SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 61 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 61: MÙA YÊU NHAU TRONG HÔN NHÂN 3
Cho dù là
đang phê bình Hy Lôi nhưng lãnh đạo không hổ danh là lãnh đạo, nói một câu
khiến Hy Lôi tâm phục khẩu phục, khen ngợi:
- Tinh túy,
đúng là tinh túy.
Phó chủ biên
ra ngoài, lúc này Tiểu Lộc mới nhớ ra:
- Câu này
của ông ấy thâm thúy quá, nghe nói ông ấy sắp được điều đi từ lâu, liệu có phải
ông ấy đang ám chỉ gì cậu không?
- Tai cậu có
vấn đề à, rõ ràng là ông ấy đang phê bình tớ, sao lại nghe thành đang ám chỉ
cái gì cho tớ?
Nhưng miệng thì nói vậy, thực ra trong lòng Hy Lôi cũng đang
âm thầm cảm thấy vị phó chủ biên sắp được điều đi này hình như đúng là còn ý gì
đó khác.
Buổi chiều,
một mình cô đi dạo phố, cũng chẳng thấy có bộ quần áo nào vừa ý, thế là lại
chán nản về nhà. Hứa Bân vẫn chưa về, căn nhà vào cuối thu càng thêm lạnh lẽo.
Gần đây bố anh đi công tác nên buổi chiều anh thường về nhà với mẹ, buổi tối
phải rất muộn mới về nhà.
Buổi hoàng
hôn, những giọt mưa thu tí tách rơi. Những chiếc lá bên ngoài run rẩy trong
những giọt nước mưa lạnh lẽo, cơn gió lạnh không biết từ đâu luồn vào. Hy Lôi
lên giường từ sớm, bật đệm sưởi và lò sưởi lên mới thấy ấm áp hơn một chút. Hơn
9 giờ, Hứa Bân gọi điện thoại về, nói là anh đang ở nhà, lát nữa sẽ về.
Hy Lôi xem
mấy cuốn truyện tranh “Vừa cô đơn vừa tươi đẹp” mới xuất bản gần đây, đọc những
câu chữ và những bức tranh có vẻ thương cảm, trong lòng cô lại có cảm giác bi
ai. Gọi điện thoại ẹ cô, hình như mẹ đã đi ngủ rồi, giọng nói có vẻ ngái ngủ:
- Hy Lôi à,
muộn thế rồi còn gọi điện tới, con chưa ngủ sao?
- Mẹ, mẹ đi
ngủ rồi à?
- Đúng thế,
hôm nay lạnh quá nên đi ngủ sớm. Có việc gì không con?
- Không ạ.
Chỉ muốn gọi điện thoại ẹ thôi mà!
- Không có
việc gì thì ngủ sớm đi, buổi tối nhớ đắp ấm vào nhé!
Cúp điện
thoại, nỗi bi thương trong lòng lại càng sâu sắc. Ban ngày phó chủ biên nói
đúng, bố mẹ sẽ già đi, rồi có một ngày họ không còn là những gốc cây đại thụ
bảo vệ cho bạn nữa.
Đọc sách
thêm một lúc nữa đã là hơn 11 giờ. Hứa Bân vẫn chưa về. Cơn mưa bên ngoài mỗi
lúc một nặng hạt, bóng cành cây hắt vào cửa sổ như một con quái thú. Bỗng dưng
điện thoại đổ chuông, là Hứa Bân.
Nhấc điện
thoại, một lúc lâu Hứa Bân vẫn không nói gì, ấp úng:
- Hy Lôi,
đừng giận nhé...
- Làm sao?
Hứa Bân nói
khẽ:
- Mưa to
quá, buổi tối mẹ ở nhà một mình sợ, anh ở nhà với mẹ, hôm nay không về nữa, em
ngủ sớm đi, đừng chờ anh.
Lời nói của
Hứa Bân khiến tâm trạng rầu rĩ suốt cả buối tối hôm nay của Hy Lôi bộc phát, cô
hét vào điện thoại:
- Ai chờ
anh! Đừng bao giờ quay về nữa!
