SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 14 - TRUYỆN NGÔN TÌNH



SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG 

     Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết

 CHƯƠNG 14: KHÔNG CÓ TIỀN THÌ KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ 1


Về tới nhà, thấy bố mẹ chồng vẫn chưa về. Dọc đường, Hy Lôi cứ buồn rầu không vui, Hứa Bân nói gì để chọc cười cô, Hy Lôi cũng không thèm đếm xỉa đến, vừa vào phòng đã nằm vật ra giường, Hứa Bân lại gần hỏi thăm, Hy Lôi bật khóc, nước mắt giàn giụa, thấm ướt cả chăn.

Hứa Bân giật mình:

- Cưng, em làm sao thế! Anh có làm gì em đâu!

Hy Lôi quay người lại đấm vào ngực Hứa Bân:

- Chính là anh, là anh chọc em, anh là kẻ lừa đảo. Anh nói anh sẽ khiến em hạnh phúc, nhưng anh có làm được không? Anh xem Mai Lạc kìa, cô ấy có nhà của mình rồi, mặc dù hơi nhỏ nhưng nó là của cô ấy, còn em thì sao, cứ như một khách trọ đến ở nhờ nhà anh ấy. Em thấy khó chịu, khó chịu, vô cùng khó chịu, em sắp không chịu được nữa rồi!

Hứa Bân trước nay không biết rằng trong lòng Hy Lôi lại có nhiều điều bất mãn như thế, đành an ủi cô:

- Sao thế? Chẳng phải ở thế này rất tốt sao? Nhà thì to, lại toàn người một nhà, em muốn làm gì thì làm, tự mình mua dây buộc mình rồi khó chịu là sao? Mẹ anh hay cằn nhằn, em cứ coi như không nghe thấy là được rồi. 

Hứa Bân nói mãi, cảm thấy mình cũng thật là oan ức, thế là bỏ sang thư phòng.

Một mình Hy Lôi ở trong phòng khóc rất lâu, cảm thấy có phải là thực sự mình có vấn đề hay không, bèn soi lại mình trong gương, mặt thì nhợt nhạt, tóc tai thì rối bời, nước mắt tèm lem, trông thật xấu xí. Cô nhớ lại một bản điều tra về chứng trầm cảm mà tạp chí của cô từng làm, không biết mình có bị mắc bệnh trầm cảm không nhỉ?

Cô vỗ vỗ lên mặt, dùng tay kéo hai mép lên thành một nụ cười, nói với bản thân: 

-Hy Lôi, mày tuyệt lắm!

Lúc này thì bố mẹ chồng về tới nhà. Hy Lôi vội vàng lau khô nước mắt.

Cô ra ngoài rót nước, mẹ chồng vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô, bèn hỏi:

- Sao thế? Cãi nhau à?

Hy Lôi vội vàng che giấu:

- Dạ không, không ạ!

Thấy Hy Lôi không chịu nói, mẹ chồng cũng không hỏi nữa. Hứa Bân cũng hỉ hả lại gần quàng tay qua vai vợ:

- Bọn con vẫn bình thường mà.

Bố mẹ chồng đi vào phòng ngủ. Một lát sau trong đó vọng ra tiếng cãi vã.

- Tìm lại đi? Có phải ở trong không?

 Tiếng của bố chồng.

- Làm gì có, rõ ràng là em để ở đây mà.

 Thì ra mẹ chồng không thấy ví đâu.

Một lát sau mẹ chồng lại đi ra, hỏi Hứa Bân:

- Con có lấy ví của mẹ không?

Hứa Bân bực bội đáp:

- Không, ai biết mẹ để đâu mà lấy.

Cuối cùng cũng có thể xác định là ví đã bị người ta lấy trộm mất. Mẹ chồng nhớ lại, lúc xe buýt lắc lư, hình như có cảm giác ai đó chạm vào túi mình, có thể bị lấy trộm vào lúc đó, cũng may trong ví chỉ có ít tiền lẻ, khoảng hơn 100 tệ. Bố chồng an ủi:

- Thôi bỏ đi, chỉ có hơn trăm tệ thôi mà, mất rồi thì thôi. Lần sau cẩn thận hơn chút là được rồi.

Mẹ chồng ngồi phịch xuống ghế salon, khóc nhỏ. Lúc đầu những giọt nước mắt của bà chỉ như một dòng suối nhỏ, nhưng chỉ một lúc sau, nó đã như cả đại dương mênh mông, bà cất giọng khóc lớn.

Hy Lôi lẳng lặng đứng im.

Hứa Bân thấy mẹ khóc đau lòng quá cũng cảm thấy kỳ lạ, bèn mang khăn mặt ẹ, an ủi:

- Có gì đâu mà khóc.

Nhưng bà vẫn khóc. Hứa Bân lại móc ví ra 200 tệ, nhét vào tay bà, an ủi:
- Nào nào, mẹ xem, tiền về rồi, sung kho, sung kho. 

Hứa Bân nói những câu mà thường ngày mẹ anh hay nói, mẹ nắm chặt tiền trong tay, bật cười.

Ngẩng đầu lên thấy Hy Lôi đang nhìn mình, bà tỏ vẻ đề phòng, hỏi:

- Hy Lôi, nhìn cái gì? Hứa Bân ẹ tiền, con không vui phải không?

- Con! 

Hy Lôi không biết nên trả lời thế nào, thực ra cô chỉ nhìn bà khóc, đứng ở bên cạnh chứ không để ý Hứa Bân đưa bà tiền.

Buổi tối trước khi đi ngủ, nói tới việc mẹ chồng vì mất tiền mà khóc, Hy Lôi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Hứa Bân nói:

- Mẹ anh hồi nhỏ sống khá vất vả, hồi đó ông bà ngoại tới đây trong chuyến chi viện Tây Bắc, đều là công nhân bình thường, tiền lương không cao, lại phải nuôi năm đứa con, cũng khó khăn lắm, bởi vậy từ nhỏ mẹ đã rất tiết kiệm, chẳng bao giờ mua quần áo đắt tiền, năm đó anh đi học đại học, phải ở lại trường, bố thì thường xuyên đi công tác, mẹ ở nhà chẳng chịu mua thức ăn, ngày nào cũng ăn mì. Thực ra anh hiểu được vừa nãy bà khóc như vậy thực ra không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít, mà là sau khi mất đồ, bà thường có cảm giác thất vọng rất lớn.

Hy Lôi nghe anh nói vậy, cảm thấy mẹ chồng cô cũng vất vả, lại lần đầu tiên cảm thấy Hứa Bân cảm tính như thế, hiếu thuận như thế. Nghĩ lại những gì Hứa Bân nói, “sau khi mất đồ, bà thường có cảm giác thất vọng rất lớn”, Hy Lôi chìm vào suy nghĩ.

No comments

Powered by Blogger.