặt.
Bản thân là người đàn ông được vinh danh bách khoa toàn thư của Vinh Quang! Vậy
mà bây giờ phải đi coi hướng dẫn nhiệm vụ dành cho người mới, chuyện này làm
sao chịu nổi?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment