SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 78 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 78: RẼ LỐI GẶP AI 1
Quân Quân
dùng khoản tiền thưởng của cuộc thi chơi game để trả cho chị gái. Mẹ sau khi đã
bình tĩnh lại gọi điện cho Hy Lôi, dặn cô phải chăm sóc bản thân mình, khi nào
không quá bận rộn với công việc thì nên ra ngoài đi dạo hoặc đi du lịch. Từ sau
chuyến đi Vân Nam du lịch với Hứa Bân trước khi cưới, suốt năm trời cãi vã
nhau, đã lâu lắm rồi cô không đi du lịch. Đề nghị của mẹ không sai, đúng là cô
nên đi du lịch cho thoải mái.
Lại là một
cuối tuần, buổi trưa cô đến ngân hàng, định nhân tiện tới Công ty du lịch hỏi
tư vấn một chút. Nhìn thấy các đôi tình nhân đi trên đường, cảm giác lạc lõng
lại dâng lên trong tim, đi qua một khách sạn, có một đôi trẻ đang cử hành hôn
lễ, chiếc xe hoa được trang trí rất lộng lẫy dừng bên ngoài khách sạn, cô dâu
mặc váy cưới, tay cầm hoa cưới, nụ cười tươi rói nắm tay chú rể, đi vào khách
sạn trong vòng vây ấm áp của mọi người. Tất cả chỉ như mới ngày hôm qua, một
ngày nào đó của năm ngoái, chẳng phải cô cũng mang theo tất cả những mơ mộng
của tuổi con gái, nắm tay Hứa Bân, nhận lời chúc phúc của bạn bè thân thiết, đi
vào thánh đường của hôn nhân, và cũng đi vào nấm mồ của tình yêu.
Khi nhìn lại
tấm biển đặt trước khách sạn, trên đó viết “Chú rể Hứa Bân”, rồi nhìn lại cái
bóng đàn ông đang bước vào trong, chẳng phải anh ta thì là ai.
Hy Lôi bật
cười không thành tiếng, thế giới này nhỏ quá. Cô vội vã bỏ đi, sợ tức cảnh rồi
sinh tình, khiến sự yếu đuối lại khống chế con tim, sợ rằng mình không chịu
được mà lại rơi nước mắt.
Một lúc sau
thì tới công ty du lịch, nói rõ mục đích của mình, nhân viên lễ tân bắt đầu nhiệt
tình giới thiệu cho Hy Lôi vài tuyến du lịch đang hot và cả bảng giá thời gian
gần đây. Hy Lôi lặng lẽ lắng nghe, cũng không biết cô ấy đang nói gì, chỉ gật
đầu.
- Nếu chị đã
từng tới Vân Nam thì hay là bây giờ đi năm thành phố ở Hoa Đông, non nước Giang
Nam giờ phong cảnh rất đẹp, khí hậu cũng tốt, chơi xong ở Tô Châu thì tới
Thượng Hải mua sắm, cảm nhận một chút sự phồn hoa của thành phố lớn, tuyến đi
này thú vị lắm.
- Thượng
Hải!
Hai chữ “Thượng Hải” nhảy vào đầu Hy Lôi, bỗng dưng khiến cô nhớ ra một
người, người đã từng mang lại cho Hy Lôi những nhịp rung động đầu tiên của con
tim, rồi cũng để lại cho Hy Lôi nỗi thất vọng vô bờ - Châu Cường. Anh ở Thượng
Hải. Giờ anh đang làm gì? Anh vẫn khỏe chứ? Còn nhớ tới cô gái tóc dài váy trắng
ở trường đại học năm xưa không?
Bỗng dưng cô
muốn gọi điện thoại cho anh, giờ cô đã không còn ước vọng xa xỉ là có được tình
yêu của anh nữa, chỉ muốn nghe giọng nói trầm ấm và quyến rũ của anh mà thôi,
chỉ cần được nghe anh an ủi là tốt rồi.
Đứng ở cổng
công ty du lịch, nhân lúc chút dũng khí và bốc đồng nhất thời còn tồn tại, cô
ấn số của anh.
Bên kia điện
thoại vang lên tiếng ồn ào, rồi Châu Cường nghe máy:
- Hy Lôi à?
Cậu chờ một chút!
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi vội vã, có lẽ là
tìm một nơi nào đó yên tĩnh rồi mới nói.
Hy Lôi!
- Ừm! Tớ...
Điện thoại kết nối rồi Hy Lôi mới phát hiện ra, mình cũng không biết vì sao
lại gọi cú điện thoại này, rốt cuộc thì mình muốn nói cái gì.
- Có việc gì
không? Sao bỗng dưng lại gọi điện cho tớ? Cậu đã bao giờ gọi điện cho tớ đâu.