Cúp điện
thoại, nước mắt cô lại lăn ra. Mưa rồi, chẳng nhẽ bà mẹ chồng đó mà cũng biết
sợ sao? Những hạt nước mưa ngoài cửa sổ cứ tí tách cả đêm. Cảm giác cô độc và
sợ hãi vây kín lấy cô, suốt cả đêm dài, cô đối thoại với chúng.
“Cô độc” và
“Sợ hãi” đeo một chiếc mặt nạ độc ác, bật cười ghê rợn:
- Cô vừa
nghĩ tới chúng tôi là chúng tôi tới ngay. Anh ta không có ở đây thì chúng tôi
sẽ ở với cô.
- Không, ta
không cần. Các ngươi biến đi.
“Sợ hãi”
nói:
- Tôi và “Cô
độc” là anh em sinh đôi, nơi nào có nó thì sẽ có tôi, nó không đi thì tôi cũng
không thể đi được.
- Đi đi, đi
đi, các ngươi đi hết đi, ta không cần!
Hy Lôi hét lên, xung quanh không một
bóng người, căn phòng lại vang lên tiếng vọng của chính cô, đêm cô đơn tới đáng
sợ. “Cô độc” và “Sợ hãi” lại biến thành một hình ảnh đen đúa, đè xuống người Hy
Lôi. Cô hoảng sợ nhắm mắt lại. Sáng sớm tỉnh dậy, căn phòng bị người ta xới
tung lên. Vào cái đêm Hứa Bân không có nhà, vào một đêm trời đổ mưa bão, trong
căn nhà không có cửa chống trộm này đã bị kẻ trộm viếng thăm.
Hy Lôi nhìn
quanh căn phòng bừa bộn, ngã ngồi xuống ghế salon, gần như ngất đi.
Cũng may,
chỉ bị lấy trộm mất mấy trăm tệ tiền mặt, thẻ ngân hàng để trong ví và các giấy
tờ vẫn còn nguyên. Điều khiến Hy Lôi dở khóc dở cười nhất là kẻ trộm đã nhân
tiện lấy mất mấy bộ quần áo của cô. Sáng sớm ra ngoài cửa mới nghe các bà bàn
tán với nhau và biết rằng thì ra hôm qua kẻ trộm ghé qua mấy nhà, trong đó có
một nhà chủ nhân tỉnh dậy và phát hiện, đánh nhau với kẻ trộm, bị hắn đâm một
nhát phải vào viện. Nghe vậy mà Hy Lôi rùng cả mình, càng thêm sợ hãi. Trong
lòng lại càng thêm oán hận Hứa Bân.
Buổi tối Hứa
Bân về nhà, không biết gì về những việc xảy ra khi anh đi vắng. Hy Lôi trong
lòng vẫn giận, cả buổi tối chẳng nói với anh câu nào. Trước khi ngủ, Hứa Bân
xem báo, một tin tức thu hút sự chú ý của anh, anh còn đọc khẽ cho cô nghe:
- Kẻ trộm
đột nhập vào nhà, chủ nhân bị đâm một dao.
Khi nhìn kỹ
lại, địa chỉ chính là tòa chung cư mà mình đang ở, đọc xong bất giác thở dài:
- Cái nhà
này đúng là chán sống, lại còn đánh nhau với kẻ trộm. Bọn trộm bây giờ như chó
cắn càn, bị phát hiện là lập tức giết người diệt khẩu!
Sau đó anh lại huých
cánh tay vào người Hy Lôi,
- Này, chuyện lớn thế mà sao tối qua em không nghe
thấy à?
Hy Lôi nhìn
dáng vẻ vô tư lự của Hứa Bân thì giận tới mức nhảy phắt xuống khỏi giường, lấy
cái túi với cái hộp bị chúng lục tung ra đưa cho anh:
- Sao lại
không nghe thấy, tôi suýt chút nữa đã thành nhân vật chính trong bản tin đó rồi,
tôi suýt chút nữa đã trở thành chủ ngôi nhà bị kẻ trộm đâm rồi. Anh lo cho tôi
quá nhỉ, mẹ anh ở nhà một mình buổi tối thì sợ, tôi thì dũng cảm sao? Cũng may
tôi không tỉnh dậy bị kẻ trộm phát hiện, nếu không thì hôm nay anh không nhìn
thấy tôi nữa rồi.
