SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 06 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 06: HÔN SỰ 3
- Con biết mà! Mẹ, mẹ cũng phải chú ý
sức khỏe nhé! Lớn tuổi rồi, có chuyện gì thì nghĩ thoáng một chút, đừng có cãi
nhau với bố vì những việc nhỏ, sức khỏe của mình quan trọng hơn!
Nói mãi nói
mãi, Hy Lôi sợ mình không nhịn được sẽ khóc.
- Mẹ biết rồi, con cũng thế, phải hòa
hợp với Hứa Bân đấy! Ở nhà người ta cũng phải ngoan ngoãn, chăm chỉ một chút.
Hy Lôi đáp lời rồi mau chóng cúp điện
thoại. Cuối cùng không kìm được, nước mắt tuôn ra. Cô biết, mình đã lớn rồi, mẹ
cũng già rồi, không còn là một cô gái lúc nào cũng có thể thổ lộ tâm sự với mẹ
được nữa. Tương lai chỉ có mình mình đối mặt.
Tháng 10, cuối cùng cũng đã tới ngày
quan trọng nhất trong cuộc đời Hy Lôi và Hứa Bân. Khoác lên mình chiếc váy
cưới, trông Hy Lôi đẹp ngất ngây, chiếc xe hoa đưa Hy Lôi đi qua nửa thành phố,
Hứa Bân nắm tay cô, ánh mắt anh ngập trong nụ cười. Giây phút đó, hạnh phúc vẫn
tràn đầy trong tim.
Bố Hứa Bân có rất nhiều bạn bè, họ hàng
thân thích nhà Hứa Bân đa số là sống ở thành phố này, tiệc cưới ngồi kín 50
bàn, vô cùng xa hoa. Bố mẹ Hy Lôi từ thành phố C tới. Trong lễ cưới, người chủ
trì hôn lễ yêu cầu cô dâu chú rể cúi lưng chào bố mẹ đôi bên, nói những câu rất
lãng mạn, khi cúi lưng trước mẹ, Hy Lôi rơi nước mắt, hôn nhân có lẽ là một
khởi đầu mới trong cuộc đời, mặc dù từ khi học đại học phải sống xa nhà, sống ở
ngoài đã mấy năm, nhưng khi thực sự phải rời khỏi gia đình mà mình từng sinh ra
và lớn lên, bước chân vào một gia đình khác, trong lòng cô bỗng thấy thật hụt
hẫng.
Lúc ăn cơm, mẹ Hy Lôi kéo tay bà thông
gia Phương Xảo Trân:
- Chị thông gia, tôi giao con cho chị,
nó vẫn còn trẻ con, còn nhiều tật xấu lắm, chị cứ dạy bảo cháu nó nhé.
Mẹ chồng cũng hoan hỉ ra mặt:
- Chị yên tâm đi, tôi sẽ coi Hy Lôi như
con gái ruột của mình.
Hôn lễ kết thúc, bố mẹ cũng quay về.
Hy Lôi cảm thấy thật hụt hẫng, vừa mệt
vừa đau buốt cả lưng. Vừa về tới phòng mới, cô đã ngã vật ra giường.
Buổi tối, bố Hứa Bân còn ở bên ngoài
uống rượu và chơi bài với mấy người bạn nữa, mẹ chồng ở nhà, chờ bạn bè về hết
thì dọn dẹp nhà cửa rồi ngồi ở phòng khách xem tivi.
Bởi vì trong nhà có người già nên bạn
bè cảm thấy không tiện nên không ai tới “quậy động phòng”. Hứa Bân tắm xong,
cười cười bò lên giường. Hy Lôi đã cảm thấy rất mệt, nhưng nghĩ ít nhiều đêm
nay cũng là đêm tân hôn, không muốn Hứa Bân mất hứng.
Đây không phải là lần đầu tiên nên mọi
thứ đều rất nhẹ nhàng, Hứa Bân thuần thục cởi áo cho Hy Lôi, nhẹ nhàng tắt đèn.
Ánh trăng đêm thu rọi vào phòng, soi sáng làn da trắng ngần của Hy Lôi. Hứa Bân
tham lam hôn lên cái bụng nhỏ, cánh tay, cổ, môi của Hy Lôi, cơn buồn ngủ trong
cô cũng dần dần tan biến, không lâu sau, cả căn phòng đã ngập trong mùi hương
của hạnh phúc.
Dù sao cũng còn trẻ, Hứa Bân nổi hứng,
ghé sát tai cô nói:
- Cưng, em lên đi!
Hy Lôi xấu hổ không chịu, Hứa Bân cứ quấn
lấy cô, lúc này cô mới miễn cưỡng trèo lên. Mái tóc dài tung ra, Hy Lôi nhẹ
nhàng chuyển động thân hình, Hứa Bân phát ra những âm thanh hưởng thụ.
Tiếng tivi bên ngoài không biết đã nhỏ
đi từ lúc nào, nhưng đôi vợ chồng trẻ vẫn không hề phát hiện ra, Hứa Bân phát
ra âm thanh rất to. Bỗng dưng Hy Lôi cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi
tới, cửa phòng bị mở ra, mẹ chồng giận dữ đứng sau lưng, không bật đèn.
Hy Lôi và Hứa Bân cứng đờ người. Ham
muốn vừa mới dâng lên trong thoáng chốc đã biến mất không để lại dấu vết. Hy
Lôi vẫn ngồi trên người Hứa Bân, cả người lõa lồ. Mẹ chồng đứng ở đó mấy giây,
rồi ra sức đẩy Hy Lôi một cái, Hứa Bân vội vàng lấy chăn che lên cho cô.
Ba người im lặng trong bóng tối mấy
giây. Trong đầu Hy Lôi nghe như có một tiếng nổ, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hứa Bân vừa giận vừa xấu hổ, gắt lên:
- Mẹ, mẹ làm cái gì thế! Ra ngoài đi!
Mẹ chồng mở miệng, trong giọng nói của
bà có sự hà khắc không thể tha thứ:
- Hứa Bân, mẹ nói cho con biết, còn trẻ
muốn chơi thế nào cũng được, nhưng con phải nhớ, tuyệt đối không được để đàn bà
trèo lên trên con!
Hứa Bân vội vàng nói:
- Con biết rồi, mẹ ra ngoài mau đi!
Mẹ chồng quay người đi ra. Hy Lôi bị mẹ
chồng đẩy sang một bên, vẫn đang vùi mình vào chăn nghẹn ngào khóc, một cảm
giác nhục nhã đã choán hết cả tư duy cô. Hứa Bân an ủi cô rất lâu nhưng Hy Lôi
vẫn không nói gì. Cả đêm không nói. Đêm tân hôn đã kết thúc trong tình cảnh
thật nực cười. Ánh trăng ngoài cửa sổ không biết đã biến mất từ lúc nào, cả
trời đất ngập trong bóng tối khổng lồ và sự yên tĩnh vô tận, Hy Lôi mệt mỏi vô
cùng, nhưng không tài nào dỗ giấc được, vừa nãy mẹ chồng lao vào rồi đẩy cô ra
đã khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Đây chính là cuộc hôn nhân mà cô sắp
phải đối mặt, một tương lai không thể dự báo được.
No comments
Post a Comment