SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 81 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 81: BÀ MẸ CHỒNG ĐIÊN KHÙNG 1
Xuân qua hè
tới, thời gian trôi nhanh như một cơn gió lọt qua khe cửa. Hy Lôi cũng như đa
số các cô gái đơn thân khác, vẻ ngoài thì bình thản nhưng trong lòng thì như có
một ngọn lửa đang thiêu đốt, ngày nào cũng bận rộn biên tập, viết bản thảo,
cuối tuần đi leo núi, có lúc thì đi thăm Mai Lạc và Đóa Đóa, ngày tháng trôi
qua êm ả. Các đồng nghiệp cùng tòa soạn rất lâu sau đó mới biết chuyện Hy Lôi
ly hôn, họ cũng bắt đầu nhiệt tình giúp cô giới thiệu bạn trai, Hy Lôi đều khéo
léo từ chối, tạm thời cô vẫn không muốn có bất cứ người nào hoặc việc gì phá
hỏng mặt hồ đang phẳng lặng trong cô.
Quân Quân và
Phó Hinh Doãn sau khi tốt nghiệp thì tìm được việc làm ở thành phố B, ở lại bên
cha mẹ và nhanh chóng cử hành hôn lễ. Hy Lôi quay về dự đám cưới em trai, nhìn
họ hạnh phúc, tự trong thâm tâm mình, cô cũng thấy ngưỡng mộ họ, một tình yêu
trong sáng, hai đứa trẻ cũng trong sáng, vào thời đại vật chất đi trước mọi thứ
này thì những người như họ đã không còn nhiều nữa.
Có lúc nhìn
Mai Lạc bế Đóa Đóa, Hy Lôi cũng nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Đóa Đóa đã biết gọi
mấy tiếng “bố, mẹ” rồi, nhìn thấy Hy Lôi, lúc nào nó cũng toét miệng ra cười.
Ngoại trừ việc có một bà mẹ chồng hay cằn nhằn thì cuộc sống của Mai Lạc đã
không còn gì thiếu thốn nữa.
Hôm nay, làm
xong công việc của cả ngày, Hy Lôi tắt điện thoại, đang định ra về thì nhận
được điện thoại của Tùng Phi. Nếu Mai Lạc có chuyện gì đó thì đều đích thân gọi
điện cho Hy Lôi, lần này là Tùng Phi gọi tới, Hy Lôi bắt máy, có một dự cảm
không lành dâng lên trong tim.
Giọng nói
của anh có vẻ gì đó thấp thỏm, bất an:
- Hy Lôi, em
mau tới đây, xảy ra chuyện rồi, em trông Mai Lạc giúp anh.
- Sao thế?
- Xảy ra
chuyện rồi, đứa bé mất tích rồi, hôm nay mẹ anh ra ngoài mua thức ăn, về nhà
thì không thấy đứa bé đâu nữa. Giờ Mai Lạc đang khóc dữ lắm, như phát điên lên
rồi. Chẳng nói rõ được câu nào cả. Em mau tới đây! Anh báo cảnh sát rồi, người
ta đang lấy lời khai, lát nữa sẽ đi tìm con, em mau tới đây.
Cúp điện
thoại, Hy Lôi không nghĩ ngợi gì, lao thẳng xuống cầu thang, trong lòng thầm
cầu nguyện: cầu trời phù hộ cho không có việc gì xảy ra, đứa trẻ không sao, Mai
Lạc cũng không sao.
Buổi chiều,
không biết trời đổ mưa to từ lúc này, trời đã tối sầm lại, dòng xe cộ đi lại như
mắc cửi trên đường, chiếc taxi nào đi qua cũng vội vội vàng vàng, không cái nào
dừng lại. Buổi sáng ra đường không biết là trời sẽ mưa nên không mang ô theo,
cũng chẳng có áo khoác, chỉ mặc một cái váy liền, Hy Lôi run lập cập trong mưa,
một cơn gió lạnh buốt thổi tới, cái lạnh từ trong tim cô tỏa ra. Lạnh!
Liêu Phàm
lặng lẽ ngồi chờ, cô gái mà anh đang chờ đến muộn.
Cô gái đó có
mái tóc dài, xoăn, váy chấm gối, gương mặt ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng nhưng
tinh tế, có vẻ sang trọng và có khí chất. Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, cô
thoải mái giới thiệu về bản thân:
- Tôi tên là
Lưu Di Quân, làm việc ở công ty x x, năm nay 29 tuổi.
Liêu Phàm
mỉm cười nghe cô nói xong bèn hỏi:
- Cô uống
gì?
Đây là đối tượng mà người mẹ ở tận nước ngoài nhờ bạn giới thiệu cho anh,
lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên không thể coi thường.
Hai người
gọi món, Liêu Phàm còn chưa nói gì, cô gái đã mở miệng:
- Tôi nói
thẳng nhé! Chúng ta đều đã là người trưởng thành cả rồi, cũng cùng chung một
mục tiêu nên mới ngồi ở đây, tôi không thấy ác cảm với việc đi coi mắt để giải
quyết chuyện hôn nhân đại sự, trực tiếp như vậy sẽ giảm bớt được nhiều phiền
phức sau này. Không cần phải như hồi trẻ, yêu nhau, chơi những trò lãng mạn,
đến khi kết hôn hai bên lại không thể đối mặt với hiện thực rồi nảy sinh mâu
thuẫn.