Lần trước về thành phố A, muốn gặp cậu nhưng cậu cũng không chịu.
Nói tới
chuyện lần trước anh tới thành phố A nhưng Hy Lôi tránh mặt, nước mắt cô lại
trào ra. Đó là lúc cô đang đau khổ nhất, đang tìm kiếm sự giải thoát, để tránh
điều tiếng không hay, cô đành cắn răng từ chối, còn Hứa Bân khi đó lại đã có
người mới trong tay. Bao nhiêu tủi thân, uất ức khiến cô lập tức thổ lộ với
Châu Cường:
- Lần trước,
thời gian đó tớ đang ly hôn! Giờ tớ ly hôn rồi.
Vốn tưởng
rằng Châu Cường sẽ nói những lời an ủi, nhưng không, sau một sự im lặng kéo
dài, im lặng tới nỗi Hy Lôi tưởng đầu dây bên kia đã dập máy. Một lúc sau Châu
Cường nói giọng phẫn nộ:
- Vì sao bây
giờ cậu mới nói với tớ? Hy Lôi, cậu ngốc quá. Tớ từng tưởng rằng vì tớ không đủ
dũng cảm và lo nghĩ quá nhiều nên mới để mất cậu, bây giờ tớ mới biết, chúng ta
quả thực không có duyên phận. Tớ tưởng rằng mình công thành danh toại, có thể
tỏ tình với cậu thì cậu đã lấy chồng, nhưng tớ bất chấp tất cả, tưởng rằng có
thể vãn hồi, nhưng đúng vào lúc tớ đã từ bỏ thì cậu lại nói với tớ, cậu ly hôn
rồi.
Châu Cường
có vẻ rất kích động, Hy Lôi không hiểu vì sao, chỉ hỏi:
- Cậu nói
thế là sao?
Châu Cường
thở dài một tiếng, dường như đang cố nuốt những cảm xúc phức tạp của mình khi
đó xuống đáy lòng:
- Cậu biết
không, có một vai diễn, gọi là vợ, trong cuộc sống của tớ cần một vai diễn như
thế, thế là tớ đã chọn một người phù hợp với tớ. Hy Lôi, bây giờ là 12 giờ
trưa, trưa nay, bây giờ, ngay lập tức, tớ sẽ cử hành hôn lễ, với một người đàn
bà.
Bao nhiêu
dũng khí và bốc đồng bất chấp tất cả để gọi điện thoại cho Châu Cường ban nãy
giờ lập tức tan biến, Hy Lôi máy móc nói:
- Ồ! Thế hả?
Vậy thì chúc cậu hạnh phúc!
- Nhưng, Hy
Lôi, cậu nghe đây, vừa nãy tớ đã nói, cho dù thế nào, nếu cậu gặp khó khăn tớ
cũng sẽ giúp cậu, cho dù là lúc nào, nơi nào, cậu gọi điện thoại tới, nếu cậu
cần thì tớ sẽ lập tức xuất hiện. Cậu phải sống cho thật tốt.
Hy Lôi dùng
mu bàn tay lau nước mắt, hứa:
- Tớ sẽ sống
tốt, cậu cũng phải sống hạnh phúc nhé.
Bên kia có
tiếng người gọi từ đằng xa:
- Châu
Cường, làm gì thế? Bắt đầu rồi, mau lên, bây giờ còn nghe điện thoại gì nữa?
- Đám cưới
sắp bắt đầu rồi, cậu đi đi! Tớ sẽ sống tốt.
- Hy Lôi,
nhớ lời tớ nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.
Cúp điện
thoại, cô nói thầm với Châu Cường ở trong lòng: Không đâu, sau này tớ sẽ không
gọi điện thoại cho cậu nữa, duyên phận giữa chúng ta đến đây là chấm dứt, níu
kéo thêm cũng không được gì, cuối cùng chỉ là sự đau khổ của ba người. Từ nay
về sau, bất cứ tình cảm nào mang lại đau khổ cho bản thân, mình đều không được
bước chân vào. Hy Lôi phảng phất như nhìn thấy cánh cửa ánh sáng đã đóng sập
trước mặt mình.
Ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, thời tiết thật
tốt. Hôm nay là một ngày đẹp, rất hợp để kết hôn. Hy Lôi lại bước chân vào công
ty du lịch, quyết định đi Giang Nam du lịch, đi Thượng Hải để xem thế giới đô
thị phồn hoa. “Cho dù cả thế giới không còn ai yêu bạn, bạn cũng phải học cách
yêu bản thân mình”. Đây là lời một bài hát mà cô từng nghe hồi học đại học, hôm
nay nghĩ lại mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc của nó.
No comments
Post a Comment