THƯƠNG NHAU ĐỂ ĐÓ - CHƯƠNG 07 - Hamlet Trương & IRIS CAO - TRUYÊN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
THƯƠNG NHAU ĐỂ ĐÓ
truyenhoangdung |
Tác giả : Hamlet Trương, Iris Cao
CHƯƠNG 7: HIỆP ƯỚC BUÔNG TAY
Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi ra đi và nó khiến kết
thúc trở thành dễ dàng.
(Louisa May Alcott)
Tôi đun một ấm nước, đậy nắp và bật lửa, đứng canh. Tôi sốt ruột, muốn sớm có cà phê uống nên cứ mở nắp liên tục xem nước đã sôi chưa. Tôi không biết mình đã vô tình làm chậm đi chính cái việc mình đang chờ đợi. Trong khi đơn giản nhất là buông tay, vì những gì diễn ra theo quy luật thì không cần đến sự tác động của con người
Một người bạn hỏi tôi, phải làm sao khi người yêu muốn chia tay? Tôi nói với bạn tôi là hãy… chia tay trước! Để giữ thế chủ động.
Thế chủ động không phải chỉ sự vuốt ve cái tôi kiêu hãnh của bản thân, bảo toàn năng lượng cho chính mình trong cuộc tình này và những cuộc tình sau đó nữa.
Bạn có muốn một mối quan hệ kết thúc trong niềm đau và day dứt? Vậy thì sao bạn không buông tay trước cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn?
Buông…
Buông sớm hay buông muộn cũng là cả một nghệ thuật ứng xử của những người đang gặp phải những rạn vỡ trong tình yêu.
Buông sớm quá làm ta thấy mình bất lực, buông muộn thì sẽ cạn kiệt cảm xúc và khiến cả hai cùng bế tắc. Vậy làm sao để buông đúng lúc?
Đến một lúc nào đó, việc quan tâm chăm sóc người ấy đã không còn là một niềm hứng khởi mà bạn chỉ thấy mệt nhọc và trách nhiệm. Đến một lúc nào đó, việc chia sẻ mọi thứ với người ấy khiến bạn thấy không cần thiết dẫu họ vẫn muốn lắng nghe???
Tự nhiên, bạn quay trở lại thời kỳ nổi loạn, thích được tự do.
Tự nhiên mối quan hệ của bạn trở nên bình lặng, an toàn đến đáng sợ.
Một mối quan hệ đều đều và không có điểm nhấn là điều đáng sợ nhất. Như điện tâm đồ, phải lên, xuống, chứ thẳng băng nghĩa là tim bệnh nhân ngừng đập, y học tiến bộ đến mấy cũng phải bó tay!
Lâu rồi tôi không gặp lại người bạn kia, nhưng tôi biết hai đứa, sau ba đến bốn năm yêu nhau đã chính thức chia tay. Tôi thấy điều này tốt cho cả hai, và cả tôi nữa. Vì tôi không muốn mất đi người bạn nào, cuộc chia ly ấy diễn ra khi họ còn đủ tỉnh táo để giữ gìn những giá trị còn lại, trong khi ở nhiều cuộc tình khác, ra đi là chấm dứt tình bạn. Bây giờ họ vẫn là bạn, vẫn hỗ trợ nhau trong công việc, họ cũng không ngại ngần khi chia sẻ thông tin về… người mới và sẵn sàng giúp đỡ nhau như trước. Đó chính là sự nhiệm màu của một cuộc tình được “buông đúng lúc”.
Tôi sống rất duy tâm và tin vào linh cảm. Tôi nghĩ rằng số phận đã có sự sắp xếp nhất định với duyên nợ của mỗi con người. Cái gì đã là của mình, số phận sẽ có cách đưa nó trở về mà bản thân mình có nỗ lực chối bỏ cũng không được.
Bạn cũng vậy nhé! Hãy ký một hiệp ước với số phận. Sớm buông những thứ không thuộc về mình để nhận về những điều thiết thực. Đó cũng có thể coi là một chân lý bất biến của số phận.
HÃY YÊU THUƠNG - IRIS CAO
Người thứ nhất:
Tôi hai mươi sáu tuổi. Bị ung thư máu giai đoạn cuối.
Những tháng ngày quả thật u ám và tôi chẳng biết sao Chúa Trời lại chọn cho tôi nỗi đau này.
Đây là lần thứ bảy tôi phải chạy hóa trị, tóc rụng hết và chẳng trông chờ gì vào một người có tủy phù hợp để ghép và cứu rỗi mạng sống này.
Người thứ hai:
Em hai mươi hai tuổi. Bị ung thư thận giai đoạn cuối.
Lần đầu tiên gặp em là vào kỳ thứ bảy của đợt chạy hóa trị. Em gầy gò nhưng đôi mắt ánh lên sự mạnh mẽ, tôi biết em và tôi cũng như những người mang căn bệnh này đều tự nhiên có một sự chống chọi kịch liệt để được sống.
– Lần thứ mấy rồi?
Tôi hỏi.
– Thứ năm…
Em lí nhí.
– Còn anh đã là lần thứ bảy.
Chẳng biết vì sao nhưng chúng tôi quyết định ngồi lại bên nhau từ hôm ấy. Em là một cô gái tuyệt vời.
Tôi thích nắm tay em, dù rằng chỉ toàn là những vết kim tiêm nhưng nó ấm áp và hợp kỳ lạ với bàn tay tôi đầy sẹo.
Tôi thích vuốt tóc em, dù rằng những đợt chạy hóa trị đã làm nó rụng gần hết nhưng nó là sự tương đồng và thấu hiểu khi tôi cũng thế.
Tôi hiểu tận cùng nỗi đau của em khi phải gồng mình để sống, để được bên cạnh tôi, yêu thương tôi… dù chỉ thêm một ngày.
Chúng tôi yêu nhau, chỉ muốn cho nhau trọn vẹn ngày hôm nay, vì ngày mai chẳng thể nói trước được điều gì.
Ngồi bên em bây giờ, tôi chỉ chực khóc thật to. Tôi rất yêu em nhưng còn được bao ngày như thế.
Cuộc sống của những người được chọn trước cái chết thật đau đớn.
Tình yêu của những người được chọn trước cái chết thật xót xa.
Thế mà chưa một lần tôi thấy em khóc, chưa một lần tôi thấy em than đau.
Tất cả những gì em làm là ngồi yên lặng bên cạnh tôi.
– Em có sợ chết không?
Tôi lặng lẽ nhìn sang em.
– Em không sợ chết nhưng em muốn được sống.
Giọng em ngập ngừng.
– Vừa đủ?
Tôi hỏi rồi vội ôm em vào lòng.
Những người như chúng tôi – những người mà hôm này có thể là ngày cuối cùng trân trọng lắm cái giá trị của yêu thương. Không suy tính, không đắn đó, chẳng phân vân, lưỡng lự. Chúng tôi được đặc quyền thương bao la, yêu vĩ đại.
Yêu là yêu. Chẳng có thêm định nghĩa dài dòng nào phía sau.
Nó xuất phát từ hai con người có chung một nhịp đập.
Nó không phân biệt tuổi tác, giới tính, địa vị, sắc tộc.
Nó vốn dĩ thiêng liêng và không cần tượng đài.
Có thể tôi sẽ chẳng sống qua được hôm nay và khi các bạn đọc được những dòng này, chúng tôi đã về một miền khác, nơi những nỗi đau sẽ chẳng thể chạm tới chúng tôi, nơi vĩnh viễn chúng tôi có thể ngồi lại với nhau và mơ về ngày mai.
Bạn là người bình thường?
Bạn là người mắc bệnh hiểm nghèo?
Bạn là người đồng tính?
Thời gian không phải là kẻ hào phòng.
Đừng suy nghĩ, hãy cứ yêu thương…
Tôi đun một ấm nước, đậy nắp và bật lửa, đứng canh. Tôi sốt ruột, muốn sớm có cà phê uống nên cứ mở nắp liên tục xem nước đã sôi chưa. Tôi không biết mình đã vô tình làm chậm đi chính cái việc mình đang chờ đợi. Trong khi đơn giản nhất là buông tay, vì những gì diễn ra theo quy luật thì không cần đến sự tác động của con người
Một người bạn hỏi tôi, phải làm sao khi người yêu muốn chia tay? Tôi nói với bạn tôi là hãy… chia tay trước! Để giữ thế chủ động.
Thế chủ động không phải chỉ sự vuốt ve cái tôi kiêu hãnh của bản thân, bảo toàn năng lượng cho chính mình trong cuộc tình này và những cuộc tình sau đó nữa.
Bạn có muốn một mối quan hệ kết thúc trong niềm đau và day dứt? Vậy thì sao bạn không buông tay trước cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn?
Buông…
Buông sớm hay buông muộn cũng là cả một nghệ thuật ứng xử của những người đang gặp phải những rạn vỡ trong tình yêu.
Buông sớm quá làm ta thấy mình bất lực, buông muộn thì sẽ cạn kiệt cảm xúc và khiến cả hai cùng bế tắc. Vậy làm sao để buông đúng lúc?
Đến một lúc nào đó, việc quan tâm chăm sóc người ấy đã không còn là một niềm hứng khởi mà bạn chỉ thấy mệt nhọc và trách nhiệm. Đến một lúc nào đó, việc chia sẻ mọi thứ với người ấy khiến bạn thấy không cần thiết dẫu họ vẫn muốn lắng nghe???
Tự nhiên, bạn quay trở lại thời kỳ nổi loạn, thích được tự do.
Tự nhiên mối quan hệ của bạn trở nên bình lặng, an toàn đến đáng sợ.
Một mối quan hệ đều đều và không có điểm nhấn là điều đáng sợ nhất. Như điện tâm đồ, phải lên, xuống, chứ thẳng băng nghĩa là tim bệnh nhân ngừng đập, y học tiến bộ đến mấy cũng phải bó tay!
Lâu rồi tôi không gặp lại người bạn kia, nhưng tôi biết hai đứa, sau ba đến bốn năm yêu nhau đã chính thức chia tay. Tôi thấy điều này tốt cho cả hai, và cả tôi nữa. Vì tôi không muốn mất đi người bạn nào, cuộc chia ly ấy diễn ra khi họ còn đủ tỉnh táo để giữ gìn những giá trị còn lại, trong khi ở nhiều cuộc tình khác, ra đi là chấm dứt tình bạn. Bây giờ họ vẫn là bạn, vẫn hỗ trợ nhau trong công việc, họ cũng không ngại ngần khi chia sẻ thông tin về… người mới và sẵn sàng giúp đỡ nhau như trước. Đó chính là sự nhiệm màu của một cuộc tình được “buông đúng lúc”.
Tôi sống rất duy tâm và tin vào linh cảm. Tôi nghĩ rằng số phận đã có sự sắp xếp nhất định với duyên nợ của mỗi con người. Cái gì đã là của mình, số phận sẽ có cách đưa nó trở về mà bản thân mình có nỗ lực chối bỏ cũng không được.
Bạn cũng vậy nhé! Hãy ký một hiệp ước với số phận. Sớm buông những thứ không thuộc về mình để nhận về những điều thiết thực. Đó cũng có thể coi là một chân lý bất biến của số phận.
HÃY YÊU THUƠNG - IRIS CAO
Người thứ nhất:
Tôi hai mươi sáu tuổi. Bị ung thư máu giai đoạn cuối.
Những tháng ngày quả thật u ám và tôi chẳng biết sao Chúa Trời lại chọn cho tôi nỗi đau này.
Đây là lần thứ bảy tôi phải chạy hóa trị, tóc rụng hết và chẳng trông chờ gì vào một người có tủy phù hợp để ghép và cứu rỗi mạng sống này.
Người thứ hai:
Em hai mươi hai tuổi. Bị ung thư thận giai đoạn cuối.
Lần đầu tiên gặp em là vào kỳ thứ bảy của đợt chạy hóa trị. Em gầy gò nhưng đôi mắt ánh lên sự mạnh mẽ, tôi biết em và tôi cũng như những người mang căn bệnh này đều tự nhiên có một sự chống chọi kịch liệt để được sống.
– Lần thứ mấy rồi?
Tôi hỏi.
– Thứ năm…
Em lí nhí.
– Còn anh đã là lần thứ bảy.
Chẳng biết vì sao nhưng chúng tôi quyết định ngồi lại bên nhau từ hôm ấy. Em là một cô gái tuyệt vời.
Tôi thích nắm tay em, dù rằng chỉ toàn là những vết kim tiêm nhưng nó ấm áp và hợp kỳ lạ với bàn tay tôi đầy sẹo.
Tôi thích vuốt tóc em, dù rằng những đợt chạy hóa trị đã làm nó rụng gần hết nhưng nó là sự tương đồng và thấu hiểu khi tôi cũng thế.
Tôi hiểu tận cùng nỗi đau của em khi phải gồng mình để sống, để được bên cạnh tôi, yêu thương tôi… dù chỉ thêm một ngày.
Chúng tôi yêu nhau, chỉ muốn cho nhau trọn vẹn ngày hôm nay, vì ngày mai chẳng thể nói trước được điều gì.
Ngồi bên em bây giờ, tôi chỉ chực khóc thật to. Tôi rất yêu em nhưng còn được bao ngày như thế.
Cuộc sống của những người được chọn trước cái chết thật đau đớn.
Tình yêu của những người được chọn trước cái chết thật xót xa.
Thế mà chưa một lần tôi thấy em khóc, chưa một lần tôi thấy em than đau.
Tất cả những gì em làm là ngồi yên lặng bên cạnh tôi.
– Em có sợ chết không?
Tôi lặng lẽ nhìn sang em.
– Em không sợ chết nhưng em muốn được sống.
Giọng em ngập ngừng.
– Vừa đủ?
Tôi hỏi rồi vội ôm em vào lòng.
Những người như chúng tôi – những người mà hôm này có thể là ngày cuối cùng trân trọng lắm cái giá trị của yêu thương. Không suy tính, không đắn đó, chẳng phân vân, lưỡng lự. Chúng tôi được đặc quyền thương bao la, yêu vĩ đại.
Yêu là yêu. Chẳng có thêm định nghĩa dài dòng nào phía sau.
Nó xuất phát từ hai con người có chung một nhịp đập.
Nó không phân biệt tuổi tác, giới tính, địa vị, sắc tộc.
Nó vốn dĩ thiêng liêng và không cần tượng đài.
Có thể tôi sẽ chẳng sống qua được hôm nay và khi các bạn đọc được những dòng này, chúng tôi đã về một miền khác, nơi những nỗi đau sẽ chẳng thể chạm tới chúng tôi, nơi vĩnh viễn chúng tôi có thể ngồi lại với nhau và mơ về ngày mai.
Bạn là người bình thường?
Bạn là người mắc bệnh hiểm nghèo?
Bạn là người đồng tính?
Thời gian không phải là kẻ hào phòng.
Đừng suy nghĩ, hãy cứ yêu thương…
No comments
Post a Comment