- Đúng, tôi
rất tán thành.
Trong lòng Liêu Phàm dấy lên một tia hy vọng, có thể lần này
sẽ không phải thất vọng ra về nữa, ít nhất thì đây cũng là một cô gái nhanh
nhẹn, thẳng thắn và đơn giản.
- Vậy tôi
nói thẳng nhé! Chúng ta nên nêu thẳng ra điều kiện của mình và hy vọng về đối
phương, hai bên cùng cân nhắc xem, nếu cảm thấy được thì tiếp tục qua lại, nếu
không được thì cũng không làm lãng phí thời gian của đôi bên.
Liêu Phàm
càng thấy có hứng thú:
- Ồ! Cũng
không tồi, vậy cô nói đi, cô muốn tìm hiểu điều gì?
Cô gái đỏ
mặt, nói:
- Người giới
thiệu chỉ nói anh có sự nghiệp thành công, có nhà có xe. Vậy thì anh ở nhà gì,
đi xe gì? Yêu cầu của tôi là, ít nhất cũng phải ở nhà rộng 5 phòng, xe ít nhất
cũng phải từ 200 nghìn trở lên.
Cô gái nói
xong, Liêu Phàm nhìn ra cửa sổ rồi cười.
- Anh cười
cái gì? Anh có thể không có, nhưng anh không thể mỉa mai suy nghĩ của tôi,
chẳng nhẽ đàn bà không nên có yêu cầu về phương diện kinh tế với đàn ông sao?
Dừng lại vài
giây, Liêu Phàm nghiêm mặt đáp:
- Thưa cô
Lưu Di Quân, tôi nghĩ tôi thực sự không phù hợp với yêu cầu của cô.
Cô gái có vẻ
thất vọng, nhưng vẫn không cam tâm:
- Thực ra
cũng không phải tuyệt đối là thế, còn xem người thế nào đã.
Liêu Phàm
lại cười:
- Tôi thấy
tôi nên đổi căn biệt thự của mình thành ngôi nhà chung cư với 5 phòng và đổi
cái xe 1 triệu của tôi thành xe 200 nghìn thì mới phù hợp với yêu cầu của cô.
Cô gái vừa
nghe vậy, trong lòng đã chuyển lo thành mừng, cười tươi như hoa, nhưng lại cảm
thấy ngượng ngùng, đang định chuyển chủ đề thì Liêu Phàm đã đứng lên chuẩn bị
rời đi:
- Xin lỗi,
tôi còn có chút việc, đi trước đây.
Cô gái hơi
bối rối:
- Này! Anh
như thế là ý gì?
Trước khi
đi, Liêu Phàm còn nói một hơi:
- Thực ra
tôi thực sự không phản đối việc phụ nữ có một vài yêu cầu với điều kiện kinh tế
của người đàn ông, nhưng hoàn toàn có thể tự mình quan sát, và rất dễ để quan
sát ra, này, xe tôi để ngay bên ngoài. Không cần thiết lần đầu tiên gặp mặt đã
nói ra như thế!
Nói xong anh
thanh toán tiền, để lại một mình cô gái ngượng ngùng ngồi ở nơi đó.
Từ quán đi
ra, không biết trời mưa từ lúc nào, ngồi trong xe, hút một điếu thuốc, trong
lòng anh không thể bình tĩnh lại nữa. Thời tiết này, tình cảnh này khiến người
ta dở khóc dở cười. Liêu Phàm nhớ lại Diệp Hy Lôi, cái cô gái đã từng bước chân
vào cuộc đời anh rồi bỗng dưng mất tích ấy, không biết giờ đây đang làm gì?
Bỗng dưng
anh có một ham muốn. Liêu Phàm xuống xe, mua toàn bộ tạp chí phụ nữ của một sạp
báo ven đường, lòng nóng như lửa đốt, anh giở xem từng quyển, cuối cùng ở trang
bìa của một tạp chí cũng nhìn thấy cái tên của biên tập, cái tên quen thuộc,
Diệp Hy Lôi. Sau đó anh lại tìm được địa chỉ của tờ tạp chí đó. Giây phút đó,
niềm vui trong tim anh không khác gì chàng thiếu niên đang chìm đắm trong mối
tình đầu, anh đạp phanh, lái nhanh về phía cơ quan của Hy Lôi.
Hy Lôi đứng
dưới lầu, chờ đến nửa tiếng đồng hồ mà không đón được chiếc taxi nào. Từ đằng
xa lại có một chiếc taxi trờ tới, cô bất chấp tất cả, lao ra, giang rộng tay,
lúc này một chiếc xe màu đen cũng lao tới, chiếc xe dừng gấp lại, Hy Lôi không
tránh kịp, ngã ngay trước xe.
Chàng trai
xuống xe, Hy Lôi nhìn cái là nhận ngay ra anh, hơi kinh ngạc:
- Tình cờ
quá, gặp anh ở đây. Xin lỗi, tôi quay về bị mất điện thoại, sau đó lại đổi số
khác nên...
Lần này cô
không quên anh. Anh đưa tay ra đỡ cô dậy, anh không nói mình tới đây để tìm cô,
cũng nói:
- Đúng thế!
Tình cờ quá. Cô đi đâu vậy, để tôi đưa đi.
No comments
Post a Comment