SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 72 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 72:TRẬN CHIẾN LY HÔN 1
Sự thất bại
trong sự nghiệp và những biến cố trong hôn nhân trong phút chốc đã quật ngã Hy
Lôi, nỗi đau trong lòng, ngoại trừ Mai Lạc thì Hy Lôi không thể nói cho bất cứ
ai, ngày nào về tới nhà cô cũng không muốn ăn uống, sáng dậy thì rửa mặt bằng
nước mắt, ban ngày đi làm vẫn phải cố để gượng cười, giả bộ như không có chuyện
gì. Mai Lạc nghe kể về những hành vi của Hứa Bân cũng nghiến răng nghiến lợi,
nói trong điện thoại:
- Bỏ! Bỏ
ngay cho tớ! Một bà mẹ biến thái, lại thêm một thằng con trai nghe mẹ mù quáng,
như thế thì sống làm sao được? Yên tâm đi, con cóc ba chân còn khó tìm, chứ đàn
ông hai chân thì tìm đâu chẳng thấy, đầy người còn tốt hơn Hứa Bân nữa chứ. Hắn
thì có cái cóc khô gì? Bỏ đi!
Nghe những lời Mai Lạc nói, Hy Lôi thấy an ủi
hơn nhiều.
Đã hẹn nhau
thứ ba tới Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn, nhưng Hứa Bân lại đến muộn. Tay
đút túi áo, mặt không biểu cảm, mỗi khi muốn thể hiện sự lạnh lùng và xa cách
với người khác, anh ta đều làm như vậy.
- Mang đủ
mọi thứ chưa?
Hứa Bân có
vẻ bực dọc:
- Mang rồi!
Cô thì sao, viết xong đơn chưa?
- Viết rồi,
anh xem đi, có ý kiến gì khác không?
- Có gì mà
phải xem. Hai đứa không có tài sản, không con cái.
Bước vào nơi
đăng ký làm thủ tục ly hôn, một cặp vợ chồng vào trước vừa đi ra, người đàn ông
mặc ple sang trọng, cái bụng bia đã nhô ra, vừa nhìn là biết đến tuổi trung
niên phát tướng, người đàn bà thì cũng khoảng tuổi trung niên, dung nhan tiều
tụy, trên mặt còn vương nước mắt, vừa nhìn là biết vừa mới khóc xong, không cần
nói cũng biết đây là một ví dụ điển hình của một người đàn ông có nhân tình ở ngoài
và về nhà bỏ vợ.
Đối diện phòng đăng ký ly hôn là phòng đăng ký kết hôn, qua
cánh cửa kính lớn có thể nhìn thấy một đôi vợ chồng mới nhận xong giấy đăng ký
kết hôn, vui vẻ cười nói, vừa điền nốt vào mấy giấy tờ còn lại, vừa đùa nghịch
nhau, so sánh hai bên, một bên tình nghĩa đã cạn, một bên hạnh phúc bắt đầu,
đúng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Ngồi vào chỗ
rồi mới phát hiện ra mang thiếu giấy tờ, Hứa Bân chỉ mang giấy đăng ký kết hôn
mà không mang sổ hộ khẩu. Nhân viên không ngước đầu lên:
- Về lấy đi!
Vừa ra khỏi
Cục Dân chính, hai người đã cãi nhau:
- Anh cố ý
phải không? Tại sao không mang sổ hộ khẩu, đừng nói là anh không hiểu những thủ
tục này nhé!
- Cô nói thế
là ý gì, tôi cố ý không mang, tôi không muốn ly hôn à?
- Chẳng nhẽ
không phải sao? Thế vì sao anh không mang?
- Tôi thực
sự không biết, tôi đã ly hôn bao giờ đâu, không hiểu.
- Được rồi,
đã muốn ly hôn rồi thì đừng cãi nhau nữa. Anh về nhà lấy đi!
- Tôi còn
phải đi làm nữa, không có thời gian, để sau đi!
Hứa Bân lên
một chiếc taxi rồi nhanh chóng bỏ đi, để lại một mình Hy Lôi đứng ở đầu đường,
gào lên chửi:
- Hứa Bân,
đồ khốn nạn!
Lần đầu tiên
đi ly hôn đã ra về trong ấm ức.
Buổi chiều
đi làm, thấy bàn làm việc của Tiểu Lộc trống không, thì ra cô đã chuyển sang
văn phòng chủ biên. Trong lòng Hy Lôi lại thấy chua chát, nỗi thất vọng dâng
lên trong tim, vô cùng buồn bã. Bây giờ thi thoảng ở tòa soạn gặp Tiểu Lộc, hai
người đều cảm thấy không tự nhiên, có một khoảng cách nào đó giữa hai người, tình
bạn giữa hai người đồng nghiệp với nhau không biết từ lúc nào cũng trở nên nhạt
nhẽo dần đi.
Buổi tối về
đến nhà, bỗng dưng cảm thấy tứ chi rã rời, lúc này mới nhớ ra cả ngày nay mình
chưa ăn gì. Cô cố đứng lên, nói với bản thân, phải ăn cơm, không được sụp đổ,
phải đối xử tốt với bản thân.
Lục lọi
trong nhà bếp một lúc lâu, trứng gà chẳng biết ăn hết từ lúc nào, sữa cũng
không còn, chỉ còn lại một nắm mì và ít rau đã úa vàng. Hy Lôi ném hết vào
thùng rác rồi xuống lầu.
Cô ngồi ăn
một bát mì trong tiệm mì dưới lầu. Tiệm mì này rất nổi tiếng, ngày nào cũng có
nhiều người phải xếp hàng để chờ ăn. Ngày trước khi yêu Hứa Bân, cô thường tới
đây ăn, sau đó từ nhà anh chuyển tới đây, buổi tối mà đói cũng xuống đây ăn một
bát thì đi ngủ mới thấy ngon, một tiệm mì nhỏ nhưng lúc nào cũng ngồi đầy những
người.
Bát mì nóng
hổi được bưng ra, mùi thơm phả vào mũi. Hy Lôi gắp một sợi mì, nhai như nhai
rơm, lại gắp thêm một gắp nữa, vẫn chẳng có mùi vị gì. Cô bỏ đũa thìa xuống.
Ông chủ
nhiệt tình, thấy Hy Lôi bỏ đũa xuống thì quan tâm hỏi:
- Sao thế,
không ngon à? Có vấn đề gì không, có cần tôi làm cho cô bát khác không?
- Dạ không
ạ, ngon lắm ạ.
- Tôi thấy
sắc mặt cô không bình thường, có phải bị ốm không?
- Chắc là
cháu hơi bị cúm!
- Ồ, thế thì
phải chú ý vào, mùa đông dễ ốm lắm, mau uống thuốc đi.
- Dạ vâng,
cháu cảm ơn bác!
Nói xong,
ông chủ lại đi tiếp khách khác. Hy Lôi cúi đầu, tiếp tục ăn mì, nói với bản
thân, cho dù không thấy ngon miệng cũng phải ăn một chút, phải ép mình ăn nhiều
hơn. Không được để người khác nhìn thấy mình bị hôn nhân đánh bại.
Trong sách
nói, ăn cơm một mình thật là tủi nhục, những sợi mỳ như những cọng rơm trong
miệng, ăn mãi, nước mắt lại trào ra.
Lại một thứ
ba nữa tới, Hứa Bân lại tới muộn, Hy Lôi đứng trong gió rét chờ gần 2 tiếng
đồng hồ, lúc này anh mới từ trên một chiếc taxi bước xuống, chầm chậm đi về
phía cô.
- Hôm nay có
mang sổ hộ khẩu đi không?
- Không
mang.
Hứa Bân đáp rất rõ ràng.
- Không mang
thì anh còn tới làm gì?
- Em thực sự
muốn ly hôn à, đừng quậy nữa được không! Em tưởng ly hôn vui lắm à!
- Tôi không
quậy, tôi rất nghiêm túc, yêu cầu anh nghiêm túc một chút!
- Anh cũng
rất nghiêm túc nói với em rằng, anh không muốn ly hôn.
Hai người
lại đứng trong gió rét cãi nhau, cuối cùng Hứa Bân đề nghị hai người nói chuyện
với nhau thật thẳng thắn. Ngồi trong một quán trà ấm áp như mùa xuân, đưa mắt
sang bên là một đôi tình nhân đang thân mật ôm nhau, còn Hy Lôi và Hứa Bân thì
như hai người xa lạ.
- Nói cái
gì? Nói đi!
- Anh không
muốn ly hôn.
- Vì sao?
Hứa Bân cúi
thấp đầu nói:
- Bố mẹ anh
đều nói, ly hôn mất mặt lắm.
Hy Lôi cười
lạnh một tiếng:
- Bố mẹ anh
nói thế, còn anh thì sao?
- Anh cũng
thấy rất mất mặt.
- Tới nước
này rồi mà còn lo đến thể diện của mình, đúng, đúng là rất mất mặt, nhưng vì
thể diện của mình mà chúng ta phải sống dày vò nhau trong đau khổ như thế sao?
Tôi vẫn phải ngậm cười mà sống một cuộc sống nhục nhã với anh sao?
- Có nghiêm
trọng vậy không?
- Đến giờ
anh còn không biết vấn đề của chúng ta xuất phát từ đâu sao?
No comments
Post a Comment