SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 43 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 43 :MUA NHÀ 4
- Đừng nói thế, suy nghĩ của mỗi
người khác nhau, mẹ chồng tớ mà được như mẹ chồng cậu thì nằm mơ tớ cũng cười,
nếu mà được như nhà cậu, không can thiệp vào cuộc sống của bọn tớ thì cho dù
phải thuê nhà ở ngoài tớ cũng vui lòng.
Nghe Hy Lôi nói thế, Tiểu Lộc thấy
lòng mình thoải mái hơn nhiều, cười nói:
- Để cậu sống trong cái nhà nổi mốc
này, nhìn xem ở dưới bàn còn có mộc nhĩ kia kìa, xem có nói thế không?
- Ôi, dưới bàn có mộc nhĩ á!
Tiểu Lộc cười khổ:
- Chưa nghe nói phải không! Còn có
chuyện ly kỳ hơn cơ! Buổi tối còn có ma nữa! Nửa đêm đèn điện tự nhiên sáng
trưng.
Hy Lôi nổi cả gai ốc, kinh ngạc hét:
- Không phải chứ!
Trên đường về nhà, Hy Lôi nghĩ, các
bà mẹ chồng trên thế giới này đúng là mỗi người một kiểu, chẳng ai giống ai, có
người thì giống con gà mẹ, ra sức ôm con vào lòng, có người thì giống con chim
ưng, ra sức đẩy con ra ngoài. Rốt cuộc kiểu mẹ chồng nào là tốt đây?
Buổi sáng, Hy Lôi kiểm tra xong bản thảo,
uống nước nghỉ ngơi, một tin tức có liên quan về “Phân nhà phúc lợi” trên báo
thu hút sự chú ý của cô.
- Tiểu Lộc, tớ đọc cho cậu nhé: 10
năm sau khi ngừng việc phân nhà phúc lợi ở Trung Quốc, vẫn có một lượng lớn
người sống bên ngoài cơn sóng của giá nhà đất tăng cao, được hưởng sự ưu đãi và
thuận tiện do chế độ phân nhà mang lại. Rất nhiều cơ quan của Đảng, quân đội,
trường học chuyên nghiệp, doanh nghiệp quốc doanh lớn đều liên tục áp dụng các
hình thức “tự xây nhà”. Những cơ cấu mang màu sắc “cơ quan quốc gia” này đều
đang dùng danh nghĩa của “nhà nước” để chiến thắng giá nhà đang ngày một tăng
cao.
Tiểu Lộc lên tiếng:
- Chỉ là một hình thức khác của phân
nhà phúc lợi thôi mà, nhưng những cơ quan có nhà phúc lợi cho nhân viên cũng
được lắm, sao chúng ta không may mắn như thế nhỉ! Bao giờ tớ mới được ở nhà
mới, thoát khỏi cái ổ chó hiện nay đây, để tớ cho bà mẹ chồng ích kỷ của tớ
biết mặt.
Hy Lôi cũng cảm thán:
- Đúng thế, có nhà rẻ thì tớ cũng mua
một căn, thế thì không cần phải để ý tới sắc mặt của mẹ chồng nữa, cũng không
cần phải giấu giếm thuốc tránh thai với bao cao su nữa. Tớ cũng có thể mời bạn
bè tới nhà uống trà, ăn cơm.
Không ngờ chuyện nhà cửa mà hai người
bàn bạc với nhau buổi sáng, ngay buổi chiều đã được đưa vào cuộc họp, và là một
tin tức tốt khiến mọi người đều phấn chấn. Tổng biên tập nói, đơn vị cấp trên
mới xây một số căn hộ ở khu vực vành đai 3 phía Nam, nhà lớn, nhỏ, vừa đều có,
sẽ bán ra với giá “kinh tế” nhất. Tòa soạn báo và các đơn vị có liên quan cấp
dưới đều sẽ được chia một lô.
Tin này vừa thông báo, mọi người đã
thì thầm bàn tán với nhau, ai cũng vô cùng hứng khởi. Bất luận là lúc nào, việc
mua nhà với người Trung Quốc mà nói đều là việc lớn, mà mua được nhà giá rẻ thì
đúng là việc lớn mà họ luôn mơ ước. Ai cũng biết, giá nhà có hỗ trợ của cơ quan
có nghĩa là gì.
Kết thúc, Tổng biên tập lại bổ sung
thêm một câu:
- Ai có ý định mua nhà thì trước khi
tan ca tới phòng chủ nhiệm để đăng ký.
Còn chưa hết giờ làm, Tiểu Lộc đã kéo
Hy Lôi đi đăng ký. Cô đăng ký luôn một căn nhà hai phòng ngủ. Hy Lôi trù trừ
một lát rồi cũng đăng ký một căn hộ nhỏ.
Lúc ở cơ quan đi ra, Hy Lôi hỏi:
- Cậu có tiền không? Mặc dù rất rẻ
nhưng cũng phải mười mấy vạn đấy.
