TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 02 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU
TOÀN CHỨC CAO THỦ
Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du, game, sinh tồn
CHƯƠNG 02: CAO THỦ BỊ TRỤC XUẤT 2
“Cậu
có thích trò chơi này không?”
Diệp Thu đột nhiên nhìn thẳng vào Tôn Tường hỏi.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Tôn Tường ngạc nhiên.
“Nếu như thích thì sẽ coi tất cả thứ này là vinh quang, mà không phải là khoe khoang.”
“Anh nói gì hả? Liên quan gì đến anh?”
“Nếu như thích thì sẽ coi tất cả thứ này là vinh quang, mà không phải là khoe khoang.”
“Anh nói gì hả? Liên quan gì đến anh?”
Tôn Tường bất chợt mất bình tĩnh, trong
chớp mắt, không biết vì sao cậu ta cảm thấy mình thấp hơn Diệp Thu cả một cái
đầu, cậu không muốn thua khí thế đối phương. Cậu đến đây là để thay thế Diệp
Thu, cậu đến đây là vì đã đoạt được Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu.
“Cất kỹ nó.”
“Cất kỹ nó.”
Ngay vào lúc Tôn Tường muốn lần nữa lấy lại khí thế, Diệp Thu cũng
đã buông tấm thẻ tài khoản ra, nhàn nhạt nói một câu, xoay người chuẩn bị rời
khỏi.
“Diệp Thu!”
“Diệp Thu!”
Nhưng vào lúc này, quản lý đột nhiên gọi hắn.
Diệp Thu dừng bước, hơi nghiêng đầu, nghe thấy quản lý đứng sau hắn nói:
Diệp Thu dừng bước, hơi nghiêng đầu, nghe thấy quản lý đứng sau hắn nói:
“Hiện
tại câu lạc bộ vẫn chưa có tài khoản chiến đấu thích hợp nào cho cậu, cậu trước
hết làm bồi luyện trong đội đi!”
Bồi luyện… Một cao thủ từng sáng tạo nên một thời đại trong liên minh, giành được tất cả vinh quang cá nhân, vậy mà bây giờ lưu lạc đến mức làm bồi luyện.
Tôn Tường cảm thấy rất thích thú với việc sắp xếp này, lập tức lại gần ha ha cười bảo:
“Với trình độ của anh Diệp, huấn luyện nhất định không có vấn đề, bồi
luyện đứng đầu của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang không phải anh thì không
được nha!”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Chịu sự sỉ nhục này, vậy mà Diệp Thu vẫn cười được, quay người nhìn
về phía quản lý:
“Bồi luyện? Tôi nghĩ không cần đâu, hủy hợp đồng thôi!”
“Hủy hợp đồng? Cậu muốn chủ động hủy hợp đồng?”
“Hủy hợp đồng? Cậu muốn chủ động hủy hợp đồng?”
Vẻ mặt của quản lý trông rất
đáng suy ngẫm.
“Đúng, tôi yêu cầu hủy hợp đồng.”
“Đừng xúc động quá!”
“Đúng, tôi yêu cầu hủy hợp đồng.”
“Đừng xúc động quá!”
Tô Mộc Tranh vội vàng chạy đến ngăn cản. Liên minh có quy
định của liên minh, trong thời gian hợp đồng ngoại trừ nguyên nhân đặc biệt,
bên nào chủ động đưa ra yêu cầu hủy ước đều phải trả một khoản tiền bồi thường,
Diệp Thu bây giờ vẫn còn hợp đồng một năm rưỡi cùng Gia Thế, nếu yêu cầu hủy
ước, tổn thất sẽ rất lớn. Nhưng đối với Tô Mộc Tranh, cô càng sợ hãi việc Diệp
Thu rời khỏi.
“Ông chủ còn chưa đến mà, chờ ông chủ đến lại nói tiếp!”
“Ông chủ còn chưa đến mà, chờ ông chủ đến lại nói tiếp!”
Tô Mộc Tranh hi vọng
Diệp Thu có thể tỉnh táo lại.
Diệp Thu sớm đã nhìn thấy sự mỉa mai trên khóe miệng quản lý, hắn cười khổ quay về phía Tô Mộc Tranh lắc đầu:
Diệp Thu sớm đã nhìn thấy sự mỉa mai trên khóe miệng quản lý, hắn cười khổ quay về phía Tô Mộc Tranh lắc đầu:
“Mộc Tranh, em còn không hiểu sao? Muốn anh đi,
mới chính là mục đích của ông chủ. Sự tồn tại của anh đối với câu lạc bộ đã
không còn bất kỳ giá trị nào, chỉ là một gánh nặng tiền lương thôi.”
“Không phải thế, làm sao có thể là gánh nặng, thực lực của anh tuyệt đối không thua bất cứ ai.”
“Không phải thế, làm sao có thể là gánh nặng, thực lực của anh tuyệt đối không thua bất cứ ai.”
Tô Mộc Tranh nói.
“Đây không chỉ đơn giản là vấn đề thực lực, đây là kinh doanh, mà anh, từ trước đến giờ đều không có giá trị kinh doanh nào.”
“Đây không chỉ đơn giản là vấn đề thực lực, đây là kinh doanh, mà anh, từ trước đến giờ đều không có giá trị kinh doanh nào.”
Diệp Thu đáp.
“Cậu có chứ, nhưng chính cậu lựa chọn vứt bỏ nó.” Quản lý lúc này chợt lạnh lùng ngắt lời.
“Không sai, đây là lựa chọn của tôi.”
“Cậu có chứ, nhưng chính cậu lựa chọn vứt bỏ nó.” Quản lý lúc này chợt lạnh lùng ngắt lời.
“Không sai, đây là lựa chọn của tôi.”
Diệp Thu nói. Liên minh chuyên nghiệp
Vinh Quang hiện nay phát triển rực rỡ, nhà tài trợ cũng nhiều vô cùng. Siêu sao
cao thủ trong liên minh tự nhiên sẽ nhận quảng cáo, làm người đại diện phát
ngôn cho nhân vật. Nhưng bản thân Diệp Thu là một tuyển thủ hàng đầu, từ trước
đến nay lại luôn từ chối quảng cáo và phát ngôn, thậm chí cả phỏng vấn, họp báo
đều từ chối tham gia, hắn cứ như một dân mạng đến từ thời xa xưa, cẩn thận ẩn
giấu thân phận của mình trong thế giới giả tưởng này.
Đối với điều này, câu lạc bộ rất bất mãn. Bọn họ nhìn thấy bên người mình mọc một ngọn núi vàng nhưng lại chẳng cách nào đào móc trên đấy một chút lợi ích nào. Cuối cùng thực lực mạnh đến ngang tàng của Diệp Thu khiến câu lạc bộ nổi lên trong liên minh, chiếm đầy vẻ vang, mới khiến bọn họ dễ dàng tha thứ như thế. Nhưng với thành tích khó coi của hiện tại, mọi thứ đã không còn như trước.
“Liên minh thương mại hóa khiến chúng ta tồn tại được, nhưng bây giờ…”
Đối với điều này, câu lạc bộ rất bất mãn. Bọn họ nhìn thấy bên người mình mọc một ngọn núi vàng nhưng lại chẳng cách nào đào móc trên đấy một chút lợi ích nào. Cuối cùng thực lực mạnh đến ngang tàng của Diệp Thu khiến câu lạc bộ nổi lên trong liên minh, chiếm đầy vẻ vang, mới khiến bọn họ dễ dàng tha thứ như thế. Nhưng với thành tích khó coi của hiện tại, mọi thứ đã không còn như trước.
“Liên minh thương mại hóa khiến chúng ta tồn tại được, nhưng bây giờ…”
Diệp Thu
không thể nói được gì nữa, hắn cũng không biết sự phát triển này là tốt hay
xấu. Liên minh ngày nay ngập tràn hơi tiền, điều đầu tiên mà mỗi ông chủ của
các câu lạc bộ nghĩ đến là làm thế nào lợi dụng chiến đội kiếm được lợi nhuận.
Ôm theo tình yêu với trò chơi này, vì vinh dự mà không ngừng cố gắng, Diệp Thu
hoài niệm những ngày liên minh mới phát triển trong quá khứ. Mà hiện tại, theo
đuổi vinh dự, chẳng qua cũng chỉ vì mưu cầu một món lời càng lớn hơn.
Tô Mộc Tranh không nói thêm gì, cô vốn đi chung một con đường với Diệp Thu, cũng đã chứng kiến mọi chuyện của vị cao thủ nổi tiếng từ rất lâu này. Trong mắt đẫm lệ, cô biết, Diệp Thu thật sự muốn ra đi, ngăn hắn, cũng chỉ khiến hắn càng đau khổ hơn.
“Nếu đã như thế, em…”
“Không cần.”
Tô Mộc Tranh không nói thêm gì, cô vốn đi chung một con đường với Diệp Thu, cũng đã chứng kiến mọi chuyện của vị cao thủ nổi tiếng từ rất lâu này. Trong mắt đẫm lệ, cô biết, Diệp Thu thật sự muốn ra đi, ngăn hắn, cũng chỉ khiến hắn càng đau khổ hơn.
“Nếu đã như thế, em…”
“Không cần.”
Diệp Thu cười, cắt lời Tô Mộc Tranh, hắn biết cô muốn nói gì:
“Yên
tâm đi, anh còn chưa đến bước đường cùng, anh sẽ trở về.”
“Rất tốt, không hổ Diệp Thu mà tôi quen biết, thật có chí khí, thế thì hiện tại chúng ta nói đến chuyện tiền bồi thường hợp đồng đi! Thành thật mà nói, cậu ở Gia Thế đã nhiều năm, vất vả kiếm được vô vàn công lao, chúng tôi cũng không tuyệt tình thế đâu. Nếu cậu đã muốn đi, tất cả hãy ngồi xuống bàn bạc tốt đã nào, Hủy hợp đồng như thế nào?”
“Nói thẳng đi, điều kiện của mấy người là gì?”
“Rất tốt, không hổ Diệp Thu mà tôi quen biết, thật có chí khí, thế thì hiện tại chúng ta nói đến chuyện tiền bồi thường hợp đồng đi! Thành thật mà nói, cậu ở Gia Thế đã nhiều năm, vất vả kiếm được vô vàn công lao, chúng tôi cũng không tuyệt tình thế đâu. Nếu cậu đã muốn đi, tất cả hãy ngồi xuống bàn bạc tốt đã nào, Hủy hợp đồng như thế nào?”
“Nói thẳng đi, điều kiện của mấy người là gì?”
Diệp Thu hỏi.
“Thật thẳng thắng, điều kiện rất đơn giản, chỉ cần cậu tuyên bố giải nghệ.”
“Thật thẳng thắng, điều kiện rất đơn giản, chỉ cần cậu tuyên bố giải nghệ.”
Kinh lý nói.
“Giải nghệ! Điều kiện này mà mấy người bảo không tuyệt tình?”
“Giải nghệ! Điều kiện này mà mấy người bảo không tuyệt tình?”
Tô Mộc Tranh rất
tức giận. Diệp Thu năm nay 25 tuổi, đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp thi
đấu điện tử như bọn họ cũng đã tính cao tuổi, ở tuổi này giải nghệ không hề kỳ
quái. Nhưng Diệp Thu mới vừa tỏ rõ hắn không hề muốn buông tay, quản lý Gia Thế
đã lập tức đưa ra điều kiện là giải nghệ, đây rõ ràng là chĩa mũi nhọn vào hắn.
Tuyển thủ giải nghệ sẽ không có tư cách tham gia trận đấu chuyên nghiệp. Tuy rằng giải nghệ cũng có lúc quay trở về, nhưng liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang có quy định một năm sau mới được quay về đối với tuyển thủ giải nghệ. Phòng những người hôm nay giải nghệ hôm sau đổi sang đội khác chơi. Diệp Thu vốn đã là tuyển thủ lớn tuổi, mỗi một ngày đều rất quý báu, bây giờ lại muốn hắn lãng phí một năm. Một năm sau, dù hắn có quay về lần nữa, tuổi cao, không thi đấu suốt một năm để bảo trì trạng thái, chỉ với danh tiếng năm xưa, chiến đội nào nguyện ý thu nhận hắn cũng đã là một vấn đề rất lớn. Phải biết rằng Diệp Thu còn có một chỗ thiếu hụt trí mạng: Hắn từ chối những hoạt động thương mại.
Người thoạt nhìn không thể nào chấp nhận một điều kiện như vậy – Diệp Thu lại rất dứt khoát gật đầu:
Tuyển thủ giải nghệ sẽ không có tư cách tham gia trận đấu chuyên nghiệp. Tuy rằng giải nghệ cũng có lúc quay trở về, nhưng liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang có quy định một năm sau mới được quay về đối với tuyển thủ giải nghệ. Phòng những người hôm nay giải nghệ hôm sau đổi sang đội khác chơi. Diệp Thu vốn đã là tuyển thủ lớn tuổi, mỗi một ngày đều rất quý báu, bây giờ lại muốn hắn lãng phí một năm. Một năm sau, dù hắn có quay về lần nữa, tuổi cao, không thi đấu suốt một năm để bảo trì trạng thái, chỉ với danh tiếng năm xưa, chiến đội nào nguyện ý thu nhận hắn cũng đã là một vấn đề rất lớn. Phải biết rằng Diệp Thu còn có một chỗ thiếu hụt trí mạng: Hắn từ chối những hoạt động thương mại.
Người thoạt nhìn không thể nào chấp nhận một điều kiện như vậy – Diệp Thu lại rất dứt khoát gật đầu:
“Tôi đồng ý.”
“Anh điên rồi?”
“Anh điên rồi?”
Tô Mộc Tranh hoảng sợ.
“Mệt mỏi nhiều năm như vậy, nghỉ ngơi một năm có gì không tốt?”
“Mệt mỏi nhiều năm như vậy, nghỉ ngơi một năm có gì không tốt?”
Diệp Thu cười.
“Anh… Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
“Anh… Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Tô Mộc Tranh trăm điều khó hiểu.
“Không gì cả.”
“Không gì cả.”
Diệp Thu vừa quay đầu, phía quản lý đã nhanh chóng đưa đến một
phần giấy tờ, Diệp Thu nhận lấy nhìn sang, cười cười. Đối phương quả thật đã
sớm chuẩn bị a! Nghĩ rồi, Diệp Thu nhanh chóng ký lên tên mình.
Sắp rời khỏi rồi… Diệp Thu nhìn nơi mình đã ở suốt bảy năm này, hắn không nói thêm lời tạm biệt khách khí gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Em tiễn anh.”
Sắp rời khỏi rồi… Diệp Thu nhìn nơi mình đã ở suốt bảy năm này, hắn không nói thêm lời tạm biệt khách khí gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Em tiễn anh.”
Tô Mộc Tranh là người duy nhất theo sau hắn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment