SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 71 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 71: MƯA BÃO BẤT NGỜ 5
Hôm sau vừa
đến cơ quan, không ngờ lại chịu thêm một đả kích mới, trong cuộc họp thường lệ,
Tổng biên tập cuối cùng cũng tuyên bố danh sách phó chủ biên kế nhiệm, giây
phút mà ông chuẩn bị tuyên bố, trái tim Hy Lôi như đang treo lơ lửng trên cổ
họng, rồi lại len lén đưa tay lên xoa ngực. Cái tên cuối cùng được công bố
chính là Tiểu Lộc. Bên dưới vang lên tiếng xì xào bàn tán, rất nhỏ, rất nhẹ.
Không ai ngờ
là Tiểu Lộc, trường cô tốt nghiệp không phải trường giỏi, thái độ làm việc
không nghiêm túc, thường xuyên xảy ra sai sót, đề tài và chuyên mục cô chọn
hàng tuần cũng không thực sự nổi trội, tóm lại, không nên là cô.
Hy Lôi đã
qua cái tuổi nhận được sự đãi ngộ không công bằng là lao đến văn phòng của giáo
viên hoặc cấp trên để lý luận, cô hiểu rằng mình phải nhẫn nhịn. Mọi người đều
làm ra vẻ không có chuyện gì, ra sức chúc mừng, khen ngợi Tiểu Lộc, lấy lòng
cô, nhưng trong đó vẫn có mùi vị của sự ghen tức:
- Phó chủ
biên, thăng chức rồi, phải mời mọi người đấy nhé!
Tiểu Lộc
luôn miệng đáp lời:
- Chắc chắn
rồi, chắc chắn rồi.
Tan giờ làm,
Tiểu Lộc lại gần Hy Lôi, cười ngượng ngùng:
- Tớ cũng
không ngờ lại là mình. Hy Lôi, sau này bọn mình vẫn là bạn, đúng không?
Hy Lôi mỉm
cười tươi tắn, cố gắng để mình trông có vẻ bình tĩnh và bất cần:
- Đương
nhiên rồi, chúc mừng cậu.
Tiểu Lộc còn
mời Hy Lôi đi ăn, nhưng Hy Lôi kiếm cớ là chiều nay có việc nên từ chối. Trong
thang máy, gặp mấy đồng nghiệp khác, họ đều tỏ ra bất bình thay cho Hy Lôi.
A nói:
- Bọn em
kinh nghiệm ít, năng lực kém thì không nói, nhưng có ai mà không nói cái ghế đó
chắc chắn thuộc về chị chứ!
B nói:
- Đúng đấy!
Là bạn của chị mà sau lưng lại đâm chị một dao. Nghe nói là cái lão người tình
của chị ta quen biết với Tổng biên tập, đôi bên còn có quan hệ lợi ích gì đó,
lão người tình đó trước mặt Tổng biên tập nhắc tới chị ta, thế là chuyện này
thành công rồi.
C nói:
- Bọn em
chẳng được mặt dày để tìm một ông già làm người tình, nếu không thì giờ em cũng
làm Tổng biên tập rồi.
Hy Lôi đã vô
cùng buồn bực:
- Thôi bỏ
đi, đều là người có văn hóa, sao nói năng như mấy bà ở chợ vậy. Đừng nói nữa.
Về tới nhà,
vừa bước vào cửa, nước mắt không nhịn được đã rơi ra. Cô khát khao giây phút
này có một người nào đó kéo tay cô và nói:
- Đi nào, Hy
Lôi, cuộc sống mà em muốn anh sẽ cho em. Bờ vai mà em cần, em cũng có thể dựa.
Công việc
quái quỷ gì thế này! Nhưng không có người này thì mọi thứ đều phải tự mình đối
mặt. Bản thân cô đã làm việc vô cùng chăm chỉ và giỏi giang, ra sức biểu hiện
mà lại không bằng một Tiểu Lộc tầm thường nói ngon ngọt vài câu trước mặt người
tình. Quy tắc ngầm là thế, không nơi nào không tồn tại, và bản thân mình cũng
sẽ bị cuốn vào những quy tắc ngầm như thế cho dù không mong muốn.
Cảm giác
chua xót và tủi thân theo những dòng nước mắt trào ra ngoài.
Vang lên
tiếng gõ cửa khe khẽ, sau đó là tiếng mở khóa. Hy Lôi ngước đôi mắt sũng nước
lên, Hứa Bân đang đứng ở cửa, dưới đất cạnh chân anh là những món đồ đã chuyển
đi ngày hôm đó.
Hứa Bân mang
đồ tới.
Anh đặt chìa
khóa trên bàn trà, đặt quần áo, sách vở vào trong phòng, im lặng mấy phút rồi
hỏi:
- Em trai em
không sao chứ?
- Đừng giả
bộ nữa! Không sao! Dưỡng thương vài tháng là khỏe.
- Chuyện
đó... chìa khóa anh để đây.
Hy Lôi nhìn chùm chìa khóa lạnh lẽo, ý của anh ta
là muốn nói, sau này sẽ không tới đây nữa, sẽ chia tay, được, như thế cũng tốt,
mọi người đều quyết định chia tay, đôi bên ly hôn không có điều gì mâu thuẫn,
đỡ tốn công sức.
Hứa Bân đi
về phía cửa mấy bước, bỗng dưng dừng lại, quay người lại, ngồi xuống bên cạnh
Hy Lôi, ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói:
- Chúng ta
không ly hôn được không, vừa nãy anh bước vào cửa, nhìn em một mình ngồi khóc,
trong lòng anh đau lắm, Hy Lôi, anh xin lỗi, xin lỗi!
Cô đẩy anh
ra, bật cười thê lương:
- Tôi khóc
không phải vì anh mà là vì chuyện khác. Anh đừng có tưởng bở nữa, anh không
quan trọng như thế đâu, chưa đủ để làm tôi gục ngã đâu.
Càng vào những lúc
như thế này thì Hy Lôi càng ngụy trang mình thành người kiên cường và lạnh
lùng.
Tiếng bước
chân của Hứa Bân biến mất nơi cuối hành lang. Cô biết, sau này tiếng bước chân
này sẽ không bao giờ còn vang lên nữa.
Đứng lên,
rửa mặt, rồi cô lại mệt mỏi nằm vật ra giường, cô đã không còn chút sức lực nào
để thu dọn nhà cửa nữa rồi. Cô nhắm mắt lại, an ủi bản thân, ngủ đi, ngủ đi là
sẽ ổn. Ly hôn chẳng qua chỉ là chia tay với một tình yêu thôi mà! Thất tình
cũng chỉ giống như bị cảm cúm mà thôi! Cảm cúm rồi sẽ khỏi.
No comments
Post a Comment