- Yên tâm đi, chỉ cần có một căn nhà
vừa ý thì đi vay thêm cũng được. Tớ chịu đủ cuộc sống trong căn nhà đó rồi.
Tiểu Lộc thở phào một hơi, cứ như thể ước mơ đã được thực hiện, hòn đá đè nặng
trong tim đã được bỏ xuống.
Trong lòng Hy Lôi thì vẫn do dự, chút
tiền của cô đã đầu tư cổ phiếu, cho dù lấy hết ra thì cũng không đủ, không biết
nhà Hứa Bân có chịu bỏ ra thêm một chút không.
Buổi tối khi ăn cơm, Hy Lôi vẫn do dự
không biết có nên nói ra hay không.
Bố chồng ăn cơm xong thì ngồi đọc
báo, vô tình nói với mẹ chồng:
- Anh thấy trên báo nói gần đây thị
trường cổ phiếu không ra sao cả! Cứ chia liên tục như thế này thì có khi tiền
vốn cũng chẳng còn.
- Thế thì làm thế nào, tiền để trong
ngân hàng chẳng được bao nhiêu lãi, vả lại em số may, hai năm nay cổ phiếu mà
em mua chẳng có cái nào giảm cả.
- Giảm thành xu thế chung rồi, không
giảm chỉ là tạm thời thôi.
- Hay là rút tiền ra, mua căn nhà,
nhà sau này sẽ lên giá. Hơn nữa anh nghĩ, lúc nào đó đón bố mẹ lên, nhà ở đây
cũng không đủ sống, hay là mua cho vợ chồng Hứa Bân một căn nhà phòng khi cần
dùng.
Mẹ chồng vừa nghe nói vậy đã lập tức
phản đối:
- Mua nhà để đầu tư thì em không có ý
kiến, nhưng còn đón bố mẹ anh lên thì đừng có mơ! Em không sống với họ đâu.
Bố chồng cũng chỉ nói thế để thăm dò,
nay thấy bà phản ứng kịch liệt như thế thì lại nói:
- Được rồi, ăn cơm đi, coi như anh
chưa nói gì.
Hy Lôi lúc này mới thận trọng nói:
- Bố, nếu muốn mua nhà thì hay là mua
ở cơ quan con, 1m2chưa tới 2000 tệ, rất rẻ, nếu nhà ở cùng khu vực đó phải hơn
3000 cơ.
Mẹ chồng vừa nghe nói thế, mắt đã
sáng lên:
- Sao không nói sớm! Ở chỗ nào, có
những kiểu nhà ra sao?
Hứa Bân cũng rất có hứng thú, hỏi hết
chuyện này đến chuyện khác.
Hy Lôi bèn kể về tình hình mà Tổng
biên tập vừa công bố lúc sáng và tình hình nhà đất mà mình được biết ọi người
nghe, cả nhà đều cảm thấy rất được, có thể suy nghĩ, đều thống nhất là bảo Hy
Lôi cứ đăng ký một căn.
Mẹ chồng khảng khái nói:
- Tiền thì không phải lo, theo như
giá mà con nói thì nhà mình có thể trả được hết, không lo.
Hy Lôi lúc này mới yên tâm. Buổi tối
nằm trên giường, tâm trạng cô vô cùng thoải mái, dường như sắp được vào ở nhà
mới đến nơi, bèn mơ mộng:
- Nghe nói nhà đó đã làm trần rồi,
chỉ cần trang trí lại một chút là bọn mình có thể được ở nhà mới rồi, sống thế
giới chỉ có hai chúng ta rồi.
- Xem em tưởng bở kìa.
Ngày giao nhà đang đến gần, vì là nhà
nội bộ của cơ quan, không thể trả góp, nên ngày nào Tiểu Lộc cũng vô cùng bận
rộn, vay mượn khắp nơi, cứ tới giờ cơm trưa là lại thấy Tiểu Lộc gọi điện thoại
cho bạn học cũ, họ hàng gần xa, thậm chí cả những người bạn mới quen trên mạng:
- Cậu có tiền thừa không, cho tớ vay
một chút. Mua nhà mà! Trả cậu nhanh thôi. Rốt cuộc là cậu có hay không?
- OK!
Tiểu Lộc cúp điện thoại rồi
ngồi xuống.
- Đủ tiền rồi à.
- Không vấn đề gì nữa, tớ để dành
được bốn, năm vạn, mẹ tớ cho năm vạn, không cần trả, một ông anh họ cho vay ba
vạn, chồng tớ cũng vay của bạn bè một ít, tương đối rồi. Mẹ anh ấy thì không ột
xu. Tức chết lên được. Bà ấy nói đã nuôi con trai thành người, hoàn thành nhiệm
vụ, hết trách nhiệm rồi, bây giờ là lúc bà ấy hưởng thụ. Bà ấy có tiền chỉ để
hưởng thụ thôi, nói năm nay sẽ đi du lịch châu Âu 10 ngày.
No comments
Post a Comment