Nghe Hy Lôi
kể tội xong, Hứa Bân mới biết nhà mình tối qua cũng bị trộm, thận trọng hỏi:
- Mất cái
gì? Bị lấy bao nhiêu tiền?
- Anh chỉ
nhớ là bị mất bao nhiêu tiền, giống y như mẹ anh, trong mắt chỉ có tiền, sao
anh không quan tâm tôi có bị làm sao không?
- Mẹ anh lại
làm gì chọc đến em, sao cứ nhắc mẹ anh hoài vậy? Chẳng phải em vẫn bình thường
sao?
Hy Lôi càng
nổi giận:
- Họ Hứa
kia, được, nếu tối qua xảy ra tai nạn gì thì anh vui lắm phải không?
Trái tim
của người ta màu đỏ, mắt màu đen, sao anh lại ngược lại như thế.
Hứa Bân
không hiểu:
- Thế là ý
gì?
- Ý gì, anh
mắt màu đỏ, tim màu đen.
Lúc này Hứa
Bân mới vỡ lẽ ra, Hy Lôi đang chửi anh sao!
- Tôi làm
sao mà tim đen. Ở đây không tốt thì dọn về nhà ở, chẳng phải cô khóc lóc đòi
dọn ra đó sao, mới được mấy ngày đã không chịu được rồi à?
- Ai nói là
tôi không chịu được, ai thèm dọn về nhà anh, chắc là anh muốn về lắm phải
không?
Thấy có vẻ
như lại cãi nhau đến nơi, Hứa Bân muốn yên chuyện, bèn quay người sang tắt đèn,
thở dài:
- Không nói
chuyện với em nữa, vô lý khó chịu.
Một buổi tối
sống trong sợ hãi rồi lại bị trộm ghé thăm mà không được một lời an ủi hay ăn
năn của Hứa Bân. Trái tim Hy Lôi nguội lạnh, cũng quay người sang hướng khác mà
ngủ. Chiếc giường không lớn nhưng ở giữa bị trống một khoảng lớn, cơn gió lạnh
vô tư luồn vào.
Rất lâu sau
hai người đều không ngủ được. Hứa Bân nghĩ ngợi một chút, quay người lại, giọng
nói rất hiền lành:
- Đừng giận
nữa, nói thật lòng, sao anh lại không lo! Nghe em nói vừa nãy nhà mình có trộm,
anh giật nảy cả mình! Mất tiền là việc nhỏ, nghĩ lại cũng thấy sợ, bà vợ xinh
đẹp như em mà bị kẻ trộm dắt mất thì hối hận chết thôi.
- Anh mà
cũng biết sợ. Tôi mà bị chúng dê hoặc bị bắt cóc làm con tin thì làm ma cũng
không tha cho anh. Linh hồn tôi ngày nào cũng sẽ lơ lửng trước cửa sổ phòng
anh, dọa cho anh chết luôn!
Hứa Bân bật
cười trước câu nói của Hy Lôi. Thấy tâm trạng cô đã tốt hơn bèn thăm dò:
- Hay là bọn
mình dọn về nhà. Em xem, ở đây không có cửa chống trộm, cũng chẳng có bảo vệ,
hở một chút là mất nước, mùa đông thì lạnh. Anh nói cho em biết, nhà mình lắp
lò sưởi rồi, thích lắm, thế nào, về nhé!
Chỉ nghĩ đến
việc về nhà phải đối diện với bà mẹ chồng thì căn nhà cho dù ấm áp đến đâu cũng
trở nên lạnh lẽo. Hy Lôi quay người đi, giọng điệu kiên quyết:
- Em không
về, tuyệt đối không!
No comments
Post a